Những Quyển Sách Này Muốn Làm Tôi

Chương 8 : Lịch Sử - Xem ra tôi chưa đủ nỗ lực

Edit : Đàn Hy

Giống như một tiểu sủng vật ngoan ngoãn nghe lời, Hứa Nịnh ôm cổ Pha Tây và ngẩng đầu lên, vươn chiếc lưỡi hồng ra để liếʍ chiếc cằm của người đàn ông.

Pha Tây cúi đầu bắt lấy môi cô, nhẹ nhàng cắи ʍút̼, dùng đầu lưỡi cuộn nước miếng vào trong miệng Hứa Nịnh, tràn đầy sự chiếm hữu. Không chịu thua kém, chiếc lưỡi mềm mại của Hứa Nịnh quấn lấy anh, nhịp nhàng di chuyển vẽ những vòng tròn quanh đầu lưỡi anh.

Hương vị cà phê đắng từ miệng kéo dài đến cổ họng, Hứa Nịnh cau mày bất mãn, cắn chặt lưỡi người đàn ông một cách trả đũa.

Nhẹ nhàng dùng ngón tay chải chuốt tóc cô gái, nhẹ nhàng để cô thở ra, nhưng bụng dưới lại bị hành vi dễ thương của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hưng phấn không thôi trong huyệt nhỏ ấm áp ẩm ướt. Sau khi nuốt hết những tiếng rêи ɾỉ trong miệng, Pha Tây hôn sâu hơn, tiếng nước "chụt chụt" nơi giao nhau giữa môi anh vẫn tiếp tục.

Lực cánh tay của người đàn ông rất tốt, dễ dàng chịu sức nặng mà Hứa Nịnh không có bao nhiêu, dùng hai tay bóp chặt hai cánh mông. Bước tới trước giường công chúa, côn ŧᏂịŧ cắm trong hoa huyệt đung đưa, từng giọt chất lỏng màu bạc do trọng lực chảy xuống, để lại nước mật mơ hồ trên sàn dọc đường.

"Hừ ..." Chỉ với một chút chèn ép, vũ khí gϊếŧ người khiến cô khóc vừa rồi trở thành một con thú bị thuần hóa. Chân của Hứa Nịnh kẹp chặt vòng eo rắn chắc của người đàn ông, cô rời khỏi miệng người đàn ông khi cô định hôn đến ngạt thở, cái miệng sưng vù của cô thở ra nhiệt và rêи ɾỉ.

Cô co rút huyệ thở hổn hển, vách thịt bị xê dịch nhưng lại muốn nhiều hơn nữa mà không được thỏa mãn, cái miệng nhỏ sâu bên trong cẩn thận bị nghiền lát không thôi. Cơ thể cô chuyển động lên xuống theo chuyển động của Pha Tây, chiếc váy đung đưa cùng với ống tay rộng của áo sơ mi, và những bộ quần áo có kết cấu khác nhau cọ vào nhau.

Chỉ trong một quãng đường ngắn, Hứa Nịnh bước đi với vẻ khó thở, nhưng trước khi tới giường, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa đều đặn.

“Tiểu thư, buổi chiều cô muốn ăn gì để tráng miệng?” Đó là giọng của dì Triệu. Bà ấy luôn chuẩn bị trà chiều cho Hứa Nịnh vào buổi chiều cuối tuần. Trước đến nay cô luôn thích nó, nhưng bây giờ tình huống này ...

Trong thân thể cô gái đang hàm chứa một cây gậy căng thẳng đến mức quên thở ngay lúc đó, cơn sốc máu chảy ngược dội lại trong đầu cô, đôi mắt cô mở to nhìn chằm chằm vào hầu kết của người đàn ông, hoa huyệt cứng đờ và rối tung lên làm cự long bị kẹp chặt muốn chết.

“Tiểu thư?” Người bên ngoài thấy cô không đáp lại thì lại gõ cửa thêm hai lần nữa, giọng nói như đánh vào dây thần kinh của Hứa Nịnh.

“Nha a!” Hứa Nịnh bị Pha Tây đột nhiên mãnh liệt thọc vào rút ra làm không kịp hoàn hồn, không hề phòng bị đã kêu lên tiếng, càng khiến cho dì Triệu nghi hoặc cùng lo lắng.

" Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra?"

May mắn trong tình huống bình thường, dì Triệu sẽ không mở cửa vào phòng mà không được sự cho phép của cô, nếu không bị người khác nhìn thấy cô bị cắm vào sẽ gây ra hậu quả vô cùng thảm khốc!

“Không có việc gì!” Hứa Nịnh lớn tiếng đáp lại,Hứa Nịnh cố gắng giữ giọng ổn định, nói xong liền cắn môi, nuốt trong miệng rêи ɾỉ.

Ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy nụ cười đầy thích thú của PhaTây , nhìn đôi mắt nâu đầy vẻ hoảng sợ, những nếp nhăn ở đuôi mắt chứa đầy kɧoáı ©ảʍ khi giở trò với cô. Thay vì có ý nghĩ dừng lại, anh đứng yên tại chỗ, tăng cường sức mạnh, dùng hai tay nắm lấy cái mông nhỏ của cô lắc lên lắc xuống, thoải mái như đang ôm búp bê thủ da^ʍ.

"Hmm--" Cô gái phải trèo lên vai anh và lắc đầu xin tha. Đôi mắt đỏ hoe khiến cô trông giống như một con thỏ đang nhảy lên người anh. Tiểu huyệt phản ứng lại sự xâm phạm của côn ŧᏂịŧ như bình thường, tự động mυ'ŧ mát xoa bóp đổi lấy kɧoáı ©ảʍ tê rần, hai cánh môi bị va chạm gần như mất khả năng khép lại.

Không biết có phải bởi vì kịch liệt quá mức hay không, tiểu vυ' của cô thực sự nhảy ra ngoài khi xoa ngực người đàn ông, nhưng không hoàn toàn thoát khỏi xiềng xích của áo ngực, bị kẹt trên mép áo ngực, và mép dưới liên tục được bao phủ bởi ren gạc vô cùng ngứa.

Khoái lạc trào dâng như nước tràn vào cổ họng Hứa Nịnh, cô sợ mình nói ra sẽ ngớ người ra, nhưng cô không thể để dì Triệu đang đợi bên ngoài.

"Đừng, ừm ... trước tiên, để tôi, ừm ..." Ngay cả tiếng van xin thì thầm cũng bị phá vỡ, năm ngón tay mảnh khảnh véo cơ bắp trên vai Pha Tây qua lớp áo sơ mi, để lại một vết đỏ nhạt, Hứa Nịnh đang lo lắng như kiến

bò trên chảo, khi nghĩ rằng dì Triệu có thể đẩy cửa vào vì lo lắng cho mình, trái tim cô đã chạm vào cổ họng.

Nhưng mà dáng vẻ đáng thương này khiến cho Pha Tây châm trước cho. Cảnh tượng làʍ t̠ìиɦ kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy anh vô cùng hưởng thụ, hoa huyệt gần như co giật, hành lang quanh co liếʍ láp hôn hít khắp nơi, hầu hạ dương vật rất thoải mái.

Một luồng kɧoáı ©ảʍ đều đặn lan dọc sống lưng xuống toàn thân, khiến cánh tay đang giữ lấy vạt hông của cô gái nâng lên hạ xuống nhanh hơn. Anh cười nhẹ, mồ hôi chảy dài trên xương mày và hốc mắt sâu, trông rất gợi cảm.

“Cô gái nhỏ, ừm… Ta không có niêm phong, miệng của em?” Vốn là anh vất vả rồi, nhưng mà so với hơi thở Hứa Nịnh lại bình tĩnh hơn nhiều lần.

Hứa Nịnh không hiểu tại sao một phút trước người đàn ông hiền lành kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, làm sao biết đây là bản tính của anh. Thấy xin tha cũng vô ích, cô chỉ có thể cắn răng trả lời người bên ngoài.

"Cháu, ừm, không muốn ăn ..." Cho dù hai chân kẹp chặt eo Pha Tây, cũng không có cách nào ngăn cản được, Hứa Nịnh tóc tung bay trong sóng gió kí©ɧ ŧɧí©ɧ Pha Tây, giọng nói cũng run rẩy. Môi đỏ mọng cắn đứt hàm răng, rất muốn bị dính nước.

Cuối cùng cô cungz nói xong một câu, trong lòng thở dài một hơi. Giọng nói xuyên qua cánh cửa gỗ nặng nề trở nên mờ mịt, người hầu bên ngoài cửa có lẽ vì lý do này mà không thể nghe thấy sự khác biệt, chỉ dặn dò đừng làm việc nặng nhọc rồi rời đi.

Trước khi tiếng bước chân đi xa, Pha Tây ôm Từ Ninh đi hai bước rồi đi ba bước, anh đặt thân thể vốn đã suy nhược lên chiếc giường công chúa mềm mại, sờ nắn gáy cô, chặn lại sự oán trách của cô dưới đáy lưỡi.

“Woo…” Muốn đẩy tay anh ra, hành động giống anh mà không cần suy nghĩ, ngón tay mảnh khảnh đan xen lộn xộn trên mái tóc nâu được chải kỹ tỉ mỉ, đôi khi siết chặt chỉ khiến nụ hôn của Pha Tây sâu hơn. Một bộ não cướp đi chất lỏng và oxy trong cơ thể cô.

Thú tính du͙© vọиɠ trong lòng nam nhân từ lâu đã thức tỉnh, nhưng vì muốn trêu chọc nàng, anh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, bây giờ không còn cần nhẫn nại nữa.

Khi tách ra, miệng của hai người vẫn còn dính những sợi bạc kéo lê, nhưng hắn ngoại trừ hành động quần áo của hai người đều rất sạch sẽ. Hứa Nịnh đối mặt với Pha Tây khỏa thân lần thứ hai, chưa đầy bốn giờ sau.

Khi anh mở hai chân trắng nõn của cô và đứng dậy để đi vào, Hứa Nịnh lại nói "Đại phôi đanr", đổi lấy sự thúc đẩy không ngừng của Pha Tây.

"Uh a…” Lần này cuối cùng cô cũng có thể cất tiếng rên nhẹ nhàng, giọng nói quyến rũ cào xé lòng người đàn ông, hạ thân càng cứng hơn, sắp đâm thủng tiểu huyệt của cô.

Như có kỹ thuật đọc tâm tư, Pha Tây cúi đầu liếʍ sữa tuyết mà ngay từ đầu đã không nhận được nhiều sự chú ý, bao phủ lấy dấu hôn đỏ xanh mờ nhạt ban đầu. Dùng bàn tay to nhào vô tùy ý, khiến chúng biến đổi thành nhiều hình dạng hỗn loạn khác nhau.

Đầṳ ѵú đỏ tươi bị cắn dở, đầu lưỡi nhanh chóng vòng qua rồi ấn mạnh xuống, toàn bộ qυყ đầυ và quầng vυ' đều chìm vào trong bầu ngực.

“A, ha—” Tiểu bạch thỏ rốt cuộc thoát khỏi tính háu ăn như thiểm điện khiến cô gái thoải mái thở dài, không có phản kháng lại Pha Tây, kéo tay cô che tuyết bên kia, dùng tay bắt nạt nó khiến nó phát trướng.

Đầṳ ѵú bị hắn chơi cho ảo giác trở nên to lớn hơn, vừa nhấm nháp đầṳ ѵú vừa rời đi phát ra một tiếng "bốp", lọt vào tai Từ Ninh làm cho nàng đỏ cả mặt.

Hạ thể không ngừng phát ra tiếng "bạch bạch", Trứng được Pha Tây giải phóng rốt cục cũng rung lên, mỗi lần theo anh đều đập vào hoa châu nặng nề, cái đập dồn dập như mưa như trút nước khiến cô rất mẫn cảm. Hạt hoa thò đầu run rẩy tiết ra cảm giác kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hứa Nịnh đến không thể chịu nổi mà phối hợp với anh.

“Thoải mái không?” Pha Tây trầm giọng hỏi, đôi môi tựa vào cô thì thầm bên tai đỏ bừng, giống như một giai điệu khúc da^ʍ hơn là hỏi, nó thực sự lay động tiếng lòng cô cô.

Ngơ ngác, cô gái nhớ lại đêm qua anh cũng hỏi như vậy. Khi đó, cô chọn giả ngu và bị người đàn ông đánh ngất xỉu, cuối cùng không đưa ra câu trả lời.

Côn ŧᏂịŧ thô dài vẫn không ngừng dính chặt, theo nhịp ba cạn một sâu, trầm mặc, côn ŧᏂịŧ quấn chặt bị từng tấc mị hịt hút lấy, như muốn đưa đem hình dạng của anh ghi tặc trong đầu.

"Uh-huh ..." Hứa Nịnh ngoan ngoãn gật đầu, người thoải mái như vậy cô không biết phải làm sao, trái tim cô không dám nói lời nào, cô sợ anh lại choáng váng, thậm chí còn không kịp ăn bữa tối.

Biểu hiện xuất thần quá rõ ràng mà không biết, Pha Tây trừng phạt thật sâu, đem tiêu điểm thu hồi tầm mắt, "Xem ra tôi còn chưa đủ nỗ lực, làm cô bé nghĩ đến chuyện khác."

“Tôi không phải, wow-tôi không!” Hứa Nịnh không thể ngờ rằng anh có thể nhìn thấy điều này, và nhanh chóng muốn giải cứu chính mình; “Thật sự, ừm, rất thoải mái… ah!”

Không quan tâm đến điều này, Pha Tây tăng tốc, kéo tay cô với những ngón tay đan vào nhau, ấn vào hai bên đầu đang lắc lư của cô. Môi và lưỡi chơi đùa với những điểm nhạy cảm trên tai và cổ, đổ dầu lên du͙© vọиɠ của cô, khiến nó ngày càng bỏng rát, cho đến khi cổ họng cô như bị bỏng.

"Không, muốn, sẽ hỏng mất, a..."

Hai chú thỏ con lủng lẳng trên bầu ngực bị cơ ngực rắn chắc của người đàn ông đè nén gần như bị bóp chặt, hai núʍ ѵú thỉnh thoảng lại cọ sát khiến anh bùng lên kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ. Hứa Nịnh rùng mình, quá nhiều chất lỏng màu bạc trong huyệt tràn ra, bắn tung tóe khắp nơi, mông nhỏ bị côn ŧᏂịŧ đập vào bụng dưới của nam nhân, cảm giác đau đớn nhẹ biến thành chất xúc tác cho động dục.

"Sẽ không hư đâu, ừm ..." Dù rất động tình nhưng Pha Tây cũng lên tiếng an ủi cô gái sắp ngã quỵ. Cơ bắp căng phồng và cho thấy sức mạnh vô tận, và không có dấu hiệu mềm mại.

Sự quấy rối quá nhiều khiến huyệt trong tình trạng co giật kéo dài, từng điểm nhạy cảm của cô sắp bị cự long hung dữ bào mòn. Đường hầm chật hẹp co rút điên cuồng, cho đến cuối cùng hoàn toàn bị siết chặt, Hứa Nịnh hét lên một tiếng, bị đẩy đến cao trào.

"Ah….." Cô phê phẩy lung tung mà không có cách nào từ chối kɧoáı ©ảʍ tràn ngập. Một lượng lớn chất lỏng tình ái phun ra dữ dội, tiểu huyệt thoải mái rửa sạch toàn thân, cô giống như một chiếc thuyền đơn độc trên biển trong đêm mưa bão, cô chỉ có thể yếu ớt lắc lư mà bị dương vật làm, cuối cùng bị bão tố và sóng lớn áp đảo!

Thắt lưng thẳng lên theo bản năng, và miệng sâu hé mở để đón nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông.

… Một dòng chất lỏng màu đυ.c bốc lửa va chạm mạnh vào miệng tử ©υиɠ đang ở giữ, qυყ đầυ thậm chí còn bị đẩy vào một nửa, buộc nó phải há miệng ra, nuốt quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Cảm giác khủng khϊếp bị xâm phạm sẽ chỉ làm cho thân thể Hứa Nịnh nóng lên, vặn vẹo nhưng không thể thoát ra được, thậm chí trong đầu cô còn hiện lên ý nghĩ bị bắn có thai.

Rất lâu sau mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của Pha Tây. Đôi lông mày của người đàn ông được thả ra lộ ra vẻ uể oải, lông mày dài nhướng ra, đôi mắt to tròn theo phong cách Châu Âu hơi nheo lại. Những nếp nhăn nhỏ không khiến anh trông già đi mà còn tăng thêm sự quyến rũ trưởng thành.

Nhưng dù có đẹp trai đến đâu thì anh cũng không thể che giấu sự thật rằng mình là một ông chú vô liêm sỉ.

Hứa Nịnh mệt đến mức không thèm cử động đầu ngón tay, nằm nghiêng đối mặt với Pha Tây phồng má, hỏi một câu vô nghĩa: "Sao anh không nói như trong phim?"

Rốt cuộc, đó là một người phương Tây trông như thế nào, và anh cũng phải tương tự.

Cô hỏi một cách ngớ ngẩn, nhưng Pha Tây vẫn hiểu.

“Nếu cô gái nhỏ muốn nghe, từ nay về sau tôi sẽ nói mỗi ngày.” Vươn tay ôm cô gái vào lòng, cúi đầu in lên trán cô một nụ hôn. Đôi mắt cười của người đàn ông rất đẹp, nhưng lời anh nói như sấm:

"Ôi, cô bé ngọt ngào của anh, em thật là chặt chẽ, anh con mẹ nó thích cái cảm giác bị dính chặt vào đó."

"Im lặng!"

——————

Tác giả có lời muốn nói

Tôi không thể cười nổi khi viết đến đoạn cuối cùng. Chú 2333 thật là duyên dáng và hài hước (x

Hơn 100 viên ngọc trai! Tôi đang suy nghĩ về việc viết một tiểu kịch trường hay gì đó, nhưng ... tôi thực sự viết chậm, có lẽ hơn 100 tat sẽ được phát hành bởi tôi.

Yêu cầu hàng ngày để thu thập thông điệp ngọc trai.