Edit: Đàn Hy
Đổi ý thì thật là mất mặt, hơn nữa chính cô nói muốn đem anh "làm khóc" cho bằng được!
Đôi chân mềm mại, trắng mịn dính chặt lấy người đàn ông qua lớp vải, cô cảm nhận rõ ràng cơ bắp cuồn cuộn và bốc lửa của anh. Hứa Nịnh nắm lấy mép bàn, khóc không ra nước mắt, cảm thấy được Pha Tây đang rướn người lên.
Để giữ yên cô trong lòng, Pha Tây vòng tay qua eo cô, dựa đầu vào vai cô, cười khà khà hít vào hốc tai thổi nhẹ cô: “Cô bé, có thể bắt đầu làm tôi chưa? "
"... Tôi, tôi không phải đã ở đây, làm anh sao ..." Hứa Nịnh nhỏ giọng đáp, đưa tay cầm lấy cây bút trên bàn, cố gắng đứng thẳng người tập trung vào sách.
Dù không tận mắt chứng kiến, Pha Tây cũng biết sau khi cao trào khuôn mặt ửng hồng của Hứa Nịnh quyến rũ đến nhường nào. Tay không an phận nghiêng người về phía bụng dưới của Hứa Nịnh, lần mò tìm vị trí trên đỉnh đầu nấm, vừa ấn nhẹ thì nghe thấy tiếng "A" của cô, cây bút chưa viết chữ nào đã đập mạnh vào trang giấy.
“Cô bé, chỉ là cắm vào thì có thể coi là làm đâu?” Anh không ngại giúp cô ôn lại kiến
thức về quan hệ tìиɧ ɖu͙© ngay lập tức, nhưng cô gái ương ngạnh và sĩ diện này nhất định sẽ từ chối. Anh dục cầu bất mãn đứng thẳng người, "Như thế này tôi sẽ không thoải mái đến mức khóc."
Hứa Nịnh vốn có tính cách ngốc nghếch, rất dễ bị người đàn ông trưởng thành này thao túng, hành động và lời nói của anh đều là cạm bẫy, dụ dỗ cô dâng hiến bản thân theo ý anh.
Quản nhiên, sau khi nghe những gì anh nói, Hứa Nịnh hiểu rằng cô không thể lừa được. Cô tự nhiên biết làm như thế nào, nhưng cô sợ rằng mình sẽ là người khóc đầu tiên.
Không muốn bị nam nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, cô gái trợn mắt, "Đương nhiên biết rồi, bây giờ chỉ là ... hâm nóng chút!"
"Nhưng! Bỏ tay ra đi, tất cả chỉ cần ngoan ngoãn ngồi xuống, bị tôi làm là đủ." Khoảnh khắc bị ép đến ngã ba tử ©υиɠ nhỏ và đầu long, cảm giác sung mãn dồn dập truyền đến cổ họng khiến cô không nhịn được không khỏi rêи ɾỉ. Suy nghĩ của cô bị chia cắt bởi nơi cô bị đánh, và dường như cô có thể nghe thấy tiểu huyệt xin tha.
"Hơn nữa, anh phải học với tôi, vậy mới công bằng ..." Cô gái ngây thơ cố gắng đánh lạc hướng một người đàn ông và giảm khả năng anh chờ cơ hội để tấn công. Đáng tiếc, kẻ thù lớn nhất của cô chính là cây gậy đã đâm vào huyệt.
"Hừm ..." Từ Ninh gật đầu hài lòng nhìn người đàn ông ngoan ngoãn chống tay lên bàn.
Cảm giác kɧoáı ©ảʍ liên tục tỏa ra từ mật dịch đến toàn thân, chỉ cần vặn nhẹ cũng có thể khiến côn ŧᏂịŧ xoa bóp vào từng lớp thịt, phần cuống thịt bị lôиɠ ʍυ của nam nhân cào cấu tạo nên một luồng điện làm tê dại tay chân, cây bút trên tay Hứa Nịnh gần như không còn giữ được nữa.
Đường đi đẩy cây gậy chặn đường thoát chất lỏng mật dịch ra nhưng không được, Hứa Nịnh cố gắng gạt bỏ cảm giác chua xót ra khỏi tâm trí, nhìn chằm chằm vào câu hỏi trước mặt.
Vừa đúng lúc cô đang làm bài tập lịch sử, Hứa Nịnh chậm rãi suy nghĩ, không quên vặn vẹo "làm" PhaTây, ngửa đầu hít thở nhiệt độ để tránh anh. Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng viết được chữ "C", chữ này còn xiên xiên vẹo vẹo vì run rẩy.
Vốn dĩ lúc làm bài, cô ấy chỉ nhìn một cách tùy tiện, cái gì nhớ thì tốt nói, cái gì không nhớ cũng chỉ là phỏng đoán, nhưng khi vừa rồi bị chế nhạo, Hứa Nịnh không muốn vì sai lầm thức 2 của mình mà bị chế nhạo nữa.
Nhưng càng hồi hộp, càng không nghĩ ra, hoa huyệt lại càng chặt. Sự hiện diện của thân cây thịt chắc đến mức không thể chê vào đâu được, từng đường gân xanh đều toát lên khí thế chiến đấu, theo cô đong đưa mà cọ xát da thịt non mềm.
Cả tinh thần và thể lực đều bị tiêu hao, trong phút chốc Hứa Nịnh đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng trên trán. Cuối thu trời lạnh rõ ràng, nhưng toàn thân cô nóng bừng, hận không thể cởi sạch quần áo
Dưới lớp quần áo che phủ, cơ thể Hứa Nịnh đã đỏ bừng vì động tình, bị lớp vải cọ xát càng khó chịu hơn. Ngồi trên người đàn ông chỉ có thể kiễng chân lên, ngón chân xinh xắn trắng đỏ vì động tác lặp đi lặp lại, bắp chân cũng nhàn nhạt chua xót mất đi sức lực. Thắt lưng của Hứa Nịnh vặn vẹo càng lúc càng chậm, cô phải dùng sức đè lên chỗ huyệt đạo mới có thể thả lỏng các bộ phận khác, nhưng miệng huyệt bị chấn động, bất lực đẩy ra từng đợt da^ʍ dịch.
Và Pha Tây cũng không thoải mái, sự thăng trầm của cô gái quá nhỏ, côn ŧᏂịŧ theo bản năng mong đợi ma sát mạnh nhanh chóng nhưng không thể thỏa mãn được, chỉ có thể hấp thụ bởi cái huyệt nhỏ, quả thực chính là một sự tra tấn ngọt ngào.
Nhưng dù sao, định lực của anh cũng mạnh hơn cô gái rất nhiều, nhanh chóng mắc sai lầm.
“Đã quên thời điểm Đế quốc chia cắt, cô gái nhỏ muốn có hình phạt gì?” Giọng điệu vẫn chậm rãi ung dung, nhưng Hứa Nịnh có thể nghe thấy du͙© vọиɠ hoang dã như sói của anh.
"Hừ, vừa rồi còn chưa nói trừng phạt ..." Hứa Nịnh thở hổn hển giãy dụa, không hiểu sao trong lòng lại có chút chờ mong, động tác kẹp chân không thoát khỏi sự phát hiện của nam nhân.
“Nhưng cô bé kêu tôi học cùng cô. Muốn cải thiện trí nhớ, cũng cần phải trừng phạt thích đáng.” Giọng điệu rất thành thật, giống như một giáo viên nghiêm khắc. Nhưng sau lưng Hứa Nịnh không nhìn tới nam nhân mang theo nụ cười xấu xa, ánh mắt híp lại cực kỳ thâm thúy, đầu lưỡi liếʍ liếʍ răng hàm sau, tựa hồ chuẩn bị cử động.
Pha Tây trong lòng thầm nói, cô quả thực là một tiểu sắc nữa, nhưng mà mệnh lệnh yếu ớt cách đây không lâu, cô đưa hai tay lên sữa tuyết mềm mại xoa qua cách lớp quần áo. Ngón tay cái và ngón trỏ véo núʍ ѵú và vặn vẹo, và nói với hơi thở mỏng manh của cô gái: "Đó là AD395, không nhớ, liền đem ngực em lên 39,5, thế nào?"
"Hừm--" nghiến răng rêи ɾỉ, những dòng chữ trong tầm mắt anh hơi mờ đi vì cơ thể đang đong đưa. Hứa Nịnh giật mình vì những gì anh nói, tay trái nắm lấy bàn tay to lớn của cô, tay phải cầm bút thay đổi đáp án của cô một cách hoảng hốt. "Không thể!"
Ngực của cô vốn đã nhỏ, nhưng nếu trở thành 39,5, nó sẽ gần như sân bay của trẻ em! Đừng! Nó thậm chí có thể là lưu vực!
“Nhưng tôi nghĩ điều này sẽ làm cho ký ức của cô gái nhỏ trở nên sâu hơn?” Cô gái đương nhiên không thể dùng chút sức lực mà bẻ gãy tay anh, Pha Tây đưa tay nâng bầu ngực lên lắc nhẹ, chỉ để lật xuống nếp gấp của quần áo trên ngực cô gợi sóng nhỏ.
"Chỉ là không được! Tôi, nếu nhỏ hơn ... anh cũng sẽ không thoải mái!" Từ Ninh bị trêu chọc khéo léo, hai con thỏ trắng nhỏ bé không biết mình đang gặp nguy hiểm cứ thế tiến lên. Đem chính mình vào bàn tay ấm áp của người đàn ông để tiếp tục vỗ về: "Đổi cái khác!"
"Vậy-dùng côn ŧᏂịŧ làm cao trào tới 395 lần? Hay là bắn vào huyệt 395 lần?" Pha Tâykhông cho phép cô gái trốn thoát nữa, thè lưỡi ra liếʍ vành tai đỏ bừng của Hứa Nịnh, và lớp phủ lưỡi lần theo cách phồng phồng của vành tai. Đường cong giải phóng một kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngứa ngáy, và những lời nói ra vô cùng khó chịu.
Cô không phải sẽ bị lamd chết trên giường sao! Hứa Nịnh, người đã bị tấn công ở ba nơi, sắp mất khả năng suy nghĩ, bất lực dựa vào vòng tay của người đàn ông và để anh muốn làm gì thì làm.
"Thôi ... sẽ chết mất! Không được... lại đổi ..."
Pha Tây giọng điệu tràn đầy bất lực, giống như một giáo viên tốt đối mặt với học sinh vô lý gây rối, nhưng côn ŧᏂịŧ lại hưng phấn mà run rẩy vì mãnh liệt mà thoải mái đến vô cùng, “Tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ làm 395 lần, không có chuẩn bị phương án nữa đâu? "
“Vậy thì, ừm, cái này đi, ah—” Lớp da thịt đột nhiên bị người đàn ông nhéo một cái, cảm giác kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ trào ra, hai chân trồi lên rồi hạ xuống, mu bàn chân nhẹ nhàng cọ vào bắp chân của PhaTây. Cho thấy chủ nhân của cơ thể đã sẵn sàng chấp nhận hành vi của mình.
Pha Tây đã “thân kinh bách chiến” từ lâu đã thấy Hứa Nịnh không còn sức lực, nhưng vịt con lại có cái mỏ cứng rắn không nói tiếng nào, rất “tốt bụng” ôm eo cô đứng lên, “Ngồi không thoải mái, cô bé. Không ngại đứng "làm" tôi chứ? "
Chiều cao chênh lệch giữa hai người khiến cô gái bị ép mông không thể bước xuống đất, chỉ có thể dùng chân giẫm lên lưng người đàn ông, cảm giác bất an khiến cô vô thức co rút lại khiến anh rêи ɾỉ.
Hứa Nịnh cúi người trên bàn, chống người lên rêи ɾỉ, chiếc váy dài của cô ấy được cuộn lên đến thắt lưng, và đôi mông non nớt của cô bị tát một tiếng đầy trừng phạt, và hình phạt bắt đầu bằng một tiếng "bốp".
" Cô bé đếm cho tôi nghe. Nếu ít hay nhiều, có thể sẽ có những hình phạt mới ..." Anh hung hăng rút ra cự long rồi lại cắm vào.
"Một, a ..." Hứa Nịnh ngoan ngoãn mà đếm ậm ừ, chen lấn về phía trước dùng tay nắm chặt cái bàn, quyển lịch sử nguyên bản bị đè ở dưới ngực, cảm thấy đầṳ ѵú hơi đau qua lớp quần áo.
Hoa moi nhỏ nhắn cũng bị nhét vào da^ʍ huyệt, điểm mẫn cảm trong đường hầm bị ma sát nhanh chóng cứng rắn, quấn chặt lấy côn ŧᏂịŧ chờ mong đã lâu, miễn cưỡng có thể rời đi mà mở ra nghênh đón lần thứ hai, thứ ba cắm vào.
"Ư, hai, ba, aha ... chậm, một chút ..." Hứa Nịnh cố gắng siết chặt huyệt để giảm tốc độ của anh, nhưng cô chỉ có thể khuếch đại kɧoáı ©ảʍ của mình, hai tay vô lực nắm chặt vật trang trí trên bàn, Lắc đầu muốn thoát khỏi sự thoải mái quá mức.
Bàn làm việc bằng gỗ nguyên khối nặng nề ban đầu của Hứa Nịnh phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, điều này cho thấy anh làm có bao nhiêu hung hăng. Dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng ra vào nhanh chóng cứng ngắc, tay người đàn ông nhéo mông Hứa Nịnh càng ngày càng cứng, hai chân hơi cong vốn dĩ đã thích ứng với độ ca cô gái lại duỗi thẳng ra để dùng thêm lực, anh không kìm được mà kéo cô lên, bụng đập mạnh vào Mông trắng bõn mềm mại.
Những làn sóng đung đưa của cơ thể họ làm xáo trộn không khí, và ngay cả rèm cửa cũng nhẹ nhàng được nâng lên. Nắng chiều rải rác trên người Hứa Nịnh qua tấm rèm không dày, mái tóc đen lòa xòa trên lưng và cả trên mặt bàn cũng lung linh, nhấp nhô như những con sóng vì sự biến động của cơ thể.
"Ừ, mười tám, ừ! Mười, mười chín ..." Hạ thể bị nhấc lên, điểm hạ cánh duy nhất ngoại trừ hai tay của người đàn ông là thân thịt cắm trong hoa huyệt, hai chân không thể chạm đất buộc phải móc ngược ra sau câu lấy đùi Pha Tây , lại đem tiểu huyệt hướng côn ŧᏂịŧ anh đưa vào.
Hứa Nịnh bị cắm đến choáng váng chóng mặt, va chạm cực lớn khiến cô không ngừng cọ vào bàn tiến về phía trước, l*иg ngực nhỏ bị bóp chặt gần như biến mất.
Đôi môi mềm mại không chỉ chịu sự ma sát của thân cây, côn ŧᏂịŧ mềm mại giữa hai chân còn bị dây kéo kim loại ở đáy quần của anh tra tấn đến đỏ bừng. Hai hàng răng kim loại giống như răng dã thú, cắn chặt lấy thịt mềm nhúng trong đó. .
“A!” Nếp gấp trong huyệt bị đâm một cái, đầu nấm to cào đâm thẳng vào điểm mẫn cảm ẩn sâu, Hứa Nịnh hét lên một tiếng chảy ra mật dịch chảy ra trên da thịt. Trên thân cây khi ngẩng đầu chỉ thấy ánh nắng nhàn nhạt, không biết mình đang ở nơi nào mà hốt hoảng
Khuôn mặt cô gái đầy chữ Hongxia với niềm hạnh phúc và đau đớn tột cùng, lông mày cau lại, miệng há hốc, cổ họng khô khốc vì luồng không khí nhưng phải cố nén ra một con số. Hai chân treo trên người nam nhân dần dần chua xót, cả người không ngừng trượt xuống nhưng lại bị nâng lên không trung, lại rơi xuống dương vật hung hăng của anh, mật hoa nhỏ giọt bị vải cao cấp hấp thu. Nơi riêng tư của hai người có một mảng lầy lội.
——————
Tác giả có lời muốn nói :
Sau khi nói rằng nam chính là một cuốn sách ngày hôm qua, một cô gái trong bình luận đã đề cập đến một số cuốn sách đặc biệt cụ thể. Cô ây sẽ không thể viết chúng. Cô ấy sợ bị kiểm tra bởi đồng hồ nước 2333 và cách hiểu của mọi người về những cuốn sách đó là khác nhau.
Chú ở giai đoạn đầu rất hiền vì muốn mở cửa ra thế giới mới nên cũng không dị thường gì, nhưng về sau thì quy mô sẽ ngày càng lớn, chú thích từ từ hơn h hehe, phát triển nên từ từ.
Cũng sẽ có những nam chính phi phàm, np và những thứ tương tự mà các cô gái yêu cầu!
Sẽ có giải thích ở các chương tiếp theo cũng như câu hỏi có phải là địa danh hay không, các bạn đọc thì sẽ biết nhé!
Ngọc trai thu thập hàng ngày thông điệp!