Edit : Đàn Hy
Bây giờ đã là cuối thu, Hứa Nịnh mặc váy dài nên không phải sợ bị người ta nhìn thấy vết thâm nhợt nhạt trên người. Lúc này cô đang ngồi ở bàn ăn, đối mặt với các loại bữa ăn mà nhìn, bất giác đang ăn, cô không khỏi liếc mắt nhìn người đàn ông dù bận nhưng vẫn đang cầm cốc cà phê.
“Tiểu thư?” Dì Triệu, người hầu nhìn bộ dạng hoảng thần của cô, trong lòng có chút lo lắng, “Tiểu thư à, đừng học hành quá sức, vẫn là sức khỏe quan trọng nhất.”
“A, cái gì?” Chiếc thìa trong tay Hứa Nịnh đập vào thành bát một tiếng “ding”, nước canh trong bát lăn tăn từng vòng lượn sóng.
Dì Triệu bắt đầu huyên thuyên: "Tiểu thư tối hôm qua làm bài tập muộn quá, chúng tôi thuyết phục không được. Thân thể thế này làm sao có thể chịu được, quầng thâm mắt hiện ra ... Ôi, tiểu thư cuối tuần nên nghỉ ngơi thật tốt đi, sao có thể ... - "
"Tối hôm qua cháu..." Hứa Nịnh nghĩ lại đều là những cảnh tượng thót tim, làm sao có việc tập trung học tập mà không nghe theo thuyết phục? Thậm chí cô còn không biết có người tới.
Có lẽ chỉ cô mới có thể nghe thấy tiếng ho nhẹ của người đàn ông, và Hứa Nịnh ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chắc hẳn tối qua cô đã quên tắt đèn, những người hầu ở dưới nhà lo lắng rằng cô học quá nhiều và muốn khuyên can, nhưng Pha Tây đã dùng một số biện pháp để bảo họ rời đi, chẳng hạn như khiến họ gây ra ảo giác linh tinh gì đấy.
Rốt cuộc, bây giờ anh đang ngồi bên cạnh cô nhàn nhã mà uống cà phê mới xay, còn dì Triệu thì nhắm mắt làm ngơ đến chỗ ngồi phụ không thể giải thích được. Có vẻ như việc chuẩn bị tách cà phê không nên có ở đó là điều tự nhiên.
“… Ra vậy, lần sau cháu sẽ chú ý.” Hứa Nịnh hung hăng cắn miếng bít tết, Hứa Nịnh bất đắc dĩ mà có lệ, cô thà học đến khuya còn hơn bị đè lên giường ngất đi.
Thỉnh thoảng, cô liếc nhìn vị bá tước đang dùng bữa trong cung đình, người đàn ông lịch lãm, quý phái, cô gái chậm rãi nhai miếng thịt mềm, cố nhớ lại những ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu khi mới tỉnh dậy.
Hừm ... Bingo!
Vì anh coi việc quan hệ tìиɧ ɖu͙© với cô là sự trừng phạt dành cho cô, vậy thì - chỉ cần cô ấy thể hiện một cách thích thú, và thậm chí chủ động, thì mục tiêu của anh chẳng phải là không thể đạt được sao? Thậm chí có khả năng thất bại mà rời đi, và cắt đứt với những người có thể xuất hiện sau đó!
Sử dụng bạo lực để kiểm soát bạo lực, sử dụng tìиɧ ɖu͙© để kiểm soát tìиɧ ɖu͙©!
Hứa Nịnh đã làm rõ logic, còn cảm thấy rằng cô thực sự là một thiên tài.
Ăn xong bữa trưa, Hứa Nịnh theo thói quen đi dạo trong vườn, Hứa Nịnh kéo Pha Tây trở về phòng. Khóa cửa còn kéo rèm, cô sợ người khác sẽ nhìn thấy chuyện gì xảy ra tiếp theo.
“Khụ Khụ!” Ý bảo cho người đàn ông ngồi xuống ghế, thiếu nữ nhìn nhìn xuống anh có vài phần tự tin.
"Tôi nói, ừm, về sau muốn cái kia," Dùng hết sức lực, Hứa Nịnh siết chặt góc quần áo, "Là tôi làm anh, không phải anh làm tôi!"
Sau khi nhanh chóng kết thúc câu nói không tiết tháo này, cô kìm nén sự xấu hổ và nhìn chằm chằm vào Pha Tây, không bỏ sót bất kỳ phản ứng nào của anh.
Không ngờ tới chính là anh đã gật đầu đồng ý, thậm chí còn nhắc lại: "Được, em làm tôi".
Quả thực phản ứng bình đạm giống như uống một cốc nước.
Là một lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm, làm sao có thể không biết Hứa Nịnh đang suy nghĩ gì. Pha Tây buồn cười mà nhìn lên khuôn mặt tức hộc máu của cô gái, trên má ửng hồng đặc biệt đáng yêu.
Dường như vẫn chưa đủ, anh nói tiếp: " Vậy xin hỏi cô bé, khi nào thì muốn làm tôi?"
Đôi mắt nâu ẩn ý một nụ cười, khóe miệng cong lên rất có ý tứ, người đàn ông ám chỉ chiếc cúc áo sơ mi trên cùng của anh.
"... Bổn tiểu thư bây giờ không có thời gian, khụ khụ, làm anh! Tôi muốn học bài!" Hứa Nịnh xoay người lật chiếc cặp sách đã để sang một bên khi về nhà, cuối cùng cũng thấy bài tập về nhà lấy nó ra.
——Nó chưa bao giờ được mở kể từ khi trở về nhà ngày hôm qua.
“Chà, thích học là một điều tốt.” Pha Tây phụ họa thêm lời nói của cô, như thể người đàn ông xấu xa đã biến mất không dấu vết vào đêm qua, “Vậy thì viết xong lại làm tôi đi.
Những câu chửi thề rất trơn tuột, Hứa Nịnh nghẹn ngào không nói được lời nào.
"Chỉ là -" Anh kéo dài giọng, ẩn chứa một tia ác ý, "Sau khi viết xong vẫn còn thời gian và sức lực để làm tôi? Theo như tôi biết thành tích của cô gái nhỏ ..."
Điểm của Hứa Nịnh dù sao cũng chỉ có thể coi là tầm trung, cô thường không đặt tâm tư vào việc học, không bị kéo lại thì cũng coi như rất tốt. Tuy nhiên, cô có thể duy trì thứ hạng của mình mà không cần học tập nhiều, điều này có thể chứng minh ở một mức độ nào đó rằng chỉ số IQ của cô không hề thấp.
“Tôi, có!” Hứa Nịnh nhận thấy phép như vậy, nhìn dáng vẻ hiển nhiên không tin của người đàn ông, buông lời nói lớn, “Tin hay không, tôi có thể làm anh đến khóc!
“Ừm, chính là, em có thể.” Pha Tây chống tay trên đầu gối và ngồi thẳng lưng như một học sinh ngoan, vẫn gật đầu đồng ý.
Hứa Nịnh vừa rồi đã theo dõi anh, nhưng lời nói của anh rất gai góc, Hứa Nịnh cũng không biết bắt đầu từ đâu lại muốn phản bác.
“Anh, tôi.” Cô nắm chặt tay muốn nhìn anh một cái, Hứa Nịnh ném tập bài tập xuống bàn một cái “hô” rồi nhấc lên, với luồng gió yếu, "Tôi chỉ đang tìm cách vừa viết vừa làm anh, tiết kiệm thời gian, mọi thứ đều tốt!"
Người đàn ông vuốt cằm bằng những ngón tay mảnh khảnh, ưa nhìn, dáng vẻ trầm ngâm, chân thành góp ý, "Như vậy không tốt. Dùng hai lòng một ý sẽ dẫn đến không hiệu quả."
"Sao không tốt! Không tin chúng ta thử xem sao!" Hứa Nịnh muốn làm động tác đùa giỡn phụ nữ nhà này, đưa tay ra ... do dự nhéo nhéo mặt Pha Tây có chút râu ngắn, đâm có chút ngứa tay.
"Chà ... Quả nhiên vẫn không đi được."
Hứa Nịnh tàn nhẫn kéo người đàn ông ngồi xuống ghế trước bàn học, lại mở sách ra, bị cơn tức giận không rõ làm chói mắt mà hướng về phía đũng quần của anh còn chưa thức tỉnh.
Tiếng mở khóa kéo vang lên trong căn phòng chỉ có hai người thở phào, kim loại lạnh lẽo khiến cô cảm thấy nóng, nhưng bây giờ Hứa Nịnh đã leo lên lưng cọp rồi không xuống được.
Hứa Nịnh cúi đầu không nhìn thấy ánh mắt Pha Tây đầy mưu mô sáng ngời, lông mi dài dày của anh rắc một mảnh âm lãnh bóng dáng, nhanh chóng che dấu cảm xúc trong mắt.
Ngón tay trắng nõn mơn mởn chọc vào vật kia, hơi thở mạnh mẽ của nam nhân phả vào mặt. Hứa Nịnh chột dạ không thôi, thầm khuyến khích cô tập trung làm bài tập ngay cả khi cô nhét thứ đó vào.
“Anh, chính mình làm cứng!” Cho dù tối hôm qua cô đã nhìn thấy anh đừng côn ŧᏂịŧ của anh, cô vẫn không dám đυ.ng vào, chỉ có thể đứng thẳng người lên, giả vờ mạnh mẽ ra lệnh cho người đàn ông.
Sự chột dạ không thôi hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái. Pha Tây cưỡng chế biểu cảm sắp cười, giả vờ miễn cưỡng, đẩy chiếc qυầи ɭóŧ màu đen của mình ra rồi xoa nắn dươиɠ ѵậŧ, côn ŧᏂịŧ vốn đã sắp cử động tự nhiên dựng đứng lên, nóng hổi mà chỉ thẳng vào mặt Hứa Nịnh.
Nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông dũng cảm sẵn sàng hy sinh, Hứa Nịnh cảm thấy thỏa mãn một cách lạ lùng trong lòng, nhưng cô không kìm được nhéo chân mình.
Trong nháy mắt, Hứa Nịnh nghĩ đến một vấn đề, cô làm côn ŧᏂịŧ của Pha Tây cứng. Sau đó chính mình....
Pha Tây giữ một tư thế ngồi đứng đắn, ngoài một cây côn ŧᏂịŧ run rẩy thì anh ăn mặc quần áo chỉnh tề không có nếp nhăn, đầu tóc tỉ mỉ càng làm tăng thêm vẻ cấm dục.
Sau khi nghiến răng nghiến lợi, Hứa Nịnh cởi chiếc quần vải cotton đã mặc không lâu, đưa tay vào trong váy dưới ánh mắt nhếch mép của người đàn ông, dựa vào bàn xoa nhẹ nơi riêng tư vẫn còn hơi sưng đỏ.
Không thể không nói, tuy rằng tối qua làm cô vô cùng kịch liệt nhưng cô đã hồi phục khá tốt, không biết người đàn ông đó có làm gì cô ấy không… nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện đó.
Nhớ lại miêu tả trong truyện người lớn, kết hợp với kinh nghiệm của đêm hôm qua, đầu ngón tay tinh xảo cọ xát vào hoa môi mịn màng, khiến người ta bị điện giật.
Cảm giác được người khác vuốt ve rất khác so với tự mình làm, có chút mới lạ nhưng lại ngại ngùng hơn. Hứa Nịnh quay mặt đi để không cho Pha Tây nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của cô.
“Hừm…” Cô ngân người ra cũng không thể dễ dàng tiếng da^ʍ dãng được, Hứa Nịnh tiếp tục mò sang sờ soạng hai miếng thịt mềm mại, ấn vào hạt nhỏ vốn đã động tình, nhẹ nhàng trượt.
Nhưng mà, cái miệng nhỏ nhắn ở chỗ sâu bên trong bắt đầu tiết ra dịch bôi trơn, tay Hứa Nịnh ướŧ áŧ lướt qua không ngừng co rút lại.
“Hừ…” Cô càng ấn mạnh vào tiểu huyệt hoa, du͙© vọиɠ trong cơ thể bùng cháy, l*иg ngực không ngừng đẩy về phía trước, háo hức muốn được ai đó sờ soạng, bú ʍúŧ. Đầṳ ѵú căng cứng cọ xát vào lớp quần áo bên trong, không thể làm dịu cơn khát của cô mà khiến cô nhớ nhung cảm giác được nam nhân xoa bóp.
Một chỗ phồng ở váy đang rung lên nhanh chóng, đặc biệt là trong một căn phòng mà mọi thứ dường như vẫn còn. Hứa Nịnh cắn môi nhìn thoáng qua Pha Tây, người từ nãy đến giờ vẫn là một chính nhân quân tử, nhìn chằm chằm vào cuốn sách giáo khoa trên bàn không liếc mắt.
Cơn kɧoáı ©ảʍ dồn lên đầu dọc theo lưng, cuối cùng đè nén sự run rẩy của cơ thể, cô gái dừng tay trước khi lên đến đỉnh điểm.
Cô lấy một tờ giấy ra lau từng ngón tay dính đầy chất nhầy của mình, tim Hứa Nịnh đập liên hồi như thể đang đến gần kẻ thù. Sau khi hít thở sâu vài cái, anh vén tấm váy dài ra, ra lệnh với người đàn ông: "Mở rộng chân ra cho tôi ngồi vào."
Pha Tay vui vẻ tách hai chân vốn dĩ đã song song của cô ra, cong môi nhìn cô gái hơi nhích người quay lưng về phía anh, chen vào giữa ở bàn làm việc cùng anh làm.
"Hừm ..." Váy dài vén lên đến thắt lưng, bộ phận lộ ra ngoài hơi mát mẻ, nhưng nghĩ đến bị nhìn chằm chằm, hoa huyệt không ngờ lại phun ra chất lỏng, không tránh khỏi nhỏ giọt trên quần nam nhân.
Hứa Nịnh đưa tay ra sau lưng nắm cự long đang bừng bừng phấn phấn, một con cự long khổng lồ như vậy không thể cầm trong tay nhảy lên trong tay cô, suýt nữa cô sợ hãi buông cô ra. Hứa Nịnh không thể nhìn thấy nơi riêng tư của hai người, đang cầm nó loay hoay tìm lối vào của hoa huyệt, bàn tay nhỏ bé của cô không thể điều khiển chính xác côn ŧᏂịŧ, qυყ đầυ to lớn lại cọ xát môi và tiểu huyệt. Dâʍ ɖị©ɧ nóng hổi không ngừng trào lên, nhưng là cái miệng nhỏ nhắn không thể đóng mở.
Hứa Nịnh nửa người cúi xuống, có chút áy náy có chút tức giận, sức lực trong tay cư nhiên mất đi sức lực, Pha Tây thở dài nhẹ nhõm một hơi, bàn tay nắm đấm nổi lên gân guốc, muốn ấn côn ŧᏂịŧ vào trong cô gái lêи đỉиɦ thọc vào rút ra.
Cuối cùng cũng tìm được vị trí, Hứa Nịnh thở phào nhẹ nhõm, một tay giữ lấy thân cây không cho nó nhúc nhích, đồng thời mở miệng huyệt khẩu, chìm vào trong nuốt chửng một chút.
Hai người đột nhiên cùng lúc thở ra, cô gái nhỏ nhắn từ từ ngồi trong vòng tay của người đàn ông cao lớn, váy xòe ra che đi cảnh tượng đỏ mặt.
Mặc dù cô có một chút ngại ngùng vì không mở rộng đúng cách nên có chút đau, nhưng Hứa Nịnh ít nhất đã học được cách thư giãn hợp lý so với tối qua. Tiểu huyệt mυ'ŧ cây côn ŧᏂịŧ một cách chăm chỉ, xoay quanh một vòng và không thể phân biệt được đó là sự chào đón hay đẩy lùi.
Toàn bộ tiểu huyệt đều ướŧ áŧ và chặt chẽ, Hứa Nịnh không biết phía sau Pha Tây phải cố gắng kiềm chế bản thân như thế nào, nhìn chằm chằm vào cái cổ bị mái tóc đen che khuất, ánh mắt rực lửa và không còn bình tĩnh như trước.
Khi cô vô tình bị đẩy đến một điểm nào đó,Hứa Nịnh duỗi thẳng chân như bị điện giật, ngón chân duỗi ra trắng bệch. Côn ŧᏂịŧ lùi lại vài tấc rồi lại đâm tới đó càng mạnh, khiến cô run lên một hồi, cô thịt ẩm ướt ban đầu cũng không thể giữ vững được. Trong tiểu huyệt đấu đá lung tung dễ dàng làm Hứa Nịnh đến cao trào.
"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!"
Ngay khi chân cô mềm nhũn ra, cả người ngã ngồi xuống, côn ŧᏂịŧ toàn bộ xông thẳng vào không kiểm soát được, tiểu huyệt tiếp nhận côn ŧᏂịŧ co giật không thôi, vật cứng rắn liều mạng vặn vẹo xâm nhập, dường như muốn ép buộc, Giao hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong túi trứng chưa nuốt. Đột nhiên, miệng tử ©υиɠ bị đỉnh đầu nấm làm theo phản xạ co rút lại, không những không trừng phạt được gậy thịt, ngược lại còn làm cho nó sưng lên mạnh mẽ hơn, dịch vị tràn ra hòa với mật dịch.
Người đàn ông phía sau bất giác ôm cơ thể đầy đặn của Từ Ninh xuống, ngửi mái tóc mà mà khi cô ngẩng đầu lên lưu lại cho anh, yết hầu của anh cuộn lên xuống, và đôi mắt trầm án không thôi vì du͙© vọиɠ. Cô gái làm anh mất cảnh giác ngã như trở bàn tay, suýt nữa không cưỡng lại được bị hút ra ngoài.
Hơi thở ấm áp phả ra sau đôi tai nhạy cảm của cô gái làm hoa huyệt lắc mạnh côn ŧᏂịŧ hơn. Nước nhờn chảy ra bị chặn lại trong huyệt, giống như một suối nước nóng được thiết kế riêng cho côn thịt của đàn ông.
Từ Nịnh không ngờ chỉ cần đi vào cô sẽ bị lạc, nếu que thịt cắm vào huyệt lúc làm bài tập, cô sẽ không viết được nửa chữ. Nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép cô đổi ý.
Sau đó, cô nhận ra rằng cuộc trò chuyện vừa rồi có lẽ là cái bẫy mà Pha Tây đã gài cho cô, và cô vẫn đang nhảy vào một cách ngu ngốc!
——————
Tác giả có lời muốn nói :
Học vui vẻ trong tìиɧ ɖu͙© bạch bạch x
Ngôn ngữ văn nói mấy lần được bình luận 23333 Hình tượng văn phong trăng thanh gió nhẹ, còn có thơ văn hahahahahahaha
Có vẻ như nhiều người cho rằng đây là một sự nhân cách hóa chủ thể? Thực ra nó không phải là một giọt! Đó là một cuốn sách!
Ví dụ, chú có thể được giới thiệu từ khi xuất hiện trong bộ sử Tây này, tôi cũng đã thấy một số đối tượng được nhân hóa, những nhân vật đó khá truyền thống và ăn sâu vào lòng người, nhưng không có gì mới.
Tôi sẽ không nói rằng có một công thức trong anh hùng của tôi [spoiler lần nữa
Xém chút nữa là xóa cảnh anh toán nhỏ dễ thương 23333 chú tỏ ra bất bình
Tiếp tục thu thập thông điệp ngọc trai!
Đừng nghĩ rằng ngắn. Mỗi chương có ít nhất ba nghìn từ.