Những Quyển Sách Này Muốn Làm Tôi

Chương 2 : Lịch Sử - May người đầu tiên là tôi

Edit : Đàn Hy

Hứa Nịnh cố gắng kẹp chặt hai chân lại nhưng vô ích, cô lo lắng đến mức bật khóc. Nơi riêng tư của cô còn đang bị thăm dò, bị một người đàn ông xa lạ nhìn hết sạch: "Pha, Pha Tây ... làm ơn thả tôi ra ... Ôi, tôi không dám nữa, sau này tôi sẽ chăm chỉ học hành ..."

Hứa Nịnh ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần cô chân thành cầu xin lòng thương xót, cô có thể được tha, hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông đã đi đến bước này sẽ dừng lại.

Quả nhiên, Pha Tây từ chối, "Nếu cô nói rằng cô không muốn bị trừng phạt, thì cô không muốn, nhưng nó không phải là hình phạt sao?"

Nhìn thấy nàng thực sự khóc, bộ ngực nhỏ bé run lên khóc nức nở, thân thể trắng như tuyết đỏ bừng vì sợ hãi và xấu hổ, thác tóc đen quấn quanh thân thể mềm mại càng khiến nàng yếu ớt hơn. Thay vì mềm lòng, người đàn ông lại càng muốn bắt nạt Hứa Nịnh hơn.

Kìm nén ham muốn lạm dụng nảy sinh trong lòng, Pha Tây không muốn để lại ấn tượng đáng sợ cho cô gái nhỏ lần đầu tiên, bằng không, cả nhóm sẽ phàn nàn oán trách mấy ngày trời.

Cái miệng nhỏ nhắn còn đang không ngừng cầu xin của Hứa Nịnh lại bị hắn chặn lại, lưỡi của người đàn ông vừa mới liếʍ láp thân thể cô không còn lối để cho môi cô thoát, kéo chiếc lưỡi nhỏ của cô ra xoa gốc lưỡi, liếʍ mυ'ŧ vị giác mẫn cảm, khiến cho Hứa Nịnh không ngừng tiết ra dịch thể ngọt ngào, không kịp nuốt xuống, chỉ tràn ra khóe miệng để lại những vết nước ái muội màu bạc. Và động tác chống cự bằng lưỡi của cô dường như đang chào đón, thậm chí người đàn ông còn thuận nước đẩy thuyền đem chiếc lưỡi đẩy vào khoang miệng mình, dây dưa quấn lấy hương vị của anh.

Cuối cùng, Từ Ninh binh bại như núi đổ, lý trí rối rắm thành hồ nhão. Cả miệng trên và dưới đều phát ra tiếng nước "tấm tắc", khi lọt vào lỗ tai đã trở thành kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©, hoa huyệt theo bản năng mà chảy ra dịch nhờn bôi trơn, cái miệng nhỏ mυ'ŧ lấy ngón tay của người đàn ông đang đâm thọc vào, như khát vọng muốn ngậm nó để nó đi sâu vào bên trong chỗ sâu nhất đang ngứa.

Hứa Nịnh, bị người ta cướp nụ hôn đầu tiên, thậm chí không thể thở, cô đã bị hôn đến gần như thiếu oxy, bất lực "ậm ừ hứ ô" mới được Pha Tây buông ra. Mặc kệ rất nhiều, cô chỉ có thể há miệng thở dốc, hơi nóng trên đôi môi sưng đỏ truyền đến toàn thân, tim đập suýt chút nữa nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Trong Đôi mắt đã đầy sương mù, cô cố gắng chớp đi những giọt nước mắt trên lông mi của mình, nhưng cô không ngời người đàn ông đưa bàn tay dính dịch lỏng của cô ra!

“Em có biết đây là gì không?” Anh tách ngón tay ra trước mặt Hứa Nịnh, chất lỏng trong suốt vẫn dính vào nhau như cũ, phản chiếu ánh đèn tạo lên vô da^ʍ mĩ.

Cho dù Từ Ninh có đọc vô số truyện, cô cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy loại chuyện này, nhiều nhất nhìn thấy trên quần áo của cô có một ít vết tích, không dám nhìn thật giả trước mắt, cô lập tức tự lừa dối mình nói: “Tôi không biết! Anh mau mang ra đi! "

Pha Tây cảm thấy thích thú trước dáng vẻ đà điểu của Hứa Nịnh, đôi đồng tử màu nâu của cô tràn đầy "quan tâm", bàn tay thăm dò để đầu ngón tay vào trong miệng Hứa Nịnh, lấy sét đánh không phản ứng với tốc độ cực nhanh của cái lưỡi.

"Không ..." Vị chua lan tràn trên đầu lưỡi càng thêm mang theo tâm lý xấu hổ, Hứa Nịnh muốn lắc đầu cự tuyệt nhưng lại bị câu nói của Pha Tây chặn lại "Liếʍ sạch sẽ rồi sẽ buông ra."

Ngoan ngoãn liếʍ từ đầu ngón tay đến đốt ngón tay thứ hai, trong lòng Hứa Nịnhdường như có thứ gì đó tan vỡ, phá vỡ sự trói buộc. Cái lưỡi hồng nhuận quấn lấy ngón tay mà mυ'ŧ, dịch thể trên đó cuốn vào trong miệng không còn chỗ nào chảy ra, cuối cùng Hứa Nịnh chỉ có thể thống khổ nuốt xuống dâʍ ŧᏂủy̠ của mình, vô thức mà liếʍ láp vết nước trên môi.

Vẻ mặt đầy nước mắt, ngây thơ lại da^ʍ dang này khiến cổ họng người đàn ông thắt lại, anhhít một hơi thật sâu, có lẽ anh đã hiểu tại sao "cha" lại yêu cầu bọn họ trừng phạt cô theo cách này.

“A! Cái gì!” Từ Ninh vốn là đang an tâm, đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó cắm vào hạ thể của mình, qυყ đầυ rất mỏng, nhưng càng đi vào, hoa huyệt lại càng mở ra, đồ vật dường như hơi cong lên.

Lực hút mạnh mẽ của hoa huyệt khiến đồ vật kia vặn vẹo từng bước vào sâu hơn, cho đến khi cái miệng nhỏ bé bị lấp kín hoàn toàn không có chất lỏng chảy ra ngoài.

Hứa Nịnh khó thở, xoa nắn qυყ đầυ của vật kia ơe nơi mẫn cảm khiến cô run lên, ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm mại, " Anh không phải nói buông tôi ra sao!"

“Hả? Tôi có cho cô trả lời câu hỏi vừa rồi sao.” Pha Tây nở một nụ cười dịu dàng và cưng chiều, đôi mắt như đang nhìn một đứa trẻ ngớ ngẩn-rõ ràng chơi xấu là anh!

Anh bắt đầu từ trên môi của cô gái vừa liếʍ ngón tay, vừa nhẹ nhàng vừa vuốt ve trêu chọc thân thể mềm mại như đậu hũ.

“Nơi này, bị tôi hôn hai phút bốn mươi bảy giây (2"47s).” Đôi môi mềm mại.

“Nơi này, mười ba giây (13s).” Cổ mảnh mai.

“Nơi này, bên trái là một phút mười một giây(1"11s), và bên phải là năm mươi tám giây(58s).” Hai đứng thẳng.

"Đừng, đừng nói ..." Hứa Nịnh không biết ý định của hắn là gì, nhưng cảm thấy những con số đang đánh gục sự tỉnh táo của cô, cơ thể bị số hóa còn xấu hổ hơn là bị lột trần trước mặt một người đàn ông.

Pha Tây cũng không dừng lại, và không giải thích cho đến khi đếm xong, "Đây là lịch sử giữa chúng ta. Đó là cuốn sách lịch sử tôi viết về cô bé. Nếu bạn tìm thấy những quy tắc trong đó, nó sẽ hữu ích cho tương lai." Sự nghiêm túc như các học giả đang nghiên cứu, nhưng lời nói ra lại vô cùng dâʍ ɭσạи.

Giúp gì! Hứa Nịnh không biết rằng anh đang tóm tắt những điều kiện cần thiết để cô có thể động tình, và cơ thể cô như muốn bốc cháy khi bị lời nói kỳ lạ của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, và tiểu huyệt cũng có phản ứng khi nghe nhưng lời đó.

Điều kỳ lạ là ngay cả khi lối ra bị chặn, Hứa Nịnh vẫn không cảm thấy trướng, như thể có thứ gì đó gây ra hồng thủy ...?

Vẻ mặt của cô tiết lộ suy nghĩ của nội tâm, người đàn ông nắm lấy thứ giống như một phần thưởng và kéo nó ra và đưa trước mặt cô, "Cô đoán đúng rồi."

Nó thực sự là cái tẩu? !

Chiếc tẩu gỗ màu nâu sẫm ướt đẫm nước và ánh sáng phản chiếu. Lỗ nhỏ trên điếu thuốc có chất lỏng, chúng chảy qua kênh trong ống và tích tụ trong bát.

“Nhanh như vậy liền đầy, mất hai phút hai mươi tám giây (2"28s).” Vừa nói anh vừa đưa tẩu lên miệng, cầm ống điếu và nhướng mày nhìn cô gái, đôi mắt nâu quay cuồng đầy mê hoặc, và đôi môi anh chạm vào nhau những giọt nước đang tích tụ rơi xuống.

Da^ʍ diễm lại gợi cảm.

Mới vừa rồi ở điểm mẫn cảm nhảy nhảy lên, lại một cỗ dâʍ ɖị©ɧ phun ra.

Hứa Nịnh sợ anh uống hết chất lỏng mà cô tiết ra như điếu thuốc, không ngờ anh lại để tẩu thuốc sang một bên rồi đứng dậy cởϊ qυầи áo.

Động tác của người đàn ông thong thả chậm rãi, ánh mắt không hề rời khỏi cơ thể của Hứa Nịnh, khiến Hứa Nịnh vô cùng cảm thấy mình là cừu non chờ bị làm thịt trên thớt, đồ tể đang nhìn xem nên bắt đầu từ đâu.

Mặc dù Pha Tây trông như đã ngoài ba mươi nhưng quả thực anh ấy là một người rất đẹp, không giống như một người đàn ông trung niên béo ú. Với bờ vai rộng và eo hẹp, đôi chân dài và tấm lưng thẳng tắp, cơ bụng 6 múi cũng đủ khiến mọi người phải hét chối tai.

Hứa Nịnh hiển nhiên không muốn nhìn, nhưng nàng không khỏi liếc về phía trên mép giường, nội tiết tố nam nồng nặc hormone giống như một liều thuốc độc, dụ dỗ cô tới gần. Khi người đàn ông kéo quần xuống, ánh mắt của cô lướt qua những bắp thịt rắn chắc của đôi chân, và rồi cô bất giác bị cuốn vào bộ phận bừng bừng kia đang bị ngăn cản bởi qυầи ɭóŧ.

Đó là ... của hắn! Đầu óc Hứa Nịnh lại nổi lên rất nhiều đoạn miêu tả sắc tình, cái gì là trứng lớn, đôi tay dày của trê con ... Khi cô nghĩ rằng mình sẽ bị một vật như vậy tiến vào, nước trong tiểu huyệt càng chảy ra sung sướиɠ, như trước tiên bắt đầu ăn mừng.

Pha Tây tự nhiên thấy được cử động nhỏ của cô, không ngần ngại kéo qυầи ɭóŧ xuống để phóng thích cự long.Trong đám cỏ tươi tốt, thân gậy dày màu da thịt lắc lư qua lại do sức nặng của chính mình, và c dù thô to bày ra phía trước cũng tràn ra da^ʍ dich trong suốt, hình như đang gật đầu với Hứa Nịnh, làm tâm cô hoảng loạn bất ổn.

Mặc dù không thể nhìn thấy hai túi trứng từ góc độ của mình, nhưng cô có thể ảo tưởng rằng mình sẽ bị chúng áp vào huyệt chỉ bằng trí tưởng tượng. Hứa Nịnh co lại tiểu huyệt nhưng không ngăn được dòng nước đang chảy như suối rốc rách.

Cuối cùng thì cả hai cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối mặt với nhau, Hứa Nịnh vô thức mà nuốt nước bọt một cái. Tuy rằng bị cường, nhưng với dáng người cùng với dươиɠ ѵậŧ kia cô có thể tận hưởng, nói không chừng — Phi! Hứa Nịnh một lần nữa tự mắng mình đọc truyện người lớn quá nhiều, nên nội tâm cũng trở lên da^ʍ dãng vậy. Nhưng cô thực sự không thể làm gì khi đối mặt với tình huống như vậy, biết rằng người đàn ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng, Từ Ninh chỉ có thể lùi lại và cầu xin Pha Tây nhẹ một chút.

“Nhẹ một chút?” Pha Tây lại liếʍ lâp hôn lên thân thể của cô gái, với đầu lưỡi của anh đảo quanh rốn, lại gặm cắn một đường đi xuống, cắn cho đến khi đầu mũi chạm vào phần cuống đang sưng tấy. “Cô bé, phải may mắn người đầu tiên là tôi, nếu không không biết cô sẽ đau khổ đến mức nào. "

Da thịt chạm vào nhau một cách thân mật, và nhiệt độ cơ thể của Pha Tây rõ ràng truyền đến, nơi đó bị anh chạm vào dường như được nung trên ngọn lửa nhẹ nhàng, thoải mái nhưng khao khát nhiều hơn nữa.

"Người đầu tiên? Các người có bao nhiêu người ????" Hứa Nịnh khϊếp sợ trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không chỉ muốn cường bạo nàng, còn có thể gϊếŧ nàng sao?

Người đàn ông vùi đầu và liếʍ hoa môi trả lời mơ hồ: "Ai, pi - cô biết đấy."

Cho đến rất lâu, rất lâu sau đó, cô không đếm được có bao nhiêu người đến, hoặc bao nhiêu cuốn sách đến.

Cánh hoa căng mọng bị cái lưỡi ấm áp của Pha Tây quét qua, cái chạm lưỡi quá thô bạo đối với hoa môi mỏng manh, dòng điện xộc thẳng tán loạn làm cô gái biến thành tiếng rên khe khẽ.

"Đừng ... hừ ..." Cái mông nhỏ bóng bẩy của cô bị người đàn ông giữ lấy, nụ hoa bị anh mυ'ŧ liếʍ như hôn, sau khi chiếc lưỡi hoàn toàn yêu thích hai vạt thịt, đẩy chúng ra bắt đầu tấn công động da^ʍ.

Hứa Nịnh chỉ cảm thấy đầu lưỡi của hắn quanh quẩn trong miệng hoa huyệt, thỉnh thoảng lại chọc vào một chút, nuốt hết dâʍ ɖị©ɧ

vào trong bụng. Rồi càng lúc càng đút phần lưỡi vào nhiều hơn, miệng lưỡi càng ngày càng căng ra, từ lúc đầu kháng cự đến lúc sau hoan nghênh trong hẻm chỉ mất chưa đầy hai phút.

Chỉ trích! Làm thế nào cô có thể tính toán thời gian!

Mặc dù ý chí không thể điều khiển cơ thể nhưng phản xạ có điều kiện của cơ thể vẫn tồn tại.

Dù cô gái muốn từ chối thế nào, hoa huyệt lại đang phản bội lại ý muốn của chủ nhân, mở cửa cho chiếc lưỡi mềm mại và dường như không có chút đe dọa nào, tiết ra từng đợt chất lỏng để bôi trơn cho anh khai thác, cung cấp cho người đàn ông mυ'ŧ vào.

Những điểm mẫn cảm trên vách thịt bị lần lượt mò mẫm, từng nhát đâm đều chuẩn xác và nhẹ nhàng khiến cô run lên, ngón chân cong lên trong trạng thái sảng khoái, lời cự tuyệt trong miệng từ lâu đã biến thành khao khát trùng trùng, Hứa Nịnh mông lung mà xác định mình xong rồi.

"Đừng liếʍ, thật kỳ quái a a ..." Khoái lạc cùng xấu hổ chưa từng có cùng nhau đánh tới, nơi phát ra giống như trạm phát điện liên tục truyền điện đến tứ chi.

Đến một lúc nào đó, tay chân cô đã tự do trở lại, nhưng tất cả những gì Hứa Nịnh có thể làm là đặt tay lên đầu đang kích thích của Pha Tây, thậm chí cô còn không có sức để đẩy nó ra, chỉ có thể yếu ớt nắm lấy tóc anh, thậm chí trong tiềm thức nhấn vào tiểu huyệt của mình, như thể mong muốn anh tiến sâu hơn.

Pha Tây đương nhiên biết phản ứng của Hứa Nịnh là có ý gì, anh đưa ngón trỏ ngâm trong dâʍ ɖị©ɧ, dùng lưỡi mô phỏng hành động giao hợp, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đỉnh vách thịt cách miệng huyệt không xa, càng thêm cứng một chút nhô ra. Ngón tay cái còn ấn vào hoa đế lâu ngày không ra, cứ vênh váo. Khi tốc độ của người đàn ông càng lúc càng nhanh, cơ thể của cô gái càng ngày càng chặt chẽ hơn, anh nghịch dây đàn của cô, và tiếng gọi da^ʍ dãng của Hứa Nịnh là một bản da^ʍ mĩ do Pha Tây chơi.

“Không, ở đó! A—” Từ Ninh hét lên, chỉ cảm thấy một đợt kɧoáı ©ảʍ điên cuồng bùng lên từ sâu trong cơ thể cô, giống như sóng thân vào bão giống, và ngay lập tức đánh cô đến cực điểm làm cao triều.

Pháo hoa nổ tung ở trước mắt, kinh diễm làm mờ mắt cô, eo cong lên nhìn giống như một cái cung, cả người tiểu huyệt co quắp, bị người lạ đột nhập kẹp chặt mà cố định ở nơi điểm mẫn cảm, đem kɧoáı ©ảʍ không ngừng kéo dài. Chất lỏng bị rò rỉ khiến miệng Pha Tây đầy ắp, chảy dọc cằm xuống giường, và nhuộm màu cả ga giường.

"Hừm ... ha ..." Cuối cùng sau khi ra khỏi cao trào, Hứa Nịnh nhận ra niềm vui sướиɠ chết người được viết trong truyện người lớn là gì. Năng lượng của cô đồng thời cạn kiệt, và mềm nhũn dưới thân của người đàn ông mặc anh muốn làm bất cứ điều gì anh muốn.

Khuôn mặt ngây thơ và trẻ con ban đầu của cô rơi vào vực thẳm của du͙© vọиɠ, đôi lông mày cau lại có dư vị dễ chịu, đôi mắt mơ màng đầy mê hoặc, một vài sợi tóc đen ướt đẫm mồ hôi trên má làm cho làn da trắng nõn. Ngon miệng mê người.

Pha Tây liếʍ môi và đêm thân ngọc nằm ngang có tầm nhìn bao quát. Không để ý rằng mái tóc chải gọn gàng ban đầu đã bị cô hất tung, vài sợi tóc mái xõa trên trán càng làm cho khuôn mặt trưởng thành của anh trở nên quỷ dị hơn một chút. Sự khẩn chí đó làm cho côn ŧᏂịŧ đã ngo ngoe rục rịch của anh phải kêu gào tiếng vào tiểu huyệt huyệt mê người của cô.

Nhặt ống thuốc đang treo sang một bên và đổ thẳng xuômgs, một lượng lớn chất nhầy trượt xuống đầu nấm, sắp phủ lên toàn bộ cây côn ŧᏂịŧ dính một màng nước sáng bóng, khiến Hứa Nịnh trợn mắt.

Sau vài cái vuốt ve để phân phối nước đều, không cho cô gái kịp thở, Pha Tây kéo hai chân non mềm trắng nõn đặt lên vòng eo rắn chắc của anh, đồng thời cầm lấy côn ŧᏂịŧ đang nhô ra trước mặt Hứa Nịnh vốn đã không thể cưỡng lại được mà tiến vào tiểu huyệt.

"Cô bé," giọng nói của Pha Tây trầm ấm lại êm tai, giống như một nắm cát mịn thổi qua tai Từ Ninh, "Hãy nhớ rằng, tô là người đàn ông đầu tiên của em."

Là một cuốn sách lịch sử, anh rất chú ý đến tất cả các loại-lần đầu tiên.

Qυყ đầυ rực lửa bị môi thịt giữ lấy một cách yếu ớt, miệng huyệt đã chuẩn bị bị tấn công từ lâu, mở ra từng lớp nếp gấp mê người. Khi gặp chướng ngại vật cuối cùng, Pha Tây mới thở phào nhẹ nhõm và hẩy eo để phá bỏ biểu tượng trinh tiết của người con gái.

“A !!!” Hứa Nịnh đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, hạ thân như bị tách ra làm đôi, tiểu huyệt co giật vặn vẹo đưa đẩy côn ŧᏂịŧ cứng ngắc, nhưng sức lực chênh lệch giữa hai người quá lớn, cô vất vả giãy giụa chẳng khác nào như kiến rung cây cổ thụ.

Khi cơ thể căng cứng, tay và chân đẩy cơ thể mạnh vào nhau khiến tình trạng đau nhức càng thêm đau đớn. Lần này cô khóc, Hứa Nịnh kêu đau, trong lòng không ngừng kêu lên một tiếng, "Mau ra ngoài, ôi, đau quá, anh đi ra ngoài ... lớn quá, sẽ hư ..."

—————

Tác giả có lời muốn nói :

Màn dạo đầu đúng là quá dài ... Ta thích cái tẩu play!