Khải Nguyên trong lòng thầm than khổ …
Đầu óc Băng Vân quả thật rất đơn giản, trong quan niệm của cô ta, “vũ khí” là thứ dùng để sát thương kẻ khác, kiến thức mà cô ta biết về những sinh hoạt của con người gần như chỉ là một con số không to tướng …
Không biết nên nói gì vào lúc này, hắn lại chọn giải pháp quen thuộc, im lìm như một khúc gỗ.
Thanh kiếm băng giá bỗng tan thành hơi nước, Băng Vân ngồi trầm tư nghĩ ngợi, mãi một lúc sau cô ta mới lên tiếng
“Lạ thật … Từ khi gặp ngươi, ta cảm thấy một cảm giác rất kì lạ. Khi ở bên ngươi, ta cảm thấy rất an tâm, không hề lo sợ gì cả. Ta tin vào linh cảm của mình, chắc là ngươi sẽ không làm gì gây tổn hại đến ta. Nếu như ngươi thật sự có ý đồ đó thì việc gì ngươi lại liều mình cứu ta khỏi đám xà nhân kia chứ … Nghĩ thật kì lạ, ban đầu bộ dạng nữ nhân đó trông đau đớn, thống khổ vô cùng, nhưng sau đó cô ta lại thay đổi, có vẻ như là rất thoải mái, tận hưởng … Nhức đầu quá, thôi ta không nghĩ nữa … “
Khải Nguyên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn suýt tí nữa thì ngã ngửa khi nghe Băng Vân nói
“Ta nhất định sẽ phải tìm hiểu thêm về “vũ khí” của ngươi. Có lẽ, ta sẽ thử để ngươi tấn công ta bằng thứ đó xem sao … “
Khải Nguyên bèn cố gắng để chuyển đề tài
“Tu vi của nàng cũng không tệ, nếu không muốn nói là còn cao hơn ta đôi chút … Vì sao nàng cũng bị nữ nhân đó khống chế ? Cô ta là ai ? Một thuộc hạ của gã Phán Quan đó à ? “
Băng Vân lắc đầu
“Ta chưa từng nhìn thấy cô ta trước đây … Lúc đó ta cảm thấy mí mắt nặng trĩu, không thể điều khiển được chính mình nữa, thế là ngủ thϊếp đi … Khi ta tỉnh dậy, cô ta đã trói ta lại bằng sợi dây xích đó rồi, ta cố dùng hết sức nhưng vẫn không thể thoát ra được “
Khải Nguyên gật gù, tựa như đã hiểu ra một điều gì đó
“Theo nhận xét của ta, nữ nhân đó có một dị năng có thể khống chế người khác bằng sức mạnh tinh thần của mình. Có lẽ cũng giống như thuật thôi miên, nhưng lợi hại hơn rất nhiều, chẳng những có thể khống chế sinh vật sống, mà ngay cả những thứ vô tri cũng bị ảnh hưởng … Nhưng nếu làm cho cô ta sợ hãi, mất tập trung, năng lực đó sẽ mất đi … May mà ta đã nhanh trí nhận ra vấn đề và tìm được đối sách thích hợp, nếu không e là … “
4 chữ “đối sách thích hợp” của hắn thoạt nghe rất đơn giản, nhưng sự thật thì không như vậy … Giả chết để đánh lừa Thiên Hương, tập trung toàn bộ oán niệm vào ánh mắt tạo nên “Tử thần chi nhãn”, và sau khi Thiên Hương đã mắc bẫy, cường bạo sử dụng song tu công pháp để chuyển chất độc trong người vào cơ thể cô ta …
Một kế hoạch vô cùng táo bạo, nằm ngoài tất cả mọi dự liệu, Khải Nguyên luôn tự tin vào sự thông minh của mình
Khải Nguyên ngồi bệt xuống đất, dòng suy nghĩ bất giác kéo đến trong đầu
“Ta có thể làm gì trong cái thế giới đáng sợ này ? Trốn chui trốn nhủi như một con chuột chũi chăng … Đến khi nào thì cánh cổng không gian lại mở ra một lần nữa ? Liệu ta có thể trở về được chăng ? Băng Vân thật sự là ai ? Cô ta đến Vô Thiên luyện ngục vào lúc nào ? Vì sao cô ta lại trông giống Nhã Ca đến như vậy ? Một sự trùng hợp chăng … “
Một bàn tay mát lạnh vỗ nhẹ lên vai Khải Nguyên, ngắt ngang dòng suy tư của hắn
“Lại đây xem này, ta vừa phát hiện ra thứ gì đó … Trông giống như một lối đi, lại còn có những bậc thang nữa … “
Khải Nguyên lẳng lặng đi theo Băng Vân chui vào một thông lộ hẹp. Con đường càng lúc càng lớn dần, hắn có thể cảm nhận đươc vài luồng khí lưu đang chuyển động. Ít lâu sau, họ đã đứng trước một lỗ hổng to tướng, bị che phủ bởi những rễ cây khô quắt, chằng chịt …
Dùng mũi kiếm gạt những rễ cây sang một bên, Khải Nguyên nhận xét
“Phải … Có vẻ như đây là một công trình được tạo nên bởi con người … Nhưng đã lâu lắm rồi, không có ai lui tới nơi đây cả. Chúng ta cứ thử đi vào xem sao … “
Ngưng tụ công lực tạo thành một ngọn lửa trên bàn tay, như ngọn đuốc soi đường, Khải Nguyên nắm tay Băng Vân thận trọng bước đi trên những bậc thang được đυ.c khoét vào vách đá. Con đường rất dài, tưởng như bất tận, phía trước tối tăm và sâu hun hút, không thấy lối ra …
Đến khi bàn chân không còn cảm nhân được những bậc thang, họ mới biết là mình đã đi đến cuối con đường. Ngọn lửa trên tay Khải Nguyên bừng cháy sáng hơn, soi rõ quang cảnh xung quanh. Hắn thấy mình đang ở trong một hang động hùng vĩ, với vô số mỏm thạch nhũ tạo nên những hình thù gai góc, quái dị.
Thứ duy nhất đáng lưu ý trong hang động là một bộ giáp sắt bị xích chặt vào một trụ đá nhọn khổng lồ, trên trụ đá đó được vẽ rất nhiều chú văn ma thuật, bằng một thứ mực có màu đỏ như máu …
Chạm tay vào sợi dây xích, Khải Nguyên bỗng rùng mình, hắn cảm giác như sợi dây xích đó đang chuyển động, càng lúc càng xiết chặt hơn. Quanh bộ giáp, những vết hằn in rõ lên trụ đá, càng củng cố thêm cho giả thiết của Khải Nguyên …
Nếu Vấn Thiên có mặt tại đây, chàng sẽ lập tức nhận ra bộ giáp sắt này cũng giống như chiến giáp của các hiệp sĩ châu Âu thời trung cổ, bao bọc toàn bộ thân thể, không có lấy một chỗ hở. Không thể không nhận thấy rằng phần đầu của bộ giáp đã biến đi đâu mất …
Trong ngực áo Khải Nguyên rung động dữ dội, hắn liền đưa tay vào, lấy ra chiếc mặt nạ sắt đen đúa có hình dáng giống như khô lâu. Đây vốn là vật bất ly thân, luôn hiện diện trên mặt Khải Nguyên suốt mười mấy năm trời, hắn chỉ mới cởi bỏ nó ra cách đây không lâu, sau trận chiến ở Vô Danh trấn …
Chiếc mặt nạ bỗng rời khỏi tay Khải Nguyên, bay nhanh đến bên bộ giáp rồi dính chặt lại tại phần cổ. Bộ giáp sắt đã trở thành một thể hoàn chỉnh, không ngừng tỏa ra một thứ ánh sáng chói lọi, đẹp mắt …
Đứng ngẩn ngơ nhìn bộ giáp sắt bị xích, Khải Nguyên lẩm bẩm
“Ta vốn biết rằng vật này thuộc về nơi đây, và nó có một linh tính nào đó … Không phải ngẫu nhiên mà nó lại tìm đến với ta, có vẻ như việc ta bị rơi vào không gian này không phải là một sự rủi ro, mà là đo ai đó đã sắp đặt … “
Mặt đất dưới chân Khải Nguyên và Băng Vân bỗng rung động dữ dội. Làn sóng chấn động làm cho những cột thạch nhũ ở trên trần hang phát ra vô vàn âm thanh nứt gãy, trước khi đổ sụp xuống đầu họ. Là những cao thủ bất phàm, cả hai dễ dàng tránh khỏi, nhưng trong lòng họ lại dấy lên một sự lo lắng
“Chấn động này sẽ thu hút sự chú ý của những kẻ khác … Chắc chắn là họ sẽ nhanh chóng tìm đến đây … Phải tìm một chỗ để tạm lánh đi … Nhưng ở đâu bây giờ … “
Không thể nghĩ ra giải pháp nào hay hơn, hai người tự vùi mình dưới đống thạch nhũ gãy đổ, tự phong bế khí tức trong người, nằm im lìm bất động, hồi hộp chờ đợi.
Không lâu sau khi trận địa chấn vừa chấm dứt, những tiếng động ồn ào truyền đến từ lối vào thạch động
Qua một kẽ hở, Khải Nguyên nhìn thấy hình dáng của những kẻ vừa xuất hiện. Vóc người bọn này từa tựa như nhau, rất cao lớn, phải đến hơn 2 mét là ít, tất cả đều cởi trần, để lộ cơ bắp cuồn cuộn trên tấm thân đồ sộ. Những gã khổng lồ này đều cạo trọc đầu, chỉ chừa lại một chỏm tóc buộc lên thành đuôi ngựa dài, khuôn mặt được che kín bởi những chiếc mặt nạ sắt, chỉ để lộ ra cặp mắt đỏ ngầu, hung ác. Cả bọn đều sử dụng cùng một thứ vũ khí, những cây rìu chiến to lớn có luỡi hình bán nguyệt …
Chia nhau ra, đứng vây quanh bộ giáp bị xích, những gã khổng lồ trò chuyện lớn tiếng với nhau bằng một thứ ngôn ngữ kì lạ mà Khải Nguyên không hiểu được.
Cơ thể Băng Vân bỗng run rẩy một cách khác thường, cặp mắt trở nên đờ đẫn, thất thần, cô vô tình gây ra tiếng động, thế là những gã khổng lồ lập tức chú ý đến điều đó …
Cuộc hỗn chiến lập tức xảy ra, trong bóng tối … Ánh lửa sáng rực nhiều lần lóe lên rồi vụt tắt, những tiếng gầm rú của bọn khổng lồ, tiếng kim loại va chạm với nhau, tiếng đấm đá huỳnh huỵch, tiếng một chất lỏng trào ra, thấm xuống mặt đất …
Công lực của Khải Nguyên vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, trong cơ thể hắn vẫn còn một dư lượng chất độc của xà nhân và Thiên Hương chưa hóa giải được. Hơi thở của hắn càng lúc càng trở nên nặng nề hơn …
Bọn khổng lồ có thể lực và sức chịu đựng vô cùng kinh dị, tưởng như không biết mệt mỏi, đau đớn là gì. Lớp cơ nhục rắn rỏi của những gã này hấp thu một phần uy lực chiêu thức của Khải Nguyên, và hắn phải tránh né vô cùng khổ sở với những nhát chém cực nhanh, với uy lực tưởng như có thể phá núi lấp biển
Cố gắng đưa kiếm chống đỡ nhát 3 chém chí mạng cùng lúc, Khải Nguyên bị hất văng ra, đập lưng vào vách đá, hổ khẩu tóe máu … Cố đưa mắt nhìn về phía Băng Vân, hắn thấy cô ta đang ngồi ôm đầu, thân thể co giật từng hồi, rất thống khổ, đôi mắt trắng dã, thất thần …
“Chuyện gì đã xảy ra … “
Một câu hỏi lớn không có lời đáp
Hàng chục đôi mắt dữ tợn như mắt dã thú đã xuất hiện ngay gần bên Khải Nguyên, hắn biết rằng mình đã bị những gã khổng lồ bao vây.
Những lưỡi rìu nặng nề vung lên, Khải Nguyên lăn tròn dưới đất, tránh né vô cùng khổ sở. Chưa kịp định thần, hắn cảm thấy trước ngực nặng trĩu, mắt nổ đom đóm, một chất lỏng ấm nóng, mằn mặn trào ra từ khóe miệng.
Một tên khổng lồ đã dẫm trúng ngực Khải Nguyên … Hắn lập tức trở thành một quả banh thịt không còn sức phản kháng, bị bọn khổng lồ đá qua đá lại giữa những đôi chân to như chân voi …
………………….
Khải Nguyên không thể ngờ rằng mình vẫn còn có thể tỉnh dậy
Cảm giác đau đớn, như thể xương cốt trong người đều đã gãy vụn, hắn biết rằng mình vẫn còn sống
Một ý nghĩ chợt hiện ra
“Bọn dã nhân đó không thể tự nhiên buông tha cho ta được. Chắc chắn là có ai đó đã cứu ta. Nhưng đó là ai ? Trong Vô Thiên luyện ngục tàn nhẫn vô nhân này mà cũng có kẻ chịu ra tay cứu giúp người khác à … Không chừng, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa … “
Nghiến răng chịu đau, gắng gượng ngồi dậy, xung quanh Khải Nguyên là bóng tối dày đặc, mò mẫm trong bóng tối một hồi, hắn đoán rằng mình đang nằm trong một cái ổ được lót bằng một thứ gì đó tựa như dây leo, hay rễ cây đã khô. Chợt nghĩ đến Băng Vân, cảm giác lo lắng, bất an tràn ngập trong lòng Khải Nguyên, nhưng với cơ thể đau đớn, rã rời, đầy rẫy thương tích, liệu hắn có thể làm gì đây …
Khải Nguyên bỗng nhìn thấy một đốm sáng leo lét ở đằng xa. Đốm sáng đó càng lúc càng lớn dần, cho đến khi hiện rõ thành bóng dáng của một người, một thiếu nữ, trên tay cầm một viên tinh thạch phát sáng màu xanh lam …
Nhìn Khải Nguyên bằng ánh mắt thân thiện, thiếu nữ lên tiếng
“Tỉnh rồi à … Nhanh thật … Ngươi quả thật là một kẻ không bình thường … “
Khải Nguyên mở miệng, toan nói gì đó, nhưng thiếu nữ đã nhanh nhẹn cướp lời
“Nữ nhân đồng hành với ngươi cũng đang ở đây. Nhưng tiếc là bây giờ cô ta không thể ra gặp ngươi được “
Khải Nguyên hơi mất bình tĩnh, tóm lấy đôi vai thiếu nữ, gặn hỏi
“Mau nói cho ta biết, cô ấy đang ở đâu ? Có chuyện gì đã xảy ra … “
Thiếu nữ cựa mình, thoát khỏi đôi tay của Khải Nguyên, đưa ngón tay chỉ về một hướng
“Đằng kia kìa … Ngươi tự mình nhìn thì sẽ rõ … “
Trông theo hướng thiếu nữ chỉ, Khải Nguyên bỗng giật mình, hắn thô lỗ giật lấy viên tinh thạch phát sáng trên tay thiếu nữ rồi bất chấp tất cả đau đớn của cơ thể chạy đến …
Trước mặt hắn là Băng Vân, với đôi mắt nhắm nghiền, được bao bọc trong một khối băng lớn, lạnh lẽo …
“Chuyện gì đã xảy ra … “ – Khải Nguyên chạy đến bên thiếu nữ, một lần nữa thô lỗ túm lấy cô ta, hỏi
Thiếu nữ khổ sở vùng vẫy
“Thả ta ra nào … Ta thật sự chẳng biết gì cả … Người đã đem bọn ngươi về là người khác, không phải là ta … “
Những đốm sáng xanh lam lóe lên ở đằng xa, càng lúc càng nhiều dần, di chuyển về phía Khải Nguyên. Vầng trán rộng của hắn nhăn lại đôi chút, đôi tay càng giữ chặt lấy thiếu nữ hơn, trong đầu hắn bỗng nảy ý định bắt giữ cô ta làm con tin, hoặc dùng cô ta như một lá chắn sống, nếu như có xung đột xảy ra.
Chỉ trong phút chốc, Khải Nguyên đã bị vây quanh bởi vài chục người cơ thể rắn rỏi, ăn mặc rách rưới, thần sắc họ lộ ra vẻ cương nghị, trầm lặng, trên tay là những viên tinh thạch phát sáng …
Một giọng nam hòa nhã vang lên
“Này, nếu ta là ngươi, ta sẽ lập tức thả cô gái này ra. Ngươi nghĩ thử xem, bọn ta đã mang ngươi về, lúc ngươi vẫn còn hôn mê bất tỉnh, chúng ta căn bản là không biết gì về nhau, nếu muốn hại ngươi thì bọn ta đã làm từ lâu rồi, chẳng việc gì phải đợi đến bây giờ … “
Đôi tay Khải Nguyên nới lỏng ra đôi chút, hắn dè dặt hỏi
“Các người là ai ? Vì sao lại cứu ta ? “
Người đã nói chuyện với Khải Nguyên rẽ đám đông đến trước mặt hắn. Khải Nguyên nhận ra đó là một thanh niên trẻ trung, trên mặt có một vết bớt đen rộng, phủ kín gần phân nửa gương mặt
Người thanh niên này nói bằng giọng thân thiện với Khải Nguyên
“Tên của ta là Rei. Bọn ta không biết đến ngươi trước đây, nhưng đã tận mắt chứng kiến ngươi đánh nhau kịch liệt với bọn thủ hạ của Phán Quan. Bọn ta nghĩ rằng ngươi có thể trở thành đồng minh của bọn ta, và thế là bọn ta cứu ngươi. Chính cái gã Phán Quan đó là kẻ đã khiến bọn ta phải sống chui rúc dưới lòng đất, không còn được nhìn thấy ánh sáng nữa. Bọn ta hận hắn đến thấu xương … “
Khải Nguyên cẩn thận quan sát những người đứng xung quanh hắn một hồi, trước khi buông tay, thả thiếu nữ ra.
Thân phận của Rei quả thật không đơn giản, chỉ một cái phất tay của anh ta, tất cả mọi người lập tức rời đi
Rei ngắm nghía tảng băng chứa Băng Vân bên trong, thở dài
“Đây là nữ nhân của ngươi phải không ? “
Khải Nguyên tần ngần một lúc rồi mạnh dạn gật đầu, Rei nói tiếp
“Lúc ta phát hiện ra cô ta thì cô ta đã như thế này rồi … Chắc chắn không phải do bọn cự nhân đó gây ra, chúng căn bản là không có công lực băng hệ … Chỉ có một cách giải thích duy nhất, là cô ta đã tự đưa mình vào trạng thái đó, giống như giấc ngủ đông của loài gấu, để giải trừ một số trạng thái bất lợi cho cơ thể. Nữ nhân đó quả thật là một sinh vật rất đặc biệt … Ai dà … “
Đặt tay lên vai Khải Nguyên, ánh mắt Rei bỗng biến đổi
“Ngươi không phải là cư dân của Vô Thiên luyện ngục, ta nhận ra điều đó. Hãy nói cho ta biết, ngươi từ đâu đến, và vì sao lại đến nơi này “
Khải Nguyên dè dặt đem tất cả biến cố phát sinh kể lại một lượt cho Rei, nghe xong, nét mặt anh ta có vẻ đăm chiêu
“Cách đây một thời gian, cái mặt nạ đó đột nhiên biến mất, rồi nó lại quay trở về … Có vẻ như ngươi chính là kẻ đã được nhắc đến trong lời tiên tri đó … Lời tiên tri từ ngàn năm trước … “