Lãnh Huyết và Yên Thùy rời khỏi căn cứ Marshall, hướng về nông trại bỏ hoang.
Lãnh Huyết di chuyển hết tốc lực, tựa như đang rất lo lắng, Yên Thùy bám theo anh ta cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Chỉ sau 10 phút di chuyển, họ đã đến nông trại nơi Vấn Thiên đang lâm nạn
Lãnh Huyết ra hiệu cho Yên Thùy đứng yên, nhắm mắt nghe ngóng 1 lúc rồi thở phào nhẹ nhõm nói
“Cậu ta vẫn vô sự …”
Lãnh Huyết nhìn quanh, ra lệnh cho Yên Thùy
“Ta và cô chia ra để tìm Vấn Thiên, hãy nhớ cẩn thận đấy, gặp chuyện gì phải la lên cho ta biết “
Yên Thùy gật đầu, cô và Lãnh Huyết chia thành 2 hướng, băng qua những bức tường đổ nát đến cẩn thận quan sát tìm kiếm. Một lúc sau, Yên Thùy phát hiện vài bức tường xung quanh mình có những lỗ đạn còn khá mới cũng như vài vệt máu mờ nhạt. Cô liền đi theo dấu máu đó đến 1 khu vườn khá rộng, cây cối um tùm rậm rạp
Yên Thùy nghe thấy những tiếng động sột soạt phát ra từ 1 bụi cây. Cô nín thở, nhẹ nhàng tiến lại chỗ vừa phát ra tiếng động đó, trong lòng cảm thấy hồi hộp khó tả
Yên Thùy nhìn thấy phía sau lưng của một nam nhân cao lớn mặc quân phục học viên, anh ta đang cúi người bên cạnh một giáo chúng của Thiên ngoại giáo nằm bất động. Gần đó là một khẩu súng bắn t** đang nằm trơ trọi dưới mặt đất. Tiếng sột soạt phát ra liên tục, rồi tiếp theo là một âm thanh ùng ục như tiếng 1 chất lỏng đang được máy bơm hút ra. Yên Thùy đoán chắc rằng nam nhân mà cô thấy chính là Vấn Thiên, nhưng anh ta đang làm gì với xác chết đó vậy
Yên Thùy bất cẩn dẫm phải một cành khô, một tiếng “crack” liền phát ra
Vấn Thiên nghe động liền buông xác chết ra, từ từ quay mặt lại đối diện với Yên Thùy
Yên Thùy kinh hãi nhận ra khắp người Vấn Thiên dính đầy máu, cặp mắt phát sáng đỏ rực như ma quỷ, thật là đáng sợ. Kinh dị hơn nữa, khóe miệng Vấn Thiên lại chảy ra một dòng máu tươi đỏ lòm, còn nơi cổ của giáo chúng Thiên ngoại giáo dường như bị cắn thủng 1 lỗ lớn. Từ thân thể Vấn Thiên lại tỏa ra những làn khói đen làm cho bề ngoài của chàng lại càng thêm quỷ dị hơn nữa.
Vấn Thiên há miệng to, gào lên một tiếng lớn. Yên Thùy sợ hãi, cả người như hóa đá, đứng chết lặng nhìn Vấn Thiên. Hàm răng của Vấn Thiên dính đầy máu tươi, hơn nữa lại mọc ra 2 chiếc răng nanh dài trông rất khủng bố
Vấn Thiên không nói năng gì, phút chốc đã biến mất rồi xuất hiện ngay bên cạnh Yên Thùy. Yên Thùy vô cùng kinh ngạc, không hiểu vì sao chàng trai này có thể di chuyển nhanh đến như vậy. Trong lúc vẫn chưa hoàn hồn, đôi tay của Vấn Thiên đã vung lên, tóm lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của cô. Vấn Thiên lại đẩy Yên Thùy ngã lăn ra đất rồi nằm đè lên người cô, đôi tay vẫn xiết chặt cổ của Yên Thùy
Trong đầu Yên Thùy chỉ có 1 ý nghĩ: anh ta định cưỡиɠ ɠiαи mình. Nhưng dòng máu tươi chảy ra từ miệng Vấn Thiên rơi vào mặt cô đã phủ nhận điều đó. Vấn Thiên định cắn cổ Yên Thùy, gϊếŧ chết cô, giống như đã làm với tên giáo chúng Thiên ngoại giáo, chứ không hề có ý định cưỡиɠ ɠiαи cô. Yên Thùy cố gắng vùng vẫy chống cự, nhưng không thể thoát khỏi đôi tay rắn chắc và gọng kìm thép càng lúc càng xiết chặt trên cổ cô. Chỉ trong chốc lát, Yên Thùy cảm thấy không thể thở được, cô đành vô lực buông xuôi tất cả.
Hàm răng đẫm máu với 2 chiếc răng nanh sắc bén đã kề sát cổ Yên Thùy, ánh mắt của Vấn Thiên lại đỏ rực hơn nữa, từ người chàng khói đen bốc lên càng lúc càng mãnh liệt. Yên Thùy trong lòng kinh hãi than thầm: phen này chết chắc rồi
Bỗng ánh sáng đỏ trên đôi mắt Vấn Thiên vụt tắt. Chàng ta ngã xuống nằm bất động trên ngực Yên Thùy. Một bàn tay nam nhân rắn chắc nhưng lạnh lẽo bỗng đưa ra, nắm lấy tay Yên Thùy kéo cô ngồi dậy. Xem ra, Lãnh Huyết lại xuất hiện kịp thời 1 lần nữa.
Yên Thùy lấy tay xoa cổ, đôi mắt vẫn hiện rõ nét kinh hoàng, nhìn chăm chăm vào Vấn Thiên đang nằm bất động. Đôi môi cô mấp máy như muốn nói điều gì đó
Lãnh Huyết như biết được điều Yên Thùy sắp nói. Anh ta thở dài, lên tiếng trước
“Không ngờ cậu ta lại dùng cách này để đối phó với tên bắn lén đó … “
Yên Thùy run rẩy hỏi
“Vấn Thiên … Anh ta vì sao lại biến thành kẻ ăn thịt người như vậy ? “
Lãnh Huyết vuốt nhẹ lên mặt Yên Thùy như trấn an, nói
“Cậu ta không ăn thịt họ mà chỉ hút máu thôi. Xem ra, cậu ta vẫn chưa biết mình thật sự là thứ gì. Trong lúc nguy cấp đến tính mạng, bản năng đó đã thức dậy … “
Yên Thùy tò mò hỏi
“Vấn Thiên thật sự là thế nào vậy ?”
Lãnh Huyết điềm nhiên đáp
“Hấp huyết quỷ “
Yên Thùy nghe xong, tay chân liền bủn rủn, khắp người nổi gai ốc. Cô không ngờ truyền thuyết đó là thật, trên đời thật sự có hấp huyết quỷ. Hơn nữa, cô đã từng tiếp xúc không ít với con quỷ đó. Nhớ đến lần bị Vấn Thiên thừa cơ sàm sỡ, Yên Thùy vừa cảm thấy xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, vừa cảm thấy sợ hãi, ghê tởm
Lãnh Huyết lại nói tiếp
“Vấn Thiên không phải là hấp huyết quỷ thuần chủng, mà là lai tạp giữa hấp huyết quỷ và nhân loại. Dòng máu hấp huyết quỷ trong người cậu ta không phải tầm thường, chính là dòng máu của hoàng tộc hấp huyết quỷ. Cũng vì thế mà cậu ta có nhiều dị năng khác người, rất thú vị “
Yên Thùy ngạc nhiên hỏi
“Hấp huyết quỷ có những khả năng gì ? “
Lãnh Huyết cười, nói
“Hoàng tộc hấp huyết quỷ không sợ ánh sáng, có khả năng di chuyển với tốc độ cực nhanh, cũng có 1 lớp tà khí để bảo vệ thân thể trước những đòn tấn công của đối thủ, và vài khả năng nữa mà ta chưa phát hiện hết được “
Yên Thùy nhớ lại lúc Vấn Thiên tấn công cô, lo sợ nói
“Tôi hiểu rồi. Tôi đã hiểu vì sao lúc đó anh ta lại hung hăng như vậy. Chắc chắn là có liên quan đến dòng máu hấp huyết quỷ trong người anh ta … Bây giờ, bản năng của hấp huyết quỷ đã trỗi dậy, liệu anh ta có gây nguy hiểm cho tôi và những người khác không ?”
Lãnh Huyết bình thản nói
“Có thể là không. Bình thường, cậu ta không cần phải hút máu để tồn tại như hấp huyết quỷ thuần chủng. Nhưng khi bị thương nặng, cơ thể cậu ta sẽ cần máu tươi của nhân loại để hồi phục. Lúc đó, bản năng của hấp huyết quỷ sẽ trỗi dậy, cậu ta sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, khát máu. Sau khi cơ thể qua khỏi trạng thái nguy hiểm thì bản năng hút máu sẽ lại rơi vào trạng thái tiềm tàng, cậu ta sẽ trở lại giống như nhân loại bình thường “
Yên Thùy nhìn Vấn Thiên, sắc mặt biến đổi liên tục, như muốn biểu thị những cảm xúc phức tạp
Lãnh Huyết trấn an
“Đừng lo, không sao đâu, dòng máu nhân loại trong người Vấn Thiên có thể trấn áp được hung tính của hấp huyết quỷ. Ta nhất định sẽ có cách giúp Vấn Thiên khống chế hung tính đó, biến nó thành sức mạnh của cậu ta”
Lãnh Huyết đi đến bên Vấn Thiên, xem xét chàng hồi lâu rồi ôm xốc Vấn Thiên lên, vác trên vai. Anh ta lại hướng về Yên Thùy, nét mặt nghiêm trọng nói như dọa nạt
“Những gì xảy ra đêm nay, tuyệt đối không được để ai biết, kể cả chuyện của Vấn Thiên. Nếu như chuyện này lộ ra ngoài, dù chỉ một chút, ta sẽ lấy đi tính mạng của cô đó“
Yên Thùy sợ hãi gật đầu
“Tôi hiểu rồi … Tôi sẽ giữ kín việc vừa xảy ra đêm nay...“
Lãnh Huyết vác Vấn Thiên trên vai, cùng Yên Thùy trở lại học viện Marshall. Đồng hồ chỉ 4 giờ sáng, một ngày mới sắp sửa bắt đầu …
Yên Thùy vẫn còn nhiều điều thắc mắc, cô rụt rè hỏi
“U Minh tuyệt địa và Thiên ngoại giáo … thật sự là những thế lực như thế nào vậy ? Sao tôi chưa từng nghe nói đến họ trước đây”
Lãnh Huyết im lặng không đáp, cũng không tỏ thái độ bực dọc, khó chịu
Yên Thùy lại hỏi
“Cái hộp mà bọn họ muốn lấy thật ra là vật như thế nào vậy ? Nó chứa đựng những bí mật gì ? “
Lãnh Huyết gắt gỏng
“Hỏi nhiều quá đấy “
Yên Thùy liền im bặt. Lãnh Huyết lại nở nụ cười lạnh lùng, nói
“Bí mật đó ta có thể kể với cô. Nhưng biết nhiều quá sẽ chỉ có hại cho cô mà thôi “
Yên Thùy không kiềm chế nổi sự tò mò, mạnh dạn nói
“Anh cứ kể cho tôi biết đi. Tôi cũng tò mò rất muốn biết về bí mật đó “
Trong lòng Yên Thùy thầm nghĩ
“Biết đâu bí mật trong chiếc hộp đó có thể giúp mình đánh bại được Lãnh diện tử thần. Phải liều thử 1 phen xem sao, dù cơ hội mong manh đến thế nào cũng phải thử … “
Lãnh Huyết hít 1 hơi dài, kể lại
“Cách đây hơn 30 năm, có 1 vật thể bay không xác định – UFO bị rơi trên lãnh thổ Thụy Sĩ. Lập tức nó thu hút sự chú ý của những nhân vật cộm cán lúc đó. 2 người đầu tiên đến vùng đất nơi vật thể lạ bị rơi là U Minh đại đế - thủ lĩnh của U Minh tuyệt địa và 1 thành viên chủ chốt của gia tộc Urlan – 1 gia tộc hấp huyết quỷ. Giữa họ đã xảy ra giao tranh, sau đó mỗi người mang về 1 phần của UFO đó. U Minh đại đế thân yếu thế cô, trước đó lại mang trọng thương trên mình, nhưng khôn ngoan, xảo quyệt vô cùng. Hắn đã lấy được một thứ dường như là hộp đen lưu trữ dữ liệu của UFO và rời đi. Phần còn lại của UFO được gia tộc Urlan bảo quản, nhưng suốt 10 năm trời họ chẳng khai thác được gì từ thứ đó cả. Sau đó họ giao nó lại cho gia tộc Cedric – 1 gia tộc chư hầu của họ, chính gia tộc Cedric đã dựa vào thứ này mà sáng lập nên Thiên ngoại giáo cách đây 20 năm”
Lãnh Huyết ngưng lại một lúc, lại nói tiếp
“U Minh tuyệt địa nằm trong những dãy núi ở khu vực Tây Tạng, gần như cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Môn phái này bắt đầu xuất hiện từ thế kỉ 17. Tương truyền, tổ sư của U Minh tuyệt địa có võ công cực cao, nhưng cũng tà ác vô biên, bị chính đạo truy sát liên tục nên cuối cùng phải ẩn cư tại đó. Dường như ông ta vẫn chưa cam tâm quy ẩn nên đã sáng môn lập phái, thu nạp và huấn luyện đệ tử để tiếp tục theo đuổi giấc mộng tranh phong cùng thiên hạ. Đệ tử của U Minh tuyệt địa rất ít khi xuất thế, nhưng mỗi lần xuất thế đều gây ra gió tanh mưa máu làm người người oán ghét. U Minh tuyệt địa giữ chiếc hộp đó hơn 15 năm thì bị Thiên ngoại giáo tập kích, đoạt được. Nhưng trong quá trình vận chuyển về cứ địa của Thiên ngoại giáo, họ lại bị tập kích lần nữa, thế là chiếc hộp đó thất tung một thời gian. Mấy năm gần đây, 1 tin tức bí mật bị lộ ra nên cả Thiên ngoại giáo và U Minh tuyệt địa đều biết chiếc hộp đó đang được cất giữ tại thư viện Marshall, thế nên họ rắp tâm đoạt lấy cho bằng được “
Yên Thùy lại thắc mắc
“Như thế có nghĩa là chính phủ Mĩ đã lấy được vật đó, nhưng vì sao họ lại cất giữ nó tại thư viện Marshall, mà lại không phải là 1 căn cứ khác ?”
Lãnh Huyết nhún vai
“Không rõ nữa, chắc là có liên quan đến chính trị … Có vẻ như họ đã làm tất cả những gì có thể, cũng nghiên cứu được ít nhiều bí mật từ chiếc hộp đó, nhưng sau đó lại dậm chân tại chỗ trong thời gian dài. Thế là, trong nhiệm kì tổng thống tiếp theo, ông ta đã cho dừng chương trình đó, và chiếc hộp được mang về thư viện Marshall để bảo quản như là 1 tư liệu … “
Lãnh Huyết lại nhìn Yên Thùy bằng đôi mắt vô cảm, nói
“Chiếc hộp đó có chứa những bí mật về công nghệ của sinh vật ngoài trái đất, có thể làm nên một cuộc cách mạng về vũ khí, dẫn đến chiến tranh trên diện rộng, có thể là 1 cuộc đại chiến thế giới không chừng “
Yên Thùy cả kinh nói
“Nếu thế, vì sao anh lại muốn giao nó cho U Minh tuyệt địa ? Vì sao người ta lại không hủy bỏ nó ? “
Lãnh Huyết cười một tràng dài rồi nói tiếp
“Cái hộp đó không dễ bị phá hủy đâu. Họ đã thử rất nhiều cách rồi, nhưng vẫn không phá hủy được nó. Cô tưởng tượng nổi không, bỏ nó vào lò luyện kim nung cả tuần mà vẫn còn nguyên vẹn, không hề hư hại tí nào “
Ánh mắt Lãnh Huyết lộ vẻ tà ác, anh ta nói
“Ta định giăng 1 cái bẫy để cao thủ nhất lưu của Thiên ngoại giáo và U Minh tuyệt địa cùng tập trung ở đây. Thế nào chúng cũng sẽ thanh toán lẫn nhau, ta cứ ung dung ngồi xem rồi thu dọn tàn cuộc, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và sức lực. Nếu như cái hộp sắt đó bị đoạt mất, cũng chẳng sao, xem như nhiệm vụ của ta đã kết thúc, ta có thể rời khỏi nơi này, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống theo cách riêng của ta. An nguy của thế giới này đối với ta chẳng là gì cả, cả nhân loại này chết hết cũng được, miễn là ta vẫn sống, thế thôi”
Yên Thùy tỏ ra kinh hãi vô cùng. Cô cảm thấy bất lực, không thể hiểu nổi con người này, tính cách của anh ta quả thật là phức tạp. Yên Thùy khϊếp sợ trước sự vô tâm và tàn nhẫn của Lãnh Huyết, anh ta có thể dễ dàng bỏ mặc số phận của hàng triệu người, chỉ vì sự ích kỉ của bản thân anh ta.
Yên Thùy và Lãnh Huyết đã mang Vấn Thiên về tòa nhà E1.
Trời đã sáng, lại sắp đến giờ tập trung của những học viên. Yên Thùy vội cáo từ. Không như Vấn Thiên, Yên Thùy không muốn bỏ 1 buổi huấn luyện nào cả, dù khá mệt mỏi nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng, xem đó như là một cách để tự rèn luyện chính mình
Vừa đi được vài bước, Yên Thùy bỗng quay lại hỏi
“Vì sao anh lại có thể kể cho tôi những bí mật đó ? Nếu như tôi là nội gián của 2 môn phái đó thì sao ? “
Lãnh Huyết lạnh lùng nói
“Ta có phương pháp riêng của ta để kiểm chứng điều đó. Nếu cô thật sự là nội gián, ta đã treo xác cô trong mật thất từ lâu rồi, chẳng việc gì phải đợi đến bây giờ “
Yên Thùy không nói thêm gì, lẳng lặng rời khỏi tòa nhà E1
Lãnh Huyết đặt Vấn Thiên nằm dưới đất, nhìn chàng chăm chú, ánh mắt long lanh như ẩn hiện nhiều cảm xúc khó nói ra được, bàn tay anh ta lại nhẹ nhàng vuốt ve trước trán Vấn Thiên với vẻ trìu mến hiếm thấy
Độ nửa giờ sau Vấn Thiên thức dậy, người đầu tiên chàng nhìn thấy lại là Lãnh Huyết
Vấn Thiên cảm thấy cơ thể sảng khoái lạ thường. Chàng sờ tay kiểm tra thân thể rồi kinh ngạc khi phát hiện mình không hề bị chút thương tích nào. Nhưng những vết máu trên thân thể và y phục của chàng lại bảo chàng rằng những việc xảy ra đêm qua là thật, không phải là giấc mộng.
Vấn Thiên nhớ một cách mơ hồ dường như hôm qua chàng đã gặp phải ổ phục kích của 1 tên bắn t** thuộc Thiên ngoại giáo, và chàng đã bị bắn trúng. Chàng không thể nhớ rõ những gì diễn ra tiếp theo, trong tâm trí chàng chỉ còn lại vài ký ức không rõ ràng. Vấn Thiên cố gắng nhớ lại những ký ức đó, điều này làm cho chàng cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Từng ký ức dần dần hiện ra. Vấn Thiên nhìn thấy trong những ký ức đó hình ảnh một viên đạn đang xé gió lao đến giữa trán chàng. Rồi tất cả như chậm lại, mọi vật xung quanh như mờ ảo. Tất cả những hình ảnh xung quanh chàng bỗng đỏ rực như máu. Và rồi, máu đã đổ … là máu của tên bắn t** – đối thủ của chàng. Khi ký ức cuối cùng hiện ra, Vấn Thiên kinh hãi nhận ra mình đang cắn mạnh vào cổ tên bắn t** rồi tham lam hút và nuốt lấy dòng máu nóng trào ra từ vết thương của hắn. Tất cả là thật sao … Phải chăng hung tính của Vấn Thiên lại bộc phát 1 lần nữa … Vì sao chàng lại trở nên khát máu đến như vậy …
Vấn Thiên quay sang định hỏi Lãnh Huyết, nhưng anh ta lại bất thần tấn công chàng, song chỉ đâm thẳng đến mang theo 1 luồng khí tức sắc lạnh như lưỡi kiếm. Chiêu thức của Lãnh Huyết tỏa ra 1 sát khí lạnh lùng, tốc độ cực nhanh, dường như anh ta không đùa giỡn với Vấn Thiên mà thật sự toàn lực xuất thủ tấn công chàng.
Vấn Thiên kinh hoàng, tim đập mạnh. Trong sát na sinh tử, chàng thấy chiêu thức của Lãnh Huyết như chậm lại, liền nhanh chóng nghiêng người né tránh. Tất cả diễn ra rất nhanh, nếu không phải là cao thủ thật sự, e là chẳng thể thấy được gì
Lãnh Huyết không tấn công tiếp, nhìn Vấn Thiên với vẻ hài lòng.nói
“Chúc mừng cậu, cậu lại đánh thức được thêm 1 khả năng đặc biệt nữa “
Vấn Thiên ngạc nhiên hỏi
“Là khả năng gì, vì sao đệ lại không cảm nhận được ?”
Lãnh Huyết nói
“Cậu có thể tăng cường tuần hoàn máu trong cơ thể trong thời gian ngắn, thúc đẩy tốc độ của cơ thể lên gấp nhiều lần. Đây cũng là 1 khả năng bẩm sinh của cậu, bởi vì cậu là 1 người rất đặc biệt “
Vấn Thiên khổ sở nói
“Đệ vẫn không hiểu ý huynh muốn nói đến điều gì ”
Lãnh Huyết kiên nhẫn giải thích
“Nói đơn giản hơn, khi giao đấu với 1 đối thủ, vào giây phút quyết định, cậu có thể tự tăng cường tốc độ của mình lên vài chục lần, xuất chiêu cực nhanh và bất ngờ khiến đối thủ không sao nhìn thấy kịp. Hoặc giả, trong vài phần trăm giây quyết định sinh tử, cậu có thể tự tăng cường tốc độ của mình để tránh né sát chiêu của đối thủ và phản công lại lúc hắn chưa kịp phòng bị “
Vấn Thiên gật đầu
“Đệ hiểu rồi. Nhưng vì sao từ nhỏ đến giờ đệ vẫn không phát hiện ra khả năng đó nhỉ “
Lãnh Huyết không cần suy nghĩ lâu, liền nói ngay
“Đơn giản là vì cậu chưa gặp đối thủ thật sự, hay là chưa thật sự đối mặt với nguy hiểm chí mạng “
Vấn Thiên ngẫm nghĩ một lúc, lại thở dài tỏ vẻ tiếc nuối
“Giá như tiềm năng đó thức tỉnh sớm 1 chút thì lúc đó đệ đâu đến nỗi bị Harry Warman đánh bại nhục nhã như vậy … “
Lãnh Huyết vẫn điềm nhiên
“Vì lúc đó không phải là giây phút sinh tử. Cậu biết rằng hắn sẽ không gϊếŧ cậu. Chỉ khi cơ thể cậu cảm thấy nguy hiểm đến cực hạn thì tiềm năng mới được đánh thức một cách triệt để “
Vấn Thiên gật gù liên tục, dường như đã hiểu.
Lãnh Huyết lại bảo chàng
“Cậu đi về phòng nghỉ ngơi đi. Tối nay hãy xuống mật thất gặp ta, ta vẫn còn vài điều muốn nói với cậu “
Vấn Thiên mặc dù vẫn còn tò mò muốn biết Lãnh Huyết còn điều gì muốn nói với chàng nhưng cũng không trái lời, liền trở về phòng.
Vừa bước vào phòng, chàng nhìn thấy Huyền Vũ đang nằm trên giường, tay ôm lấy ngực, khuôn mặt nhăn nhó tỏ vẻ thống khổ, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả trán.
Vấn Thiên đoán rằng Huyết long lại phát tác, liền lên tiếng hỏi
“Cô làm sao thế ? Có gì không ổn à ? “
Huyền Vũ trả lời, giọng ngắt quãng vì đau đớn
“Tôi cảm thấy đau lắm … Tựa như có thứ gì đó đang cựa quậy trong tim tôi … Tôi không vận công, cũng không nghĩ đến chuyện đánh gϊếŧ … Vì sao lại như vậy chứ … “