Quấn Quýt Không Rời

Chương 1: Anh Thả Tôi Đi Có Được Không?

“Đứa này không tệ, đưa cho lão Tam nếm thử trước.”

Nghe thấy tiếng cười dâʍ đãиɠ vang lên bên tai, Thịnh Hạ càng cố gắng giãy giụa, nước mắt đã thấm ướt miếng vải đen đang che trên mắt.

Một tiếng thét chói tai đến tê tâm phế liệt vang lên cách đó không xa, còn có tiếng xé rách quần áo xen lẫn hơi thở nặng nề của đàn ông, từng giây từng phút tra tấn dây thần kinh yếu ớt của cô.

Dường như là ở sát vách.

Cổ tay bị dây thừng thô dày trói đến đau nhức, cô cố nhích từng chút dựa lưng vào sát vách tường, muốn khóc nhưng cũng không dám phát ra tiếng, cơ thể không ngừng run lên.

Ở bên cạnh hình như còn có hơn mười nữ sinh khác.

Những thiếu nữ đó có lẽ cũng trạc tuổi với cô. Ai nấy cũng đang lo sợ khóc lóc, nhưng bởi vì trên miệng ai cũng bị bịt kín bằng miếng vải dày nên tiếng khóc phát ra nghe như tiếng rêи ɾỉ thút thít.

Thịnh Hạ càng run rẩy dữ dội hơn.

Cô hối hận vì đã lên chiếc xe màu đen đó khi vừa ra khỏi nhà ga.

Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô ích. Cô bị người lạ đưa tới nơi này, không cách nào trốn thoát được…

Miếng vải đen trên mắt bất ngờ bị ai đó tháo xuống một cách thô bạo. Do tiếp xúc với ánh sáng đột ngột khiến Thịnh Hạ nhất thời không thích nghi kịp, khó chịu chớp mắt vài lần. Lúc này cô mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ khung cảnh xung quanh.

Nơi này… trông giống như một thùng container, chứa hơn mười cô gái trẻ tuổi đang ngồi hoặc nằm, ai nấy cũng đều có gương mặt ưa nhìn. Mỗi người đều bị trói bằng dây thừng, mắt và miệng đều bị vải đen bịt lại, nhìn không thấy, cũng không có cách nào mở miệng nói chuyện được.

Có vài tên đàn ông xem bọn họ như món hàng lựa tới lựa lui, lôi kéo hết cô gái này đến cô gái khác, thỉnh thoảng còn càn rỡ xoa nắn lấy bộ ngực đang phát triển, hoặc là cặp mông đầy đặn của những cô gái này. Một số cô gái vì quá sợ hãi, không chịu nổi sự sỉ nhục này mà không kìm nén được mà bật khóc. Những tên khốn này lại càng thêm phấn kích mà phát ra từng tràng cười sảng khoái dâʍ đãиɠ.

Thịnh Hạ lại rơi nước mắt.

Một người đàn ông mặc đồ lao động cúi đầu xem xét cô, kéo miếng vải trong miệng cô ra, bóp lấy gương mặt của cô. Hắn còn đưa những ngón tay bẩn thỉu vào trong miệng của cô để kiểm tra răng.

Hắn đột nhiên dừng động tác lại, giọng nói có chút ngạc nhiên và phấn khích gọi một tên đồng bọn khác tới: “Hàm răng của nhỏ này vừa trắng lại đều. Mang nó này đến cho lão Tam nhìn thử xem sao.”

Thịnh Hạ không biết bọn họ muốn đưa cô đi đâu, nhưng tóm lại chắc chắn không phải nơi tốt lành gì. Tiếng kêu khóc tan nát cõi lòng khi nãy vẫn còn vang vọng bên tai cô, chỉ là âm thanh đã nhỏ đi rất nhiều, giống như… không còn sức lực để khóc nữa rồi.

Thịnh Hạ rùng mình. Cô run rẩy cầu xin hắn: “Đại ca à tôi sẽ không nói với ai đâu. Anh thả tôi đi có được không? Mẹ tôi nếu lâu quá không thấy tôi về sẽ báo cảnh sát…”

“Báo cảnh sát?” Người đàn ông mặc đồ lao động khinh thường cười nhạo: “Càng tốt! Tao càng cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.”

Thịnh Hạ bị ánh mắt cợt nhả ngông cuồng kia làm cho kinh hãi, nước mắt vẫn lặng lẽ lăn đầy trên má. Cô bị người đàn ông kéo cánh tay đẩy ra bên ngoài, nhưng bởi vì sợ hãi nên toàn thân cô mềm nhũn, hai chân không cách nào nhấc lên nổi.

Khi bị kéo ra ngoài, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một căn phòng nằm sát với cánh cửa đang mở rộng.

Một gã đàn ông đang đè chặt cô gái lên bàn, hung hăng thúc mạnh vào người cô ấy. Mấy chai bia trên bàn bị hất văng xuống đất vỡ thành từng mảnh. Trên mặt đất cũng vương vãi đầy những tờ khăn giấy và đầu lọc thuốc lá.

Trong căn phòng bẩn thỉu, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi bị gã đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp một cách dã man thô bạo.

Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô gái nằm giãy giụa trên bàn, trong ánh mắt của cô là một mảnh tro tàn, tiếng rêи ɾỉ khàn đặc giống như bị người ta đổ cát vào trong miệng.

Thân dưới của cô gái đang chảy máu, nhưng gã đàn ông kia cũng không thèm quan tâm, chỉ biết điên cuồng đâm vào bên trong cô như phát tiết, kèm theo đó là tiếng thở dốc dâʍ ɖu͙©. Chỉ chốc lát sau hắn gầm nhẹ lên một tiếng rồi xuất tinh.

Thịnh Hạ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, sợ hãi đến mức nước khóc trong vô thức. Cô xoay người muốn bỏ chạy ra ngoài, nhưng chạy chưa được hai bước đã bị gã đàn ông này bắt trở lại. Bàn tay to lớn dùng sức của hắn suýt chút nữa đã bóp nát cổ tay cô.

“Tôi không muốn… cầu xin các anh thả tôi ra…” Cô van xin hắn, nước mắt nước mũi vương đầy trên mặt, hai chân như tê liệt quỳ trên mặt đất

Người đàn ông không hề để tâm đến những lời cầu xin này, mạnh mẽ kéo cô đến một căn phòng khác. Hắn gõ cửa hai tiếng, bên trong vọng ra một giọng nói không kiên nhẫn: “Vào đi.”

Lúc này gã mới mở cửa bước vào, đồng thời kéo Thịnh Hạ vào chung. Gã cất giọng hỏi pha chút nịnh nọt:

“Anh Đông, anh nhìn thử xem, cô gái này có được hay không?”