Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 129: Bắt đầu

Thời điểm cậu sinh ra, tôi cho rằng cậu không liên quan gì đến tôi.

Khi Diệp Tố nhìn thấy biểu tình mờ ảo sâu thẳm trên mặt Phá Quân, liền bỗng nhiên nhớ tới một quyển sách mình từng xem qua có những lời này, là lời bộc bạch của một người chị với em trai. Dùng với quan hệ anh em cũng không sai.

Tình cảm anh em chị em tuyệt đối là một trong những cảm giác kỳ diệu nhất thế giới, giống như lời Phá Quân nói, đó là một loại cảm giác thần kỳ. Một người khi sinh ra, tựa hồ không liên quan gì tới bạn, nhưng vào lúc hắn cất tiếng khóc đầu tiên bạn liền trói lại duyên mệnh với hắn.

Loại cảm tình này và tình thân cha mẹ con cái, và tình yêu nâng đỡ hoạn nạn đều không giống nhau. Quan hệ cha mẹ con cái thành lập cần mười tháng hoài thai vất vả cùng bồi dưỡng ăn ý vận mệnh định sẵn, tình yêu cần thời gian thận trọng chuẩn bị, hơn nữa còn cần dưới tình huống bạn bè thân thích quan sát mà dùng một cái hôn lễ để định luận cái tình yêu này. Mà anh em chị em, dưới tình huống không can hệ với bạn — không cần bạn vì nó mà đau đớn hoặc vui sướиɠ, không cần bạn dành toàn bộ thời gian cho nó, cứ như vậy, lặng yên không tiếng động, gắt gao liên hệ hai người với nhau.

Sao có thể không liên quan? Hai người cùng từ một địa phương ấm áp đi tới thế giới này, cũng chắc chắn sẽ trở về cùng một phiến đất. Mà giữa đó tồn tại những năm tháng chân thật, hai người sẽ có cuộc sống độc lập của từng người, có bi ai vui mừng của từng người, có gia đình cùng con đường tương lai của riêng mình, nhưng nhất định sẽ có một phần sinh mệnh hai người trùng hợp đan chéo nhau, khó phân lẫn nhau, tựa như có thể hòa tan nước máu. Sẽ nói với bạn trước khi bạn tử vong, là bạn chưa bao giờ cô đơn. Có người cùng xuất phát từ một khởi điểm như bạn, lại có cùng chốn về với bạn.

Nghĩ như vậy, cảm thấy may mắn cỡ nào. Bao nhiêu người một mình độc hành, bên người tới tới lui lui vô số đàn ông phụ nữ, người tốt người xấu, để trang trí cho mặt ngoài cuộc đời hắn, nhưng bạn, trong sâu linh hồn bạn còn có một người bạn cùng chung huyết thống.

Phá Quân khóc lóc thảm thiết, sau khi cha mất, hắn nghĩ, hắn may mắn cỡ nào, hắn còn có một đứa em trai, người mẹ yêu phú ngại bần sinh cho hắn một đứa em trai. Đứa em trai này, còn là thiên tài mỗi người hâm mộ, ánh sáng thiên tài của hắn đã một lần khiến đôi mắt Phá Quân đau đến mức lệ rơi đầy mặt, cũng khiến ánh sáng của Phá Quân không chút nào thu hút.

Nhưng ánh sáng kia, cũng đem theo ấm áp cùng vinh quang theo huyết thống mờ mịt kia tới bên người người anh trai này.

Nhưng mà, kể cả liên hệ thần kỳ cũng không chống cự được lòng người lệch quỹ đạo. Em trai hắn, không coi hắn là anh.

Cửa lại một lần nữa bị mở ra, lúc này là Moka cùng đội chữa bệnh đến từ cục Phụ trợ Hoa Đô.

Nhìn thấy hai người chật vật trong đại sảnh, Moka chấn động, đội bệnh chữa phía sau hắn thế nhưng đã tập mãi thành thói quen, một bác sĩ ngoại khoa chuyên trị thương lập tức đi lên, kiểm tra đơn giản cho Lý Cảnh Hòa ý thức không rõ: "Không có vấn đề gì lớn."

Cho dù Phá Quân trong lúc bạo nộ, cũng vẫn giữ lại chừng mực.

Moka đem ánh mắt nhìn hướng Diệp Tố, Diệp Tố bất đắc dĩ nhún vai, quan hệ hai anh em này, người ngoài đều không giúp được gì.

Moka cũng rất quan tâm tới Phá Quân, thứ nhất là do biết được từ Hàn Nghiệp rằng Phá Quân cũng có quan hệ với tinh quẻ, thứ hai là Phá Quân lại chịu khó, còn chăm chỉ tôi luyện. Cho dù Moka bởi vì Phá Quân tuổi khá lớn, kế hoạch huấn luyện còn càng nghiêm khắc hơn càng nặng nề hơn Diệp Tố, nhưng Phá Quân vẫn cắn răng kiên trì tiếp tục, thậm chí mỗi lần mệt đến muốn chết muốn sống, vẫn thực vui vẻ.

Sau khi Moka an ủi mà vỗ vỗ bả vai Phá Quân, Phá Quân vẫn còn khóc lóc, đem nước mắt chưa từng chảy từ cái chết của cha mình mà xả ra khóc thống khoái.

Sau một lúc lâu, cảm xúc Phá Quân mới dần dần bình phục xuống, hai mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm Lý Cảnh Hòa được bác sĩ nâng lên sô pha, sau khi trầm mặc thật lâu, Phá Quân lại lần nữa nhấc lên ghế dựa, dùng sức mà đập xuống hai chân Lý Cảnh Hòa, rắc một tiếng, tựa hồ là thanh âm xương đùi nứt gãy, theo thanh âm đứt gãy này, liên hệ thần bí nào đó lại được nối lại. (đm thực ra cũng khổ thằng e, cả đời bị sm)

Lý Cảnh Hòa vẫn luôn thấp giọng hừ hừ bỗng nhiên bộc phát ra tiếng kêu thảm thiết, Phá Quân ươn ướt hốc mắt: "Tôi mua bên cạnh mộ cha một phòng ở nhỏ, cậu về sau liền thủ mộ cho cha đi. Tôi sẽ nuôi cậu, chân của cậu đừng nghĩ đến việc đổi chân giả, tôi không có đủ tiền, nhưng xe lăn tốt vẫn mua được."

Trong cực độ thống khổ, Lý Cảnh Hòa ngẩng đầu, tuyệt vọng lại hung tợn nhìn chằm chằm Phá Quân: "Anh hài lòng chưa! Anh rốt cuộc biến tôi thành phế nhân!"

"Tao không hài lòng!" Phá Quân đột nhiên quát lớn một tiếng, sau đó xúc động mà gục đầu xuống, "Vừa lòng của tôi, đều không thể trở lại."

Hắn vừa lòng nhất là thời điểm mười ba năm trước, thời điểm cha đi sớm về trễ, còn có thể xuyên qua tầng mỏi mệt trên mặt hắn nhìn thấy mong đợi lấp lánh sáng lên, đó là ngày huy hoàng nhất của người đàn ông vô vi tầm thường ấy; hắn vừa lòng nhất là thời điểm mười ba năm trước, bộ đáng em trai ngoan ngoãn đáng yêu, hắn còn chưa nhìn ra từ bề ngoài non nớt của đứa nhỏ này một trái tim bị tiền tài hấp dẫn đến vặn vẹo biến hình.

Đội chữa bệnh để lại một người chữa trị cho Lý Cảnh Hòa, những người còn lại theo mệnh lệnh Hàn Nghiệp, tìm ra nguyên nhân bệnh của Diệp Tố, hơn nữa, chữa khỏi cho hắn.

Tiếp theo, từ bên ngoài xuất hiện một đống người nâng một đống dụng cụ lớn lớn bé bé, trực tiếp cải tạo một gian phòng cho khách trên lầu thành phòng y tế, chuẩn bị 24 giờ nhìn chằm chằm Diệp Tố.

Đội trưởng đội chữa bệnh cười cười chào hỏi Diệp Tố: "Lại gặp cậu."

Diệp Tố cười khổ một tiếng, nói loại lời này với bác sĩ tựa hồ không phải bộ dáng thực tốt nha, đặc biệt hắn còn biết mình căn bản không có bệnh gì, lại khiến bọn họ uổng phí sức lực một hồi.

Ngay từ đầu chỉ là một vài trị liệu thông thường, rút máu chuẩn bị xét nghiệm, Diệp Tố mấy ngày nay còn phải uống thuốc kháng dị ứng, đề cao sức chống chọi với dược vật, vì sau đó sẽ tiến hành quá trình thẩm tách laser, ánh sáng bước sóng bất đồng sẽ tạo thành thương tổn trình độ nhất định với thân thể, ghê tởm buồn nôn chỉ là bình thường, những biến chứng khác cũng có thể khiến người chịu không ít khổ.

Nếu không phải bệnh Diệp Tố quá hiếm thấy, nguyên nhân hình thành phức tạp, Hàn Nghiệp cũng sẽ không lựa chọn phương pháp chữa bệnh thẩm tách có hại với thân thể nhưng hiệu quả cực mạnh này. Theo đội trưởng đội chữa bệnh phỏng đoán, hẳn là khi Diệp Tố còn ở trong bụng mẹ, hoặc khi vừa sinh ra đã bị phóng xạ vũ trụ không rõ ảnh hưởng mới dẫn tới tình huống hiện tại, Nhân tộc cùng các chủng tộc khác bị phóng xạ vũ trụ ảnh hưởng cũng không phải ít, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bệnh không ảnh hưởng toàn cục. Phóng xạ trong vũ trụ ngàn ngàn vạn vạn, không nghiên cứu Diệp Tố đến rõ ràng từng tấc căn bản sẽ không phát hiện ra nguyên nhân gây bệnh, càng miễn bàn tới đúng bệnh hốt thuốc.

Đội trưởng chữa bệnh dựa theo Hàn Nghiệp phân phó, nói rõ ràng với Diệp Tố những tình huống có khả năng phát sinh trong quá trình trị liệu. Diệp Tố cũng không có cách nào, hắn biết "bệnh" bất động liền ngủ của mình quá quỷ dị, không để bọn họ kiểm tra rõ ràng, Hàn Nghiệp sẽ không yên tâm. Tuy rằng kiểm tra cũng không kiểm tra được gì, nhưng làm họ biết khó mà lui cũng tốt.

Không cần huấn luyện, chờ tiếp thu trị liệu, Diệp Tố có rất nhiều thời gian dư dả, không có việc gì làm liền xem giáo tài hóa học, thời điểm ban đêm đã đến, Diệp Tố xác nhận tinh thần thực no đủ, an tâm liền ngủ.

Nhưng đội chữa bệnh không an tâm, độ khẩn trương theo hắn ngủ say mà càng cao lên, một loạt dụng cụ vây quanh Diệp Tố, dây dợ phức tạp tương liên cùng Diệp Tố, ghi chép lại những khác biệt rất nhỏ giữa giấc ngủ ngày thường của hắn và thình lình hôn mê.

Diệp Tố tỉnh lại trong phòng thí nghiệm ầm ĩ, Tiếu Thừa vừa lúc rời khỏi phòng đông lạnh, hướng hắn làm cái thủ thế ok, tường kim loại phòng đông lạnh đã bị ăn mòn một chỗ hổng rất lớn, cũng đủ để người thuận lợi ra vào, trước mắt vạn sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.

Gió đông trong đầu mọi người, sắp quấy lên phong ba bão táp cho căn cứ.

Tinh thần Diệp Tố rung lên, vội vàng bò từ trong chăn ra, đơn giản rửa mặt xong lập tức tham gia vào thực nghiệm, Lý Hoằng Hậu, Yoshimoto, râu xồm bọn họ cũng ngày tiếp nối đêm mà nghiên cứu, tiến trình Dung băng dịch cũng sải bước về phía trước, hơn nữa, Diệp Tố làm bộ vô ý thức mà thuận miệng nói ra tin tức từ thế giới Tinh tế, có thể dẫn dắt ý nghĩ bọn họ tới con đường nhanh và hiệu quả hơn.

Diệp Tố ban ngày nhào vào thí nghiệm, ban đêm lại tới thế giới Tinh tế nghiệm chứng, cứ như vậy hai ngày liền trôi qua.

Sau khi ống nghiệm trải qua sôi trào kịch liệt, chất lỏng vẩn đυ.c dần dần trở nên thanh triệt trong suốt, chậm rãi trầm tĩnh xuống.

Một vòng người vây quanh nó liền theo bản năng mà ngừng thở, ánh mắt theo chất lỏng sôi trào mà phập phồng không ngừng, chất lỏng trong suốt tinh tế dưới ánh đèn dần dần hiện ra quang mang mê người, cũng khiến đôi mắt bọn họ sáng rọi.

"Thành?"

"Thành!"

"Không nghĩ tới, khi dung băng dịch đạt tới tỉ lệ hoàn mỹ, khuynh hướng cảm xúc lại đẹp như vậy." Một người hoa mắt say mê nói, trong mắt hắn đó quả thực là tác phẩm nghệ thuật, là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất do hóa học cùng con người điêu luyện sắc sảo tạo nên.

Lý Hoằng Hậu cầm lấy ống nghiệm, lại dựa theo lượng một giọt mà dùng ống nhỏ chia Dung băng dịch vào từng bình nhỏ phân biệt, bọn họ hao phí lượng lớn thuốc thử hóa học, nói không khoa trương, các loại nguyên tố cộng lại cũng phải được 5-60 lít, hóa hợp ra Dung băng dịch lại chỉ có 10ml, ước chừng khoảng 200 giọt.

Bọn họ đem bình nhỏ đựng dung băng dịch chỉnh tề xếp trong hòm, sau đó một đám ngẩng đầu, không khí trở nên lắng đọng nghiêm túc.

"Tôi đi thôi." Tiếu Thừa xung phong nhận việc, "Tôi đã trải qua huấn luyện, với tôi mà nói thì không phải nan đề."

Từ lúc hắn ở dưới mắt Benedict không ngừng thu nhỏ cảm giác tồn tại, chính là để chuẩn bị cho thời khắc này. Căn cứ này ở dưới sông băng, cách mặt đất ít nhất khoảng cách mười mấy mét, muốn chậm rãi hòa tan ra một cái cầu thang là công việc thập phần hao phí thể lực cùng sức chịu đựng. Lại nhìn người trong phòng thí nghiệm, ngoài Diệp Tố còn lại toàn người già, mà Diệp Tố, tuy lần trước khiến hắn kinh ngạc về đấu kỹ, nhưng trải qua nhiều ngày quan sát như vậy, hắn phát hiện Diệp Tố thực sự nhỏ yếu, khiến Tiếu Thừa đều đánh mất cảnh giác ban đầu.

Nếu muốn để những người này toàn bộ chạy thoát, trước đó phải làm thông suốt tốt cầu thang mới được.

"Vậy anh cẩn thận." Diệp Tố nói, bọn họ cũng biết, ngoài Tiếu Thừa, không ai có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn. Diệp Tố cố định cái hòm bên hông trang phục phòng lạnh của Tiếu Thừa, đặt ở vị trí thuận tay hắn, có thể thực thông thuận mà lấy ra bình nhỏ. "Nếu anh đánh đổ đám chai này, vậy có lẽ sẽ bị nhốt ở sông băng không ra được."

Tiếu Thừa ha ha cười: "Đông cứng cũng tốt, có lẽ một ngàn năm sau có thể đào ra được, lúc đó tôi có thể xem địa cầu phát triển thành cái dạng gì."

(Captain China :) )

Diệp Tố nghĩ nghĩ, tán đồng gật đầu, nếu Tiếu Thừa đánh đổ Dung băng dịch, thì phạm vi một thước quanh hắn sẽ hòa tan trong nháy mắt, sau đó sẽ đông lại trong thời gian rất ngắn, cơ năng thân thể Tiếu Thừa sẽ không bị phá hư, mà là bị đóng băng lại, theo lý luận, thực sự có khả năng được công nghệ cao ngàn năm sau cứu sống.

Diệp Tố đấm vai hắn: "Cố lên." Tương lai là chuyện của tương lai, hiện tại, cần tồn tại và đi ra ngoài.

Tiếu Thừa mặc tốt trang phục phòng lạnh, lại mang lên bao tay chuyên dụng để thí nghiệm hóa học, bao tay công nghệ nano* khiến hắn có thể nắn hình sau khi khối băng bị hòa tan. Hắn giống như một dũng sĩ được võ trang, đi vào phòng đông lạnh tỏa ra hàn khí. Diệp Tố cùng những người khác cũng vội vàng mặc vào trang phục phòng lạnh, theo sát phía sau.

*công nghệ nano là một công nghệ thiết kế cấu trúc với quy mô nanomet (10 mũ 9) có nghĩa là đây là găng tay siêu đặc k bị thủng lỗ chỗ :))))

Bọn họ nhìn Tiếu Thừa đứng cạnh chỗ hổng nơi vách tường bị ăn mòn kia, sau đó lấy một bình nhỏ từ trong hòm ra, đổ dung băng dịch lên, thực mau, nửa mét khối băng đã hóa thành dòng nước chảy vào trong phòng, chảy được nửa đường lại bị đông lại. Tiếu Thừa đứng ở cửa động lại ném một vài giọt chất lỏng vào, sông băng lại một khối mà sụp xuống.

Lúc này, vô tận sông băng cạnh vách tường đã xuất hiện một lỗ thủng thật lớn, cũng đủ để Tiếu Thừa đi vào hoạt động. Trong phương án kế hoạch của mọi người, bậc thang là nghiêng về phía trước, mặt phẳng bậc thang nghiêng hơn so với mặt bằng khoảng góc 45 độ, đương nhiên, góc độ càng nhỏ càng tốt, một phương diện để tiện leo lên, một phương diện để bảo đảm an toàn lúc đắp nặn bậc thang, khối băng bị hòa tan sẽ luôn hướng về phía trước, sẽ không khiến Tiếu Thừa sau khi hòa tan đυ.ng phải nước mà gặp nguy hiểm.

Tiếu Thừa quay đầu lại cười một cái, mở ra đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu, đi vào sông băng đen nhánh. Theo hắn đi vào, sông băng từ khi ra đời đến giờ lần đầu tiên được sáng lên, khối băng thuần túy phản xạ ra ánh sáng trắng tinh phảng phất như nguyệt hoa, ở thật sâu dưới mặt đất, đẹp đến kinh tâm động phách.