Cả ngày, Diệp Tố cùng bọn Lý Hoằng Hậu đem thời gian từng tấc kim đồng hồ đều lãng phí vào việc nói chuyện với nhau — vẫn là những câu chuyện không hề dinh dưỡng, đối với bọn họ, không nói chuyện hóa học thì đều là không có dinh dưỡng.
Hầu như mỗi người đều tò mò về phương pháp thực nghiệm Diệp Tố thăm dò ra, thậm chí khi nói chuyện, đầu óc cũng không ý thức được mà nghĩ tới quá trình thực nghiệm của DIệp Tố, chậm rãi phân tích hoặc tăng thêm vài ý tưởng trong đó.
Diệp Tố vô số lần nhìn thấy thầy mình hoặc những người khác muốn nói lại thôi, hắn bất đắc dĩ cười khổ trong lòng, cười đến mức thở dài cũng không nổi.
Tới chạng vạng, chuyện để nói cũng ít đi nhiều, bọn họ đành từng người trầm tư, cũng không thể trầm tư quá sâu mà không nhịn được suy ngẫm nghiên cứu.
Diệp Tố nhìn thấy một người nghĩ nghĩ liền duỗi tay chuẩn bị lấy dụng cụ trên giá thực nghiệm, tới nửa đường, người nọ mới như vừa tỉnh mộng mà giật tay về, khẩn trương nhìn chằm chằm đồ vật trước mắt mình. Cũng có những người khác thấy một màn như vậy, bất quá đều ăn ý mà rời đi tầm mắt, không đi đàm luận, trong lòng không khỏi dâng lên bi ai.
Phòng thí nghiệm đối với đám học giả chân chính này, mỗi góc đều tràn ngập sức sống mạnh mẽ, tràn ngập dụ hoặc chí mạng.
Diệp Tố tự đáy lòng khâm phục bọn họ, đồng thời càng có cảm giác nghẹn khuất hữu tâm vô lực. Bọn họ tựa như ếch xanh trong nồi nước ấm, khuất phục tựa hồ chỉ là vấn đề thời gian, không thể ngồi chờ chết!
Diệp Tố sốt ruột xoa trán, người duy nhất hắn thấy hiện tại có thể trông cậy vào là Tiếu Thừa, phải nghĩ biện pháp thấy được hắn.
Tới giờ cơm, Benedict mang theo một đám người bê cơm lại đây, đồ ăn còn rất dụng tâm, hình thức nhiều, phù hợp khẩu vị bất đồng của những người ở đây.
Nhìn thấy Benedict, một đám nhà khoa học bị gò bó cả ngày lập tức phẫn nộ chỉ trích.
Benedict mặt vô biểu tình, tỏ vẻ không nghe thấy, đối với lời nói của bọn họ: liên hệ Liên Hiệp Quốc, kiện lên công pháp quốc tế,... lại càng thêm khinh thường phản ứng. Đại tướng Leopold nếu đã làm ra quyết định này, cũng đã suy xét tốt hậu quả. Chỉ cần mau chóng tróc ra nguyên tố ký sinh, bọn họ liền có thể chuyển dời trọng tâm sang nghiên cứu vũ khí, tính ỷ lại vào đám nhà khoa học này sẽ nhỏ đi rất nhiều, khi đó ai còn quan tâm mình có đắc tội bọn họ không, thả một đám ra, đưa trở vè, chuyện cãi cọ chửi nhau bọn họ không quản.
Benedict cũng không lời ngon tiếng ngọt khuyên bọn họ ăn cơm, đem đồ ăn để đó, một đám người liền phần phật rời đi. Thời điểm quay lại, mỗi người ôm hai tấm chăn đệm, trực tiếp phóng ở góc phải tương đối trống trải trong phòng thí nghiệm, coi như chỗ nghỉ ngơi cho những người này.
Vị nhà khoa học lớn tuổi nhất kia tức giận đến tay đều run run, miệng lẩm bẩm, Diệp Tố cẩn thận nghe, chỉ nghe được "Thượng đế Jehovah" gì đó. Diệp Tố thở dài, một thượng đế sao có thể ngăn cản một vạn loại tham dục?
Ai cũng không có tâm tư ngủ, liền ngồi không ở phòng thí nghiệm cả đêm. Nhưng cứ tiếp tục như vậy rõ ràng không phải là biện pháp.
Vào thời điểm Benedict tới đưa cơm ngày hôm sau, Diệp Tố đưa ra đề nghị muốn gặp Tiếu Thừa.
Benedict có ý vị khác mà cười một cái, không lên tiếng. Bất quá, một giờ sau, Benedict trực tiếp mang Tiếu Thừa uể oải tới, đẩy cửa tiến vào, thuận tiện ném theo một bộ chăn đệm, thành viên ngủ dưới đất gia tăng thêm một người.
Tiếu Thừa sắc mặt nhìn qua cũng không tốt, dường như thật lâu không nghỉ ngơi tốt, nhìn thấy Diệp Tố cùng Lý Hoằng Hậu, Yoshimoto bọn họ, héo rũ mà nhẹ nhàng lắc đầu.
"Anh có ổn không?" Diệp Tố quan tâm hỏi, vội vàng dìu hắn ngồi xuống.
Tiếu Thừa miễn cưỡng cười cười, nói: "Không sao." Benedict không dám làm quá mức, thủ đoạn bức cung chỉ là một số áp bách tinh thần, thân thể không chịu khổ nhiều, đối với Tiếu Thừa đã trải qua huấn luyện mà nói, chút khổ này vẫn có thể nhẫn.
Hắn chậm rãi nhìn bài trí trong phòng thí nghiệm cùng đám nhà khoa học đại danh đỉnh đỉnh mặt mày ủ ê, tuy rằng trong lòng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn hỏi: "Các cậu?"
Diệp Tố cười khổ một tiếng, giải thích một lần tiền căn hậu quả bị nhốt ở nơi này cùng với "Uy hϊếp" thực nghiệm Tiếu Thừa có lẽ vô pháp lý giải .
Diệp Tố cùng những người khác đều mang theo ánh mắt kinh hỉ cùng chờ mong, Tiếu Thừa có chút hụt hẫng mà gục đầu xuống, có vài lời hắn không đành lòng nói ra.
"Anh có biện pháp liên hệ với bên ngoài không? "Diệp Tố khẩn trương hỏi.
Biểu tình Tiếu Thừa có chút cứng ngắc, nghĩ nghĩ nói: "Tôi có vài đồng bạn ở Nam cực, cách nơi này không xa, bọn họ hẳn đã biết tình cảnh tôi không tốt, cho dù phía trên không ngay lập tức hành động, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách trà trộn vào."
Tiếu Thừa nói căn bản chẳng khác nào chưa nói. Benedict đã biết Tiếu Thừa là trà trộn vào, sẽ thẩm tra dân cư ngoại lai càng thêm nghiêm khắc. So với chờ đồng bạn hắn tới cứu, còn không bằng chờ phái chủ hòa nhúng tay. Diệp Tố cũng không nghĩ tới, bởi vì mình quá "xuất sắc" khiến phái chủ hòa lâm vào cục diện do do dự dự, không biết Diệp Tố có phải ngụy trang phái chủ chiến thả ra để bẫy rập bọn họ vi phạm quy tắc, sau đó đuổi bọn họ ra khỏi cục không. Cũng không thể trách phái chủ hòa lo trước lo sau, bọn họ thực sự phái Tiếu Thừa nằm vùng, trên vấn đề đàm phán đã rớt xuống hạ phong, tuy rằng phái chủ chiến lừa gạt các nhà khoa học là sai lầm lớn hơn, nhưng bọn hắn cũng là không biết xấu hổ.
Không biết Diệp Tố cùng Lý Hoằng Hậu bọn họ có nghe ra bất đắc dĩ trong lời Tiếu Thừa không, dù sao không khí cũng thoáng lạnh xuống.
Hết thảy phòng thí nghiệm đều dưới quan sát của Leopold cùng Benedict.
Leopold cười lạnh: "Bọn họ coi Tiếu Thừa như rơm rạ cuối cùng, tôi đây liền đưa cho bọn họ cọng rơm này, nhìn xem một cọng cây có cứu được bọn họ không? Nhận rõ tình thế, cũng chỉ có thể lên thuyền chúng ta."
Bọn họ đã sớm nhận rõ tình thế, còn rõ hơn Leopold nghĩ.
Vào thời điểm Benedict đưa bữa tối, Lý Hoằng Hậu bỗng nhiên nói với hắn: "Cậu biết Hitler sao?"
Nghe tên này, khóe miệng Benedict thoáng co rút, bất thiện nhìn chằm chằm Lý Hoằng Hậu.
Lý Hoằng Hậu coi như không thấy mà nói: "Vào lúc Hitler còn chưa phát động thế chiến thứ II, từng bị bắt vào tù, ở trong tù viết một cuốn sách tên là 《 Tôi phấn đấu 》 , trong sách có một khái niệm gọi là "không gian sinh tồn", chỉ tâm lý mất đi không gian mà có cảm giác nguy cơ sinh tồn. Khi đó xã hội đang vào thời kỳ chuyển giao, Hitler khắc sâu mà cảm nhận loại nguy cơ không gian sinh tồn này, cách nói của hắn được rất nhiều người ủng hộ, đây cũng là lúc chủ nghĩa Nazi bạo hành, hắn lựa chọn xâm chiếm không gian của người khác để giảm bớt cảm giác nguy cơ của bản thân."
Benedict dường như không nghe hiểu ý tứ ẩn sau lời nói của Lý Hoằng Hậu, nhàn nhạt nói: "Không biết Lý giáo sư còn có nghiên cứu với lịch sử."
"Rút kinh nghiệm từ lịch sử, có thể hưng thịnh hiện tại." Lý Hoằng Hậu nặng nề nói, "Chúng ta đứng ở thời điểm hiện tại hoàn toàn có thể chỉ trích Hitler, cậu không cảm thấy các cậu hiện tại đã giống như Hitler mà chìm vào cố chấp sao? Các cậu bởi vì suy biến của địa cầu mà cảm thấy nguy cơ, đây là nhân chi thường tình, chúng ta cũng lo lắng vì địa cầu. Nhưng mà, phương thức giải quyết nguy cơ ngoài xâm chiếm còn có tự phát triển bản thân. Hitler lựa chọn xâm chiếm, cũng vì thế mà làm ra những hành vi phạm tội không thể tha thứ. Mà khi các cậu giấu giếm chúng tôi chân tướng sự thật hơn nữa còn dùng thủ đoạn cường ngạnh bắt ép chúng tôi phối hợp, các cậu đã lệch khỏi quỹ đạo ước nguyện ban đầu, đi lên con đường của Hitler. Cậu có thể nhìn thấy, lịch sử có thái độ gì với Hitler, đó cũng là thái độ lịch sử trăm năm ngàn năm sau với các cậu!"
Thần sắc Benedict lập tức lạnh xuống, lãnh ngạnh nói: "Đây là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng!"
"Có gì bất đồng?" Lý Hoằng Hậu hùng hổ truy vấn, "Nếu có bất đồng, chỉ là trước lúc các cậu lừa gạt chúng tôi, các cậu còn mang lòng thiện tâm vì nhân loại vì địa cầu; nhưng khi các cậu bởi vậy mà phạm vào tội ác, liền không có bất đồng. Khó đảm bảo các cậu sẽ không tiếp tục làm những hành vi tội ác tày trời!"
Benedict cười lạnh một tiếng: : "Chúng tôi không thẹn với lương tâm, việc làm của chúng tôi hãy để người đời trăm năm sau phát xét, ngài ngẫm lại xem, hậu nhân sẽ cảm tạ hay chỉ trích khi chúng tôi mang đến cho bọn họ một đường sống mới?"
Benedict đi tới cửa, lại nói một câu: "Hitler bởi vì thua, lịch sử mới có thái độ khinh miệt với hắn, mà chúng tôi sẽ không. Đúng rồi, ranh giới nguyên triều người Trung Quốc các ngài lấy làm tự hào, cũng đã từng bị Thành Cát Tư Hãn xâm chiếm."
(cuối cùng vẫn có một câu của Winston Churchill "Lịch sử do người thắng viết nên", hừm nhưng sự thật là: sách sử nước nào do nước nấy viết :v tốt về nước mình bôi nhọ nước khác :< còn một số trường hợp bị cả tg bôi thì thôi k nói)
Ầm vang một tiếng, cửa bị nặng nề đóng lại, âm thanh vọng lại trầm đυ.c, giống một trận sấm rền sau giờ ngọ khô nóng, khiến người không thở nổi.
Lý Hoằng Hậu tự giễu cười: "Muốn dùng ngôn ngữ thuyết phục bọn họ, quả thực là si tâm vọng tưởng."
Yoshimoto an ủi vỗ vai hắn, ánh mắt sâu thẳm. Đối với hắn mà nói, đã từng làm kẻ xâm lược tổ quốc người khác cũng phải chịu thương tổn dã tâm phản phệ, nhân tâm chỉ là một ngọn lửa nhỏ, nhưng một khi được cổ xúy và điểm tô đẹp đẽ, thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, có thể thiêu trụi mặt đất, cũng có thể thiêu cháy chính mình.
Người bị thống trị gặp ách nạn nhiều nhất trong chiến tranh, bởi vì thấp cổ bé họng nhất.
Chỉ có một tiếng thở dài.
Lại sống một ngày bằng một năm mà chịu đựng qua ban ngày, bọn họ đều không hẹn mà cùng lựa chọn ngủ, ngủ thì thời gian tỉnh để suy nghĩ miên man cũng liền ít đi.
Chăn bông Benedict cung cấp hẳn là da lông động vật nào đó, thực ấm áp, cho dù ngủ trên mặt đất cũng cảm giác được mềm mại ấm áp.
Diệp Tố đắp chăn lên, lại tò mò mà kéo xuống, vươn tay cảm thụ không khí.
Tiếu Thừa ngủ cạnh hắn, đồng dạng không buồn ngủ, thấy thế hỏi: "Cậu đang làm gì?"
"Nơi này tựa hồ lạnh hơn bên kia một chút." Diệp Tố chỉ vào ghế dựa bọn họ ngồi ban ngày, phía bên trái phòng thí nghiệm.
Tiếu Thừa không cảm thấy có gì kỳ quái, đem tay dán lên vách tường nói: "Gian phòng thí nghiệm này nằm ở tầng sâu nhất căn cứ, phía sau bức tường này là sông băng."
Diệp Tố nghe vậy cũng tò mò mà đặt tay lên vách tường làm bằng kim loại, quả nhiên có thể cảm giác được lạnh băng cực độ. Diệp Tố cảm thụ được khổ hàn này, dường như có thể tưởng tượng phía sau tường là sông băng túc mục lạnh giá, dưới mặt đất quanh năm mà vững vàng, vô tri vô giác. Căn cứ như một quả trứng gà yếu ớt khảm trong sông băng, phảng phất như hết thảy sinh mệnh đều bị đông lạnh.
Từ từ, sông băng!
Diệp Tố như nhớ tới điều gì, lông mày gắt gao nhăn lại, trong đầu có thứ gì cực nhanh lướt qua, nhưng lại tóm không được.
Cảm giác này như thí sinh trong phòng thi đột nhiên quên bài, bạn biết mình đã xem qua thậm chí thực hành qua, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
Loại cảm giác này Diệp Tố từng có một lần, chính là khi thi đấu quên mất bảng đối chiếu quỹ đạo ở thế giới Tinh tế.
"Tiếu Thừa!" Diệp Tố đột nhiên quay đầu, trịnh trọng nói: "Tôi muốn đi ngủ, ngàn vạn không cần quấy rầy tôi! Buổi sáng ngày mai cũng để tôi ngủ đến tự tỉnh!"