Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 115: Đối chiến

Vào lúc Phá Quân cùng Lý Cảnh Hòa nói chuyện, Diệp Tố vẫn luôn chặt chẽ chú ý hai người, sợ Phá Quân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà làm ra hành vi quá khích.

Khổng Tước nhìn ra tiêu điểm ánh mắt hắn, hơi hơi mỉm cười, hướng người bên cạnh di chuyển vài bước, vừa lúc đối diện Diệp Tố khiến ánh mắt Diệp Tố nhìn Phá Quân không hề đột ngột, nhìn qua như đang đối thoại cùng Khổng Tước.

Diệp Tố chú ý thấy hành động tri kỷ này của Khổng Tước, trong lòng không khỏi cảm thán, đồng dạng là phụ nữ, Yến Tuyết Thần sao lại kém Khổng Tước nhiều như vậy, một cái còn chưa rõ tình huống ra sao đã có thể thành thần trợ công, một cái ân cần dạy bảo nàng thế nào cũng không rõ tình huống.

Lý Cảnh Hòa khinh thường bĩu môi: "Anh dựa vào đâu mà muốn bọn họ trả giá đại giới? Anh cho rằng anh có thể trà trộn vào lễ mừng liền có bản lĩnh cao lên trời sao? Tôi nói cho anh biết, anh tốt nhất đừng nghĩ tới, tự mình tìm địa phương an tĩnh đi chết đi, đừng liên lụy tôi..."

Bang — Phá Quân liền trở tay cho Lý Cảnh Hòa một cái tát, hai mắt tức giận đến đỏ bừng, một chút hi vọng cuối cùng trong lòng cũng bị lời nói không bằng súc sinh của Lý Cảnh Hòa ép thành cát bụi. Khi Lý Cảnh Hòa khuyên hắn rời đi, hắn còn khờ dại hy vọng Lý Cảnh Hòa là lo lắng cho hắn, không nghĩ tới, bất quá chỉ là một con sói mắt trắng ích kỷ mà thôi, coi thường cả cái chết của cha, một cái anh trai không có tiền đồ thì là cái gì đâu?

Diệp Tố vội vàng từ xa chạy tới, cùng lúc đó, Lý Tự cùng đám hồ bằng cẩu hữu không chê náo nhiệt kia cũng bay nhanh tới.

Lý Cảnh Hòa chưa kịp phòng bị đã đột nhiên bị tát một cái, hướng Phá Quân giận dữ hét: "Anh mẹ nó điên rồi!"

"Người điên rồi là mày." Phá Quân đau lòng lắc đầu, "Tại sao em trai tao sẽ biến thành bộ dáng này, lương tâm mày đều bị ném cho chó ăn rồi sao? Tiền có quan trọng như vậy sao!"

"Tôi không phải em trai anh!" Lý Cảnh Hòa lập tức phủ nhận.

"Hắn là em trai tao." Lý Tự ngoài cười nhưng trong không cười mà đi tới, duỗi tay ra ôm bả vai Lý Cảnh Hòa, một bộ anh em tốt, chỉ là bàn tay cố ý nhéo gương mặt Lý Cảnh Hòa kia, khiến Phá Quân cùng Diệp Tố biết được nội tình cảm thấy ghê tởm.

Diệp Tố liếc mắt nhìn Lý Cảnh Hòa một cái, ấn tượng lúc trước cuối cùng được xác nhận, quả nhiên là cái tiểu bạch kiểm, Lý Cảnh Hòa chỉ nhỏ hơn Hàn Nghiệp hai ba tuổi lại nhìn qua không khác mình lắm, không chỉ là vẻ ngoài, càng thể hiện ở khí chất bên trong, ấu trĩ mà hư vinh.

"Đánh em trai tao, không xin lỗi sao?" Lý Tự không phải muốn giữ gìn cho Lý Cảnh Hòa, mà là kiếm chút việc vui đùa.

Ánh mắt Phá Quân nhìn chằm chằm Lý Tự đều sắp phun ra lửa.

"U, còn rất có cốt khí nha." Lý Tự đảo mắt một cái, cười hì hì nói: "Hôm nay là ngày lành của Lý gia chúng tao, tao cũng không định làm khó dễ mày, nháo quá khó coi liền ném mặt tao. Nhưng đánh người sẽ phải trả đại giới..."

Lý Tự nói tới đây dừng lại một chút, thấy bộ dáng Lý Quân không sợ hãi, có chút không thú vị, đang định tiếp tục nói thì thấy Khổng Tước cũng đi tới, vội vàng đổi thành một bộ mặt ân cần: "Tiểu Tước nhi, em cũng tới à."

"Lý nhị công tử." Không Tước sắc mặt đạm nhiên nói.

"Gọi công tử làm gì, khách khí quá." Lý Tự nói như vậy, nhưng biểu tình trên mặt vẫn rất hưởng thụ.

Khổng Tước nói: "Tôi thấy bạn của tôi có chút hiểu lầm với Lý tam công tử."

"Hiểu lầm?" Lý Tự ha hả cười, lời nói gió thổi liền chuyển hướng sang Khổng Tước, "Tiểu Tước nhi nói đó là hiểu lầm thì đó chính là hiểu lầm, nếu là hiểu lầm thì nói rõ ràng là tốt rồi, mọi ngươi tiếp tục ăn ăn uống uống, ừm, khụ khụ, Khổng tiểu thư, có thể mời em uống chén rượu hay không."

Mặt Lý Cảnh Hòa liền biến sắc.

Những người xem kịch vui khác cũng không quen nhìn bộ dáng Lý Tự bị sắc đẹp mê đảo thần hồn, thời gian khai mạc chính thức của lễ mừng vẫn còn xa, đều ngại nhàm chán mà đi theo ồn ào nói: "Làm sao có thể tính như vậy, kể cả là hiểu lầm, cũng phải có một lời giải thích chứ."

"Nếu không, dựa theo quy củ cũ, tới một hồi? Ai thua liền xin lỗi, chuyện cũ về sau bỏ qua."

Thời đại tinh tế, thượng võ thành phong trào, biện pháp giải quyết mâu thuẫn của mọi người thường thường đều là lên đấu trường so một hồi, mâu thuẫn nhỏ liền dừng lại ở đó, mâu thuẫn lớn trực tiếp liều mạng cũng có. Đối với đám công tử ăn chơi trác táng này, thích xem thi đấu đối chiến coi như là lạc thú duy nhất gần với thẩm mỹ chủ lưu.

"Đúng rồi, Lý Tự, hậu hoa viên nhà cậu không phải có đấu trường đối chiến sao, thật thuận tiện."

Mắt thấy người xung quanh tụ tập lại càng nhiều, Lý Tự cũng không tiện cự tuyệt, huống hồ hắn cũng không chê chuyện được xem một hồi náo nhiệt lớn, được người khuyến khích cũng không kiềm nổi hứng thú lúc trước, nói với Khổng Tước: "Tiểu Tước nhi, em xem, bọn họ nói cũng có đạo lý, có mâu thuẫn thì phải giải quyết luôn bây giờ, lưu lại về sau sẽ không thoải mái."

Khổng Tước không nói gì, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tố cùng Phá Quân.

Nói thật, Diệp Tố trải qua tra tấn của Moka lại trải qua không ít đối chiến với kim cương chiến tướng ở câu lạc bộ Tinh Thần, không sợ nhất chính là đối chiến, thậm chí còn có chút nóng lòng muốn thử, lập tức hỏi: "Đấu thế nào? Ai đấu với ai?"

Lý Tự lúc này mới liếc mắt nhìn Diệp Tố một cái, Diệp Tố nhìn qua quá trẻ, ở tuổi mười bảy mười tám còn đi học. Bản thân Lý Tự đã ba mươi tuổi, hiện tại khi tuổi thọ trung bình của nhân loại vào khoảng 150 tuổi, hơn ba mươi đúng là tuổi đẹp nhất, ăn uống chơi đánh cuộc, không vui không làm. Trong mắt hắn, Diệp Tố thấp hơn một tầng tuổi liền như đứa trẻ con, hoàn toàn không cần để ý.

"Đương nhiên là đương sự so." Lý Tự nói.

Đương sự thứ nhất Phá Quân còn chưa phát biểu ý kiến, một cái đương sự khác đã nhịn không được giậm chân: "Hắn lớn tuổi hơn em, em so cùng hắn không công bằng."

Lời này của hắn vừa thốt ra, ngay cả Lý Tự đều phải nghẹn họng trân trối mà nhìn chằm chằm Lý Cảnh Hòa, người này chính là thiên tài tinh thần lực cấp S đó, cư nhiên có mặt mũi mà nói Phá Quân chỉ có cấp A lớn hơn hắn. Tuy rằng Phá Quân không giống người tinh thần lực cấp A bình thường, bởi vì nhiều năm làm đội viên chuyên nghiệp ở câu lạc bộ, kỹ xảo đối chiến vượt xa người thường rất nhiều. Nhưng vô luận thế nào, Lý Cảnh Hòa cũng có thể dựa vào tinh thần lực nghiền áp mà.

Lý Cảnh Hòa lại còn một bộ tỏ vẻ ủy khuất hắn.

Biểu tình trên mặt Phá Quân lại càng xám xịt, một người đang tốt lành cư nhiên biến thành cái phế vật như vậy.

Khổng Tước lúc này nói: "Quy củ là chết, người là sống. Cũng không phải chuyện lớn gì, không cần tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, để tôi thay Phá Quân, đấu một hồi cùng Lý tam công tử là được rồi, lúc trước ở trường học, chưa có cơ hội chân chính so chiêu với Lý tam công tử, vẫn có điểm cảm thấy tiếc nuối đây."

Lý Cảnh Hòa sắc mặt lúc này càng đen. Đừng nhìn Khổng Tước nhu nhược văn nhã, cấp bậc tinh thần lực chỉ có A, nhưng nàng đã được Khổng Anh Trác nghiêm khắc bồi dưỡng từ nhỏ, khi còn nhỏ còn chưa cao tới đài điều khiển đã bị Khổng Anh Trác ném vào cơ giáp mò mẫm, thực lực phi phàm. Lý Cảnh Hòa học cùng đại học với Khổng Tước, cũng đã nghe qua thanh danh vị "chiến thần Barbie" này.

"Có thể thay đổi người?" Diệp Tố kinh hỉ, "Khổng Tước tiểu thư, để chị, một cô gái đánh thay thực ngượng ngùng, vẫn là để tôi lên đi."

Nếu không phải ngữ khí Diệp Tố thập phần nhẹ nhàng, thậm chí có chút nóng lòng muốn thử, Khổng Tước sẽ cho rằng Diệp Tố đang phùng má giả làm người mập.

Lý Tự buồn cười mà nhìn Diệp Tố: "Bạn nhỏ, cậu bao nhiêu tuổi?"

Diệp Tố đánh giá tuổi tác mình ở thế giới Tinh tế, nói: "Hẳn là tròn mười tám."

"Ha ha ha." Lý Tự cười to, "Có phải cậu ở trường được người hống quen, quên mất trời cao đất dày sao?" Lý Tự còn tưởng rằng Diệp Tố là bà con nào đó của Khổng Tước, được chị mang ra ngoài kiến thức chút việc đời.

Diệp Tố lộ diện lại vừa đúng ý Lý Cảnh Hòa, cũng không cảm thấy thẹn khi đối chiến cùng một học sinh, biết chỉ như vậy mới có thể vạn vô nhất thất* thắng, vội vàng nói: "Nếu cậu muốn lên, liền cho cậu một cơ hội, coi như chỉ đạo cậu đi."

*vạn trường hợp cũng không hỏng một cái (sub nghe thật dài và chán)

Lời không biết xấu hổ này khiến thần sắc Lý Tự đều không quá thống khoái.

Diệp Tố vừa nhìn thời gian, sắp đến giữa trưa 11 giờ, cấp bậc tinh thần lực cũng ổn, lập tức gật đầu: "Được."

Khổng Tước bất động thanh sắc kéo tay áo Diệp Tố: "Cậu chắc chắn?"

"Đương nhiên." Diệp Tố tiêu sái tự tin cười.

Khổng Tước ngẩn ra, không tiếp tục khuyên can.

Phá Quân nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn Lý Cảnh Hòa: "Mày còn có mặt mũi đối chiến cùng một học sinh! Có bản lĩnh thì đánh cùng tao, xem tao có đánh gãy chân mày không!"

Lý Cảnh Hòa không thèm để ý mà trợn trắng mắt: "Chơi chơi mà thôi."

Lý Tự cười gượng hai tiếng, miễn cho đệ đệ trên danh nghĩa của mình càng nói càng ném mặt Lý gia, "Coi như chơi chơi cùng mấy người."

Diệp Tố cũng nhẹ nhàng chạm chạm Phá Quân, cười nói: "Đúng rồi, coi như là chơi chơi, không cần để ý."

Diệp Tố bởi vì luôn như hình với bóng cùng Hàn Nghiệp, khiến Phá Quân có ấn tượng thần bí về hắn, vừa lúc cũng muốn nhìn thực lực Diệp Tố đến tột cùng ra sao, có lẽ có thể từ trên người hắn mà biết được thêm về Hàn Nghiệp.

Lý Cảnh Hòa sợ lời nói của Phá Quân khiến Diệp Tố đổi ý, lập tức hướng hậu hoa viên đi.

Đám người liền lập tức chen chúc đi theo, có những người không rõ nguyên do, kéo một người tới hỏi, kết quả một truyền mười, mười truyền trăm, càng truyền càng xa, tuyệt đại đa số người trẻ tuổi đều đi theo xem náo nhiệt.

Một số nhân vật cấp ông chủ đều không hưởng ứng, xem hai người trẻ tuổi đối chiến, quá mất giá trị con người.

Bên này, Hàn Nghiệp cùng Khổng Anh Trác đang cùng người ta nói lời khách sáo, cũng nghe thấy một đám người cách đó không xa bàn luận về chuyện Diệp Tố cùng Lý Cảnh Hòa.

Khổng Anh Trác thần sắc có chút ngưng trọng, hỏi Hàn Nghiệp: "Cậu muốn đi xem không?"

Hàn Nghiệp cười khẽ lắc đầu: "Hắn có thể giải quyết."

Hắn đã nói như vậy, Khổng Anh Trác cũng không tiện nói thêm, tuy rằng hắn cũng có hiểu biết nhất định về thực lực Diệp Tố, nhưng đều giới hạn ở thời điểm cấp bậc tinh thần lực lúc chạng vạng tương đối thấp, tự nhiên không tránh khỏi lo lắng Diệp Tố đối thượng cùng Lý Cảnh Hòa cấp S.

Người có tâm xung quanh nghe được đối thoại của bọn họ, trong lòng vừa động, hoá ra học sinh kia có quan hệ với Hàn Nghiệp. Chẳng qua lúc này bọn họ muốn cho con gái con trai nhà mình tiến lên làm quen một chút đều không còn kịp rồi, chỉ hy vọng bọn họ còn có mắt.

Lý Mặc khi nghe đến tin tức đó, lập tức liền nổi giận: "Hỗn trướng! Lại gây chuyện cho tao. Thua, mất mặt mũi Lý gia, thắng, lại tổn hại đến mặt mũi Hàn Nghiệp."

Lý Mặc đi dạo bước, lại có khách quý tiến đến, hắn không có biện pháp thoát thân, đành phải phân phó Lý Ngật: "Con đi xem một chút, tìm biện pháp lợi đôi đường."

"Vâng." Lý Ngật đáp, khi đang định đi tới đấu trường hậu hoa viên, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Lý Mặc: "Ba, tại sao hôm nay còn chưa thấy Hắc Chuẩn?"

Lý Mặc nói: "Hắn gần đây có chút việc cần rời khỏi tinh hệ Tây Đô, tạm thời không kịp trở về, một lễ mừng nho nhỏ cũng không cần dùng tới hắn."

Lý Ngật tức khắc cảm thấy kỳ quái: "Hắn không phải phụ trách đội bảo an sao, đội bảo an có thể có chuyện gì cần hắn rời khỏi tinh hệ?"

"Chuyện này không cần con xem vào." Lý Mặc có chút không vui.

Lý Ngật nhìn sắc mặt cha mình, nghi hoặc trong lòng càng sâu, nhưng cuối cùng vẫn nghe Lý Mặc phân phó mà chạy tới hậu hoa viên.