"Tốt, các cậu nghỉ ngơi đi, tôi có thể bảo đảm sinh mệnh các cậu an toàn, tuyệt đối không thành vấn đề!" Benedict từ trước tới nay không quá nghiêm túc bỗng nhiên nghiêm cẩn kính chào theo nghi thức quân đội, sau đó rời đi cùng cấp dưới, tiếp tục đi tới phòng tiếp theo.
Diệp Tố im lặng một lát, cho bàn tay vào trong túi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ống kim loại kia, sau đó quay sang Tiếu Thừa, thật sâu mà hắn vài lần, nói: "Tôi đây về trước."
"Nhớ nghĩ đến tôi." Tiếu Thừa giương lông mày lên, cho Diệp Tố một cái hôn gió.
Diệp Tố không biết tâm tình thế nào mà trở về phòng mình, sự kiện mất điện hôm nay hẳn do Tiếu Thừa cố ý chế tạo để đưa hắn chứng cứ, chỉ là, không biết đến tột cùng hắn có phải "phần tử phản nhân loại" trong lời Benedict nói hay không. Nếu là thật, thì sẽ thế nào?
Diệp Tố vội vàng rửa mặt xong, liền nằm trên giường, tay phải hơi nắm quyền, lòng bàn tay lẳng lặng nắm máy ghi âm mini kia, lòng bàn tay có thể cảm giác được một điểm nổi lên, hẳn chính là chốt mở.
Ấn xuống sẽ phát sinh chuyện gì? Là chân tướng hiện ra hay là phanh một tiếng nổ mạnh.
Diệp Tố trở mình, gối đầu lên cánh tay, tay phải nâng lỗ tai, cuối cùng vẫn ấn lên chốt mở kia.
Phảng phất có tiếng dòng điện lưu chuyển, tiếp theo liền an tĩnh lại, cũng không có tiếng nổ kinh thiên động địa gì phát ra.
Diệp Tố nhẹ nhàng thở ra, kéo chăn, nhắm mắt lại giả bộ đang ngủ.
Máy ghi âm mini truyền ra giọng của rất nhiều người, như là đang mở một hội nghị. Người đầu tiên nói chuyện là một người đàn ông nói tiếng anh, nghe giọng thì tuổi ít nhất khoảng 5-60 tuổi. Diệp Tố chỉ cảm giác giọng nói này có vẻ quen quen, ngưng thần nghe một đoạn, mới phát hiện ra, người này hóa ra chính là bí thư trưởng Liên Hiệp Quốc đương nhiệm, mà bọn họ chính xác đang mở một hội nghị quốc tế, tham dự hội nghị có người lãnh đạo quan trọng từ hơn 200 quốc gia khác nhau.
Hội nghị tên là "Thương nghị về thảo phạt văn minh người ngoài hành tinh."
Không phải phán kháng, không phải bảo hộ, mà là thảo phạt.
Hô hấp Diệp Tố cứng lại, dưới mí mắt nhắm chặt, tròng mắt chuyển động vài vòng.
"Vào một tháng trước, Siêu việt giả I lại thành công chuyển về ảnh chụp văn minh ngoại tinh, theo sự hiểu biết của chúng ta với nó tăng lên, một số vấn đề tất nhiên bày ra trước mắt chúng ta." Thanh âm của bí thư Liên Hiệp Quốc lại vang lên bên tai Diệp Tố, "Theo tư liệu thống kê đáng tin cậy, văn minh ngoại hệ là ở ngoài Thái Dương hệ, cách địa cầu khoảng mười vạn năm ánh sáng, vẫn luôn nằm ở điểm mù trong vũ trụ mà chúng ta không dò xét tới được, quỹ đạo siêu việt giả I do bị bề mặt mặt trời phóng ra dòng điện mang điện từ quấy nhiễu mới ngẫu nhiên phát hiện — chúng ta gọi nó là & tinh cầu — trên tinh cầu này có sinh mệnh trí tuệ cư trú, theo dò xét, chúng có khoa học kĩ thuật, nhưng khoa học kĩ thuật cũng không đặc biệt cao minh, ngoại trừ phương diện sóng vô tuyến, các mặt khác đều lạc hậu hơn nhân loại. Quan trọng là, trên tinh cầu này có tài nguyên thủy lợi phong phú, khoáng sản dồi dào, so với sao Hỏa còn thích hợp cho Nhân loại cư trú hơn..."
Nghe tới đó, Diệp Tố bỗng nhiên mơ hồ hiểu rõ điều gì.
"Phần tình báo này đã sớm đặt trên bàn làm việc các vị từ hai tháng trước, tôi tin tưởng các vị cũng đã mở không dưới mười lần hội nghị trong nước tương quan đến vấn đề này. Đối đãi văn minh ngoại tinh thế nào, sẽ là vấn đề chúng ta cần giải quyết hôm nay. Tiếp theo, mời người đại biểu hai ý kiến chủ lưu lần lượt phát biểu."
Sau khi bí thư Liên Hiệp Quốc nói xong, một tiếng ho khan vang lên, là một vị lãnh đạo quan trọng của nước Mỹ, Diệp Tố đã từng nghe hắn diễn thuyết trên thời sự, trước khi phát biểu ho khan một tiếng chính là một trong những đặc điểm của hắn: "Trời ạ, một viên đá quý tỏa sáng lấp lánh trước mắt chúng ta, sao chúng ta còn chưa đi hái xuống?"
Thực hiển nhiên, đại biểu là nước Mỹ, có một bộ phận các quốc gia chủ trương phát động chiến tranh với văn minh ngoại hệ.
Diệp Tố lẳng lặng nghe hắn nói một loạt lý do đủ để phát động chiến trang, bao gồm sự dồi dào phong phú của tinh cầu &, văn minh lạc hậu của họ cùng gánh nặng của địa cầu: dân cư bành trướng, sự phát triển của khoa học kỹ thuật tạo thành trí mạng đả kích với tài nguyên của địa cầu, nguồn năng lượng khô kiệt nghiêm trọng hơn những gì ngoại giới biết đến.
Liên quan đến an nguy sinh tồn của nhân loại, dường như không cần nhiều lý do cũng đã thuyết phục được mọi người.
Nhưng vẫn có một bộ phận nhiều quốc gia không đồng ý phát động chiến tranh, Trung Quốc là một trong số đó. Theo những quốc gia này, phát động chiến tranh là hành vi không sáng suốt. Đầu tiên, văn minh ngoại hệ tuy chỉ cách địa cầu mười vạn năm ánh sáng, nhưng mười vạn năm ánh sáng này đối với khoa học kỹ thuật nhân loại hiện tại vẫn là khoảng cách khó vượt qua, ít nhất cần trăm năm sau mới có thể phát động chiến tranh, hiện tại đã mài đao soàn soạt, có điểm quá nóng vội. Huống chi, nhân loại còn phải vượt qua mười vạn năm ánh sáng để thảo phạt, khai chiến nơi sân khách, tồn tại vấn đề rất lớn với quân tiếp viện, cho dù văn minh ngoại hệ yếu hơn văn minh địa cầu, nhân loại cũng không thể đánh chiếm được dễ dàng. Quan trọng hơn là, phát động chiến tranh là một hành vi bất chính nghĩa, đó là một loại xâm lược. Nhân loại từ lúc còn ăn tươi nuốt sống, phát triển đến ngày hôm nay, là quá trình tiến hóa, là quá trình thoát khỏi thú tính. Nhân loại thế kỷ 21 không thể giống dã thú, không lương tri mà khi dễ người nhỏ yếu. Điểm khác nhau giữa người và động vật không chỉ ở lao động, mà ở chỗ nhân loại có trí tuệ, có lương tri, có đạo đức.
"Cổ hủ!" Loại quan niệm này bị phái chủ chiến hung hăng bác bỏ.
Nhưng mà chính loại "Cổ hủ" này đã đốc thúc hành vi nhân loại trở nên chuẩn mực, giúp nhân loại cùng văn minh có thể sinh tồn phát triển, vượt qua thời phong kiến đen tối tàn khốc, khiến khoa học kỹ thuật có thể ở hoàn cảnh tự do hưng thịnh bừng bừng phấn chấn. Chiến tranh, vẫn luôn bị nhân loại ngày nay phỉ nhổ chán ghét, chính mình không muốn, đừng đẩy cho người. Có kiêu ngạo làm người, mà không hiểu giá trị tinh thần "Chính nghĩa" theo đuổi sao?
Hơn nữa, địa cầu còn chưa tới thời điểm dầu hết đèn tắt, trước mắt lợi dụng nguồn năng lượng mới cùng nguồn năng lượng tuần hoàn, cũng đã đạt được tiến triển to lớn. Thay vì hao phí thời gian trăm năm chuẩn bị chiến tranh, còn không bằng đem nhân lực tài lực đó đầu nhập vào nghiên cứu nguồn năng lượng mới, có lẽ, lúc đó nhân loại có thể tìm được con đường không phải đổ máu, con đường hài hòa cùng tồn tại.
"Ông cũng nói là có lẽ!" Phái chủ chiến cũng không động tâm với hình ảnh tương lai tốt đẹp này, "Khoa học đến tột cùng phát triển thế nào, tốc độ phát triển thế nào, vĩnh viễn không ai biết được, ai cũng không rõ trong đó sẽ có những biến số gì, so với chờ mong một tương lai mộng ảo, không bằng đem cơ hội trước mắt nắm bắt trong tay! Lui một vạn bước mà nói, cho dù ông không đi thảo phạt văn minh ngoại hệ, chẳng lẽ bọn họ sẽ không phát hiện chúng ta sao, ông có thể bảo đảm bọn họ cũng có cái chính nghĩa "chim" gì mà không tới xâm lược chúng ta sao?" (hừm hừm qt có chữ điểu, mị k có bịa)
Một đoạn ghi âm dài kế tiếp đều là thanh âm hai bên tranh luận không thôi, bọn họ cố chấp, ai cũng không thể thuyết phục ai.
Diệp Tố nghe thanh âm cao vυ't phát ra từ máy ghi âm, từ bản tin quốc tế mà nhớ lại bộ dáng bọn họ, tưởng tượng bộ dáng một đám người lãnh đạo, tây trang giày da, bộ mặt hòa ái hoặc nghiêm túc đang không màng hình tượng mà biện luận, tranh đấu, bọn họ có lẽ còn kích động mà múa may tay, thậm chí muốn túm lấy cổ áo đối phương.
Diệp Tố nghĩ đến hình ảnh buồn cười đó, lại không cười nổi.
Cuối cùng, là bí thư trưởng Liên Hiệp Quốc cắt ngang khắc khẩu tựa hồ vĩnh viễn tiếp diễn, đem quyết định cuối cùng giao cho mọi người ở đây, bỏ phiếu quyết định hòa hay chiến, không được bỏ quyền.
Kết quả bỏ phiếu cuối cùng thực mau được công bố, người tham dự hội nghị quốc gia tổng cộng có 256 người, đồng ý thảo phạt có 129 phiếu, những người không đồng ý thảo phạt chỉ có thể nhìn số phiếu 127 của mình mà ảm đạm trầm mặc. Phái chủ chiến lấy ưu thế mỏng manh bảo vệ được chủ trương của mình.
Phái chủ hòa bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa ra một yêu cầu: Trong lúc phái chủ chiến chuẩn bị cho chiến tranh với văn minh ngoại hệ, phải báo cho nhân viên nghiên cứu trung tâm, thứ bọn họ nghiên cứu ra đến tột cùng được sử dụng làm gì.
Đây là một loại tôn trọng, càng là hi vọng cuối cùng của phái chủ hòa. (từ đầu đến giờ toàn viết là hy vọng, tại bản qt nó cứ dùng y dài nhiều, chứ bình thường tui cũng không biết phân biệt luôn)
Nhà khoa học kỳ thực là một sinh vật thập phần kỳ quái, bọn họ đối đãi sự vật bằng tư duy lý tính, nhưng vẫn có thể duy trì một bản tâm thập phần cảm tính, mà bọn họ càng cố chấp hơn chính trị gia, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nếu bọn họ không đồng ý tiến hành xâm lược văn minh ngoại tinh, nghiên cứu trên cơ bản không tiến hành nổi.
Diệp Tố nghe đến đó, đã hiểu rõ vật sau sương mù mấy ngày nay.
Phái chủ chiến hiển nhiên cũng có băn khoăn này, ở hội nghị thì đáp ứng tốt tốt, nhưng khi thực hiện kế hoạch, vì bảo đảm, vẫn lựa chọn giấu diếm chân tướng sự thật, thậm chí còn bịa ra lời nói dối lớn rằng người ngoài hành tinh muốn xâm lược địa cầu.
Diệp Tố nhớ rõ, ngay từ đầu hội nghị, khi Bí thư giới thiệu về văn minh ngoại hệ có nói, văn minh kia ngoại trừ phương diện vô tuyến điện, các mặt khác đều lạc hậu hơn nhân loại. Trong chiến tranh tinh tế, đối với điều tra cùng phản điều tra thì tác dụng của sóng vô tuyến điện vẫn là quan trọng nhất, nếu muốn khởi xướng chiến tranh, đầu tiên phải giải quyết vấn đề tri thức của Nhân loại trên phương diện sóng vô tuyến điện, trọng tâm mã hóa tin tức sóng.
Ghi âm kết thúc.
Diệp Tố vẫn còn duy trì tư thế không nhúc nhích kia.
Vừa nghe được những tin tức đó, trong lòng hắn nổi lên sóng to gió lớn, khiến hắn nhất thời không thể suy nghĩ.
Chân tướng sự thật cũng không như ban đầu Diệp Tố tưởng, đúng và sai, đen và trắng. Nói đến cùng, Benedict làm những chuyện như vậy, dù sao cũng đã thông qua hội nghị Liên Hiệp Quốc, ngoài việc giấu diếm nhân viên nghiên cứu — mà Diệp Tố cùng Lý Hoằng Hậu đều ở trong đó. Thân là một trong những người bị giấu diếm, chưa nói tới chuyện khác, Diệp Tố đã sinh ra mâu thuẫn với việc "giấu diếm" này. Sau mâu thuẫn, lại là tự suy ngẫm. Diệp Tố cảm thấy, hắn không biết nên suy ngẫm thế nào.
Phái chủ chiến đấu tranh cùng phái chủ hòa, là một hồi tranh luận giữa nhân loại cùng đạo đức nhân tính.
Vào thời điểm hiện tại khi địa cầu thiếu thốn nguồn năng lượng, tìm kiếm tinh cầu tự nhiên mới để nhân loại có thể tiếp tục sinh tồn không có gì đáng trách, nhưng nếu cái giá là phải xâm lược thì sao? Xâm lược, từ này từ khi ra đời, đã mang theo chán ghét khinh thường của nhân loại với nó, tất cả mọi người đều biết nó không tốt.
Vấn đề hơn hai trăm lãnh đạo các quốc gia, am hiểu cân nhắc lợi hại, phải dựa vào bỏ phiếu mới có thể quyết định mà sau đó cũng vô pháp hoàn toàn bình ổn tranh luận, hiện tại đè trên thân một mình Diệp Tố.
Diệp Tố cảm giác được hoang mang cùng mỏi mệt cực độ, đầu như bị cái gì tắc nghẽn lại, căn bản không thể phân tích cặn kẽ những thông tin nghe được mà đưa ra lựa chọn của bản thân.
Trong trạng thái hỗn hỗn độn độn, Diệp Tố rơi vào giấc ngủ.
Hắn mở mắt ra ở thế giới Tinh tế, nhưng trong đầu phảng phất như vẫn đang quanh quẩn những khắc khẩu hỗn độn, ồn ào đó. Diệp Tố liền mở to mắt, nhưng vẫn nằm rất lâu ở trên giường, thẳng đến lúc ý thức được nơi này là thế giới Tinh tế, hắn mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng.
Nhìn thời gian, đã là giữa trưa 11 giờ. Tối hôm qua Diệp Tố vốn dĩ đã ngủ muộn, hơn nữa sau khi tỉnh lại đờ đẫn rất lâu, bất tri bất giác để cả buổi sáng trôi qua.
Diệp Tố lúc này mới rời giường, chẳng qua động tác có chút hữu khí vô lực. Thất thần rửa mặt, mở nhầm vòi nước, bị nước nóng bỏng đỏ tay xong, Diệp Tố mới thoáng thanh tỉnh một chút.
Đi xuống lầu, Diệp Tố còn thấy kỳ quái sao Hàn Nghiệp không phản ứng gì với việc hắn dậy muộn, tiếp đó liền nhìn thấy một mảnh giấy.
Hoá ra là buổi sáng Hàn Nghiệp thu được tin tức, lâm thời đi xử lý sự tình liên quan tới Phá Quân. Bất quá Hàn Nghiệp nói, sau buổi trưa sẽ về cùng huấn luyện trọng lực với Diệp Tố.
Diệp Tố nhìn mảnh giấy, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, lại đờ đẫn mà đứng một lát.