Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 101: Bi thảm

Lý Ngật cười như không cười, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt khϊếp sợ của Phá Quân trong tủ quần áo, lông mày sung sướиɠ nhướn lên, phảng phất như đang nói: Xem tiếp đi, trò hay còn ở phía sau.

Lý Ngật cười không hảo ý, một tay ấn Lý Cảnh Hòa trên bàn trà. Xuất phát từ bản năng, Lý Cảnh Hòa giãy giụa vài cái, bất quá thực mau phản ứng lại, thuận theo mà ngửa ra sau, tay phải gạt bỏ đồ vật trên bàn trà, để mình có thể thoải mái nằm phía trên.

Thấy vậy, Lý Ngật cười ra tiếng: "Mày càng ngày càng ngoan, vậy mới tốt, tao vui vẻ, mày tự nhiên có thể sống tốt ở cái nhà này." Nói xong, Lý Ngật đem áo hắn hoàn toàn kéo xuống, lộ ra xương quai xanh, bên phải cũng nổi lên hai chữ: Lý Tự.

"Gọi em trai tao cùng nhau tới chơi được không?" Là câu hỏi, nhưng cũng không nghe Lý Cảnh Hòa trả lời được hay không được. Lý Ngật đã lấy ra quang não gọi vào tin tức sóng ngắn Lý Tự: "Tới phòng anh."

"Làm gì?" Lý Tự bên kia lẩm bẩm vài câu, bất quá vẫn truyền đến tiếng xuyên giày đóng cửa, hiển nhiên, Lý Tự hôm nay ở nhà, chỉ chốc lát sau liền vang lên tiếng đập cửa.

"Mở cửa." Lý Ngật nói, cửa theo đó mà mở ra.

Lý Tự không biết tình huống thế nào, vừa mở cửa đã thấy Lý Cảnh Hòa bị đè trên bàn trà, lập tức ngầm hiểu mà huýt sáo: "Ban ngày? Anh hai, anh càng ngày càng biết chơi."

Nhìn đến đây, Phá Quân làm sao còn không biết sắp phát sinh chuyện gì, hắn thấy Lý Cảnh Hòa rũ mắt không nói một lời, biểu tình hắn cam chịu sự tình tiếp đó, mà hiển nhiên, sự tình này tuyệt đối không chỉ phát sinh một hai lần. Trái tim Phá Quân đều tức đến sắp nổ mạnh, hắn liều mạng đập cửa tủ quần áo, ý định muốn ra ngoài ngăn cản hai anh em Lý gia.

"Tiếng gì vậy?" Lý Cảnh Hòa hoảng hốt quay đầu, Lý Ngật lại mạnh mẽ chế trụ cằm hắn.

"Vừa khen mày ngoan xong." Giọng hắn nhanh chóng lạnh xuống, khiến lông mi Lý Cảnh Hòa run rẩy, không lại nhúc nhích.

Lý Tự cũng bị âm thanh đột nhiên này kinh hoảng đến, đảo mắt nhìn thấy, tựa hồ trong tủ quần áo có người, ngẩn người một lúc xong cười to: "A ha, em còn chưa bao giờ chơi trước mặt người ngoài, hôm nay là muốn thử chút mới mẻ sao?"

Hắn còn tưởng Phá Quân là tình thú Lý Ngật cố ý chế tạo.

Lý Ngật có thâm ý khác mà cười cười.

Lý Tự ha ha cười, lập tức cởϊ áσ ngoài ra, vừa đi hướng Lý Cảnh Hòa vừa cởϊ qυầи.

Khóe mắt Phá Quân muốn nứt ra, lập tức không quan tâm hô lên: "Cảnh Hòa, em đang làm cái gì, em phản kháng đi! Lý Ngật chúng mày, hai thằng khốn nạn, Cảnh Hòa chính là em trai chúng mày! Chúng mày không sợ bị trời phạt sao? Lý Mặc biết chúng mày đối đãi con trai hắn thu dưỡng như vậy không?"

Lý Cảnh Hòa nghe thấy giọng Phá Quân, sắc mặt liền xám lại, nhưng đôi mắt đối diện tầm mắt Lý Ngật, cái gì cũng không dám làm, người trước mắt này mới là chủ nhân Lý gia, mới là người thừa kế chân chính của Lý gia, tài sản Lý Mặc sở hữu sẽ được Lý Ngật kế thừa phần lớn, điều này cũng có nghĩa là, tương lai của Lý Cảnh Hòa do người này khống chế trong tay.

Lý Cảnh Hòa chống tay trên bàn trà, không khống chế được mà phát run, không biết bởi vì bi phẫn hay hổ thẹn. Phá Quân vẫn tức giận mắng, thanh âm hận sắt không thành thép mà chất vấn cùng đập tủ quần áo khiến sắc mặt Lý Cảnh Hòa ngày càng khó coi, giống như băng tan chảy, nhưng hắn, trước sau đều không dám động.

Lý Ngật vừa lòng cười một cái, dễ như trở bàn tay liền cởi bỏ quần áo Lý Cảnh Hòa. Đem hắn đặt trên bàn trà lạnh băng, đôi tay làm càn mà vuốt ve tàn nhẫn trên làn da chồng chất vết thương.

Hai mắt Phá Quân như phun lửa mà đỏ lên, hận không thể thiêu xuyên tủ quần áo, đốt hai anh em nhà Lý gia thành tro: "Lý Ngật! Nhân tính chúng mày đâu! Cảnh Hòa chính là em trai trên danh nghĩa của chúng mày!"

Nhưng lúc này, ai có thể nghe lọt lời hắn nói.

Tay Lý Tự đặt bên miệng, hưng phấn huýt một tiếng, một chân ném giày ra, nhảy đến bên kia Lý Cảnh Hòa, cũng chặn mất tầm mắt Lý Quân.

Nhìn không được tình hình cụ thể khiến Lý Quân càng thêm cuồng nộ, hắn đưa toàn bộ tinh thần lực vào hai tay, liều mạng đập lên cửa tủ, nhưng gia cụ Lý gia đâu phải Phá Quân tùy tùy tiện tiện là có thể phá hư, tiếng kêu hưng phấn kích động của Lý Tự cũng xuyên qua tiếng đập tủ, thập phần chói tai mà truyền vào tai Phá Quân.

"Lý Cảnh Hòa!" Phá Quân bi phẫn gầm rú, "Em chính là thiên tài cấp S mà! Em cứ can tâm chịu nhục như vậy sao!"

Lời nói của hắn cũng không khiến Lý Cảnh Hòa có phản ứng gì, lại khiến Lý Ngật tức thì cởi bỏ mặt nạ đùa cợt, thanh âm trở nên vặn vẹo âm ngoan, bốn chữ "thiên tài cấp S" này chuẩn xác mà đâm trúng phần hèn mọn nhất trong Lý Ngật cao ngạo.

Ở thời đại Tinh tế, cấp bậc tinh thần lực luôn là vấn đề mọi người coi trọng nhất. Cho dù Lý Ngật trên thương trường có thiên phú không kém phụ thân hắn, nhưng tinh thần lực cấp B liền chặt đứt tiền đồ nguyên bản có thể càng rộng mở hơn của hắn, thậm chí có khả năng khiến hắn không giữ được gia sản Lý Mặc lưu lại về sau, nếu không vì sao Lý Mặc sẽ trăm phương nghìn kế tìm cách thu dưỡng Lý Cảnh Hòa, bất quá chỉ là kiếm cái tinh thần lực cho con trai mình dựa vào mà thôi, dọa người ngoài một chút.

Dưỡng phế Lý Cảnh Hòa, là ý tưởng Lý Mặc cùng hai anh em hắn trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Bọn họ muốn, bất quá là một mánh lới cấp S, mà không phải Lý Cảnh Hòa với thực lực chân chính.

Lý Ngật cắn môi, một bên càng hung ác vận động trên người Lý Cảnh Hòa, một bên dùng sức nắm cằm hắn, vui sướиɠ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý Cảnh Hòa bày ra vui thích cùng đau đớn khó nhịn: "Thiên tài cấp S cái gì, ở dưới thân tao ngay cả một kỹ nữ thấp kém nhất cũng không bằng. Lý Cảnh Hòa, nói cho anh trai "ruột" mày, mày là cái gì của Lý gia?" (hừm, cảnh H duy nhất của truyện là đôi tra công tiện thụ pháo hôi này đây ạ)

Lý Cảnh Hòa hai mắt mông lung, thần trí đã sớm không rõ.

"Không nói sao..." Giọng nói Lý Ngật vừa buông xuống, Lý Cảnh Hòa liền phát ra tiếng hét thảm, Lý Tự ngẩng đầu lên từ cổ hắn, trên môi tràn đầy máu tươi, mà trên vai Lý Cảnh Hòa để lại hai hàng dấu răng thật sâu, không ngừng chảy máu.

Lý Tự cười một cái, ngón trỏ bôi máu lên mặt Lý Cảnh Hòa: "Hoá ra trong tủ quần áo là anh trai ruột mày à, thật đúng là thú vị. Ngoan, nói cho hắn, mày chỉ là một con chó của Lý gia mà thôi, chó trông nhà, chó bị bọn tao chơi. Đúng rồi, có muốn kể cho anh trai mày không, kể chuyện cha mày rốt cuộc chết như thế nào?"

Trong tủ quần áo, Phá Quân gần như hỏng mất đột nhiên dừng lại.

Có ý tứ gì? Cái gì gọi là "cha mày rốt cuộc chết như thế nào"?

"Lý Cảnh Hòa!" Phá Quân điên cuồng hét lên, yếu hầu thiếu chút nữa xé rách, "Em nói! Lời hắn có ý gì!"

Thần trí Lý Cảnh Hòa đã bị kéo trở về, ngơ ngác nhìn không trung, sau một lúc mới ý thức được Phá Quân đang nói cái gì, đồng tử chợt co rút lại, lần đầu tiên xuất hiện sợ hãi cùng trốn tránh.

Lý Tự cười hì hì đi đến trước tủ quần áo, không chút kiêng dè chuyện Phá Quân nhìn thấy mình lõa thể: "Không bằng để tao tới nói cho mày, được không?"

"Không..." Lý Cảnh Hòa theo bản năng ngăn cản.

Lý Ngật lạnh lùng liếc hắn một cái: "Mày có tư cách gì mà nói không?"

Cả người rùng mình, Lý Cảnh Hòa đột nhiên im miệng, trên mặt bày ra bi thương ngập đầu.

Lý Tự giơ lên một ngón tay: "Để tao nghĩ một chút, đó là bao nhiêu năm trước, à, dù sao cũng không phải người quan trọng, không nhớ rõ thời gian cũng có sao đâu. Có tên bần dân ngu xuẩn cư nhiên dám ở trước mặt cha tao, khoe ra con hắn là cái thiên tài! Hắn nhất định không biết, Lý gia tao có yêu thích độc đáo, chính là thích thu thập thứ tốt, thiên tài cấp S cha tao còn chưa sưu tầm qua, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội lần này. Nhưng mà thiên tài lại có người nuôi nấng, thế này thì làm sao bây giờ, cha tao còn chưa muốn công nhiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ pháp luật, à, vậy gϊếŧ người nuôi nấng là tốt rồi."

Thật là châm chọc. Pháp luật trong mắt Lý Mặc vẫn là bức tường vững chãi, chiều cao không thấp, nhưng vô luận cao thế nào, lấy tiền chồng lên, cứ vậy mà bước qua, chỉ khác nhau ở chỗ cần bao nhiêu tiền thôi.

"Gϊếŧ chết một con kiến quả thực quá dễ dàng." Lý Tự lộ ra biểu tình vui sướиɠ, ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng đan xen, phảng phất như âm thanh giòn vang bóp chết con kiến, âm thanh thật nhẹ thật dễ dàng, "Một trận khiêu chiến ngoài ý muốn đã khiến hắn chết, thiên tài không có người nuôi nấng thực đáng thương, Lý gia chúng tao đành phải cố mà nhận lấy hắn, ngẫu nhiên chơi chơi, cũng không tồi."

"Ha ha ha ha ha." Trong khi biểu tình Phá Quân như trời sụp đất nứt, Lý Tự lại thoải mái mà cười ha hả, "Ồ, thiếu chút nữa đã quên, chuyện này, em trai thân ái của mày, cái tuyệt thế thiên tài kia đã sớm biết, sớm thế nào? Đại khái là ngày thứ năm sau khi bị bọn tao thu dưỡng, hay là ngày thứ sáu? Cha tao cho hắn một căn phòng còn to hơn cả căn nhà chúng mày, hắn liền đội ơn mang nghĩa. Cho dù nghe thấy cha bọn tao hại chết cha hắn, hắn cũng chỉ quỳ gối trước mặt, cầu xin bọn tao đừng bỏ hắn, hắn nhất định sẽ vì bọn tao giữ bí mật, xem ra, hắn thực sự thủ tín nha, ngay cả anh trai ruột cũng chưa kể."

Lý Cảnh Hòa nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt trào dâng chảy xuống, đây có lẽ là lương tri cuối cùng của hắn, hoài niệm với người cha vô tư của mình.

Nhưng cũng không hơn.

Đôi tay Phá Quân đỏ bừng, vô lực rũ xuống. Thật lâu, hắn mới ngẩng đầu, từ khe tủ quần áo mà nhìn chằm chằm Lý Cảnh Hòa: "Cảnh Hòa, chính miệng em nói cho anh, lời hắn nói là thật sao?"

Lý Cảnh Hòa thấp giọng nức nở.

Cái dạng này của hắn khiến Lý Ngật thập phần thống khoái, biểu tình chết lặng của Phá Quân càng khiến hắn thoải mái hơn. Dựa vào cái gì, chính hắn chỉ có tinh thần lực cấp B, ngay cả Phá Quân cũng có tinh thần lực cao hơn hắn, bất quá, đều là con kiến đẻ ra con kiến nhỏ mà thôi, lại thế nào, cũng chỉ là vận mệnh bị người nắn bóp.

Thiên tài thống khổ liền thành công lấy lòng Lý Ngật không lúc nào không cao ngạo lại tự ti, hắn gợi lên khóe miệng, kéo ra một nụ cười, sau đó túm chặt tóc Lý Cảnh Hòa, đẩy hắn ra trước tủ quần áo, ấn mặt hắn kề sát mặt tủ, đối diện Phá Quân bên trong, "Nói đi, nói cho anh trai ruột mày, cha đẻ của mày đã chết thảm thế nào?"

Nước mắt Lý Cảnh Hòa từng giọt to rơi xuống, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt như ánh đao của Phá Quân, "Thực... Thực xin lỗi......"

"Hoá ra là sự thật." Phá Quân bình tĩnh nói.

"Anh......" Lý Cảnh Hòa thẳng đến lúc này, mới dùng kính xưng với Phá Quân, "Em cũng không có cách nào, đã không có cha, em phải làm sao để tiếp tục tồn tại? Anh căn bản nuôi em không nổi..."

"Cho nên mày nhận giặc làm cha, còn can tâm dùng thân thể để lấy lòng hai cái mày gọi là anh em." Phá Quân nói, đem tay đặt trên cửa tủ quần áo, tựa hồ muốn sờ sờ mặt em trai thân ái của mình, nhưng ngay sau đó, Phá Quân tê tâm liệt phế hét lớn một tiếng, toàn bộ tinh thần lực đưa vào tay, mạch máu hai tay bạo liệt, nắm đấm của hắn phảng phất như sắt thép kim loại, hung hăng đập cửa, cửa chắc chắn cuối cùng cũng bị hắn đập hỏng, Lý Cảnh Hòa cách hắn gần nhất nào còn phong phạm thiên tài cấp S, đều bị dọa sợ ngây người.

Phá Quân bắt lấy cổ áo hắn, giơ cao nắm đấm chần chờ một giây, lập tức thay đổi phương hướng, đánh tới Lý Ngật bên cạnh: "Súc sinh, tất cả chúng mày đều là súc sinh!"

Tuy rằng cấp bậc tinh thần lực của Lý Ngật không cao, nhưng cũng qua nhiều trường hợp mà luyện ra lâm nguy không kinh hãi, hắn nhanh chóng lùi về sau, tuy không thể tránh khỏi Phá Quân thân kinh bách chiến, nhưng cũng thành công gọi bảo tiêu canh giữ bên ngoài.

Vào thời điểm một quyền của Phá Quân đánh lên mặt Lý Ngật, bảo tiêu cũng vọt tiến vào, mười mấy bảo tiêu thân thủ bất phàm liền dễ như trở bàn tay mà chế trụ Phá Quân. Lý Ngật từ trên mặt đất bò dậy, lau lau máu mũi, lạnh nhạt nói: "Đánh gần chết cho tao."

Bảo tiêu Lý gia cũng kế thừa phong cách gϊếŧ người không chớp mắt của Lý gia, lập tức mắt đăm đăm, ấn Phá Quân trên mặt đất, tay đấm chân đá.

"Cảnh Hòa! Cảnh Hòa!" Phá Quân từng tiếng kêu to tên Lý Cảnh Hòa.

Lý Cảnh Hòa hoảng hốt trong nháy mắt, phảng phất như về lúc còn nhỏ, khi đó hắn còn gọi Cảnh Hòa, họ Cảnh tên Hòa, mà anh trai hắn, gọi là Cảnh Quân. Bất quá, chớp mắt một cái, Lý Cảnh Hòa cũng tỉnh táo lại, hắn hiện tại họ Lý.

Tiếng kêu của Phá Quân dần chìm xuống trong âm thanh từng quyền đấm xuống thân thể.

Lý Cảnh Hòa từ đầu đến cuối ngơ ngác nhìn, thẳng đến lúc Phá Quân bị ném khỏi đại viện Lý gia.

......

Phá Quân bỗng nhiên che mặt, ức chế không được mà khóc rống lên. Một người đàn ông ba mươi tuổi, tiếng khóc của hắn như thú con vừa sinh không lâu liền mất đi cha mẹ. Đôi khi lại giống lão sói từ từ già đi, gào lên trong đêm trăng cô độc lạnh lẽo. Hắn không có gia đình.

Hai người đối diện hắn đều trầm mặc.

Hàn Nghiệp còn ổn, đôi mắt hắn đã nhìn qua nhiều sự tình sơ bẩn, khó có thứ gì có thể khiến hắn động dung.

Diệp Tố lại càng tức giận đến sắc mặt đỏ lên, tay nắm chặt lại, rốt cuộc nhịn không được mà hung hăng đập mặt bàn: "Một đám mất nhân tính!" Hắn nhìn về phía Hàn Nghiệp, "Chúng ta trước khi để hắn giúp anh, sẽ giúp hắn có phải không?"

"Đương nhiên." Hàn Nghiệp trịnh trọng gật đầu.