Diệp Tố đem lưỡi hái đưa trả cho Yến Tuyết Thần, xoa xoa ấn đường, từng đợt đau đớn vẫn còn tàn lưu.
Yến Tuyết Thần tuy rằng đôi khi hơi ngây ngốc, nhưng ở phương diện tinh thần lực ít nhất đáng tin cậy hơn Diệp Tố, thấy thần sắc hắn không đúng, lo lắng hỏi: "Cậu thế nào?"
"Vẩn ổn, chỉ là có chút không thoải mái."
"Chỉ là có chút không thoải mái......" Yến Tuyết Thần dại ra mà nhìn vũ khí cụ tượng hóa, trong lòng tuyệt vọng mà nghĩ, mình đã không còn dùng được sao?
Diệp Tố: "Đi thôi, bị quái lông dài chậm trễ không ít thời gian."
"Từ từ!" Yến Tuyết Thần rống, ngửa đầu chuyển động, "Lông của quái lông dài này chính là thứ tốt đó, trước kia có người ngoài hành tinh chuyên cắt ra làm đệm lông, chẳng qua sau đó liên minh Vạn tộc cấm hành vi không có nhân quyền này, khiến lông dài càng lúc càng trân quý, rất khó mua được đó, tôi muốn đem về làm kiện áo bông cho ba tôi."
Xoay nửa ngày, Yến Tuyết Thần vẫn không tìm được cameras, đành phải phất tay với không trung: "Tát Lạc Phu, anh nhìn thấy tôi sao? Đám lông dài đó, hiện tại tôi không tiện cầm đi, bây giờ tạm thời gửi nhờ ở mê cung của anh, đợi tôi chơi trò chơi xong sẽ quay lại lấy, anh để ý giúp tôi, ngàn vạn lần đừng để người cướp mất!"
Tát Lạc Phu trên mặt đất dở khóc dở cười.
Tâm sự xong tiếng lòng, Yến Tuyết Thần mới yến tâm mà theo Diệp Tố tiếp tục đi, đỡ trái hở phải mà tìm sinh lộ trong mê cung.
Thâm nhập ngày càng sâu, chủng tộc khác nhau Diệp Tố gặp phải cũng nhiều lên, bất quá phần lớn người ngoài hành tinh vẫn rất thân thiện, tuy rằng có cạnh tranh cũng không làm ra chuyện đâm dao sau lưng như đám lông dài lúc trước, muốn đánh thì thấy mặt liền đánh......
Không thể không nói, vũ lực của Yến Tuyết Thần vẫn đủ để cho đối phương ăn mệt. Diệp Tố không có vũ khí tinh thần lực, cũng chưa học qua kỹ xảo chiến đấu, cơ bản là phế trong chuyện đánh nhau, chỉ có thể dựa vào Yến Tuyết Thần múa lưỡi hái, gặp thần sát thần, gặp quỷ gϊếŧ quỷ. Tiểu Phá Phong cũng ngẫu nhiên có ít tác dụng.
Cũng may hành lang xếp gỗ thập phần yếu ớt, dù Yến Tuyết Thần hay những chủng tộc khác đều sợ ném chuột vỡ đồ, chân tay co cóng, không dám đánh thoải mái. Gặp phải cường địch, cứ không đau không ngứa mà giằng co, chẳng ai có tâm tư mà đánh cả, lãng phí thời gian.
Cứ đơn giản kết bạn cùng đi một đoạn đường, dù vẫn mơ ước tài liệu đối phương đoạt được, nhưng bất đắc dĩ không tìm được cơ hội thì cũng chỉ có thể bỏ qua. Nhưng nếu trên đường gặp phải tài liệu chỉ định, vẫn cần dùng biện pháp phân chia, ví dụ như oẳn tù tì, ai thắng liền có một cơ hội lấy tài liệu trước, nếu không thì lại đến lượt người khác, cũng coi như công bằng.
"Tôi thắng!" Một người Lam Huyết tinh hưng phấn thu hồi tay, "Tôi đây liền đi thử trước, tôi thất bại lại đến lượt cậu!"
Diệp Tố thấy mình cư nhiên ba lượt oẳn tù tì đều thua, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, tùy ý để người Lam Huyết tinh đi moi khối đá quý trên tường.
Diệp Tố bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi Yến Tuyết Thần: "Nếu hắn không lấy được đá quý mà còn lộng đổ tường, tôi đây có phải chỉ cần đi ra nhặt đá quý liền tính của tôi hay không?"
"Theo lý thuyết, thì đúng vậy."
Người Lam Huyết tinh chuẩn bị đưa tay ra nhặt đá quý:......
"Khụ khụ." Người Lam Huyết tinh cười nói, "Nếu không, vẫn là để cậu thử trước thì tốt hơn, kỳ thật người Lam Huyết tinh chúng tôi có đôi mắt X quang, có thể nhìn được xu thế hoạt động gân cốt trên tay cậu, mới biết cậu định ra cái gì, tôi thắng là thắng không võ, lương tâm bất an!"
"Là vậy à." Diệp Tố vô tội nhìn hắn, "Tôi đây liền đi."
"Đi thôi." Người Lam Huyết tinh cười cổ vũ hắn.
Diệp Tố cũng không hề khách khí, tiến lên, thoáng suy tư một chút, liền cưỡi xe nhẹ, đi đường quen mà vung tinh thần lực, mười mấy khối xếp gỗ di chuyển, khối đá quý kia liền dễ như trở bàn tay mà rơi vào tay Diệp Tố, hắn quay đầu lại cười với Yến Tuyết Thần: "Thu phục, chúng ta đi thôi."
Diệp Tố nhìn tên Lam Huyết tinh đang ngây ra như phỗng, thập phần vui mừng mà vỗ vỗ bả vai hắn, "Cảm ơn người anh em đại công vô tư, tôi sẽ nhớ rõ anh."
Yến Tuyết Thần chạy chậm lại đây, "Diệp Tố, cậu giỏi quá!"
"Cũng không tệ lắm." Tiểu Phá Phong kiêu căng ngạo mạn, cái đuôi nhỏ trong túi Diệp Tố đảo tới đảo đi, nghe tiếng đá quý va chạm giòn vang thập phần sung sướиɠ: "Anh cầm bao nhiêu khối rồi?"
Diệp Tố vừa đi vừa tính: "Có tám khối, túi tiền tôi sắp đựng không vừa."
"Không sao, tôi còn hai túi to nha, đựng mấy chục cái cũng không thành vấn đề."
Tận đến lúc bóng dáng Diệp Tố, Yến Tuyết Thần cùng tiểu Phá Phong biến mất ở cuối hành lang, người Lam Huyết tinh mới hồi thần lại, buồn bực mà cào cào đầu, kịch bản này không như hắn nghĩ nha, chẳng lẽ không phải là Diệp Tố lộng sụp tường, sau đó hắn đi nhặt đá quý?
Các chủng tộc trên mặt đất thấy một màn như vậy không khỏi cười ha ha: "Nhân tộc này cũng thực lòng dạ hẹp hòi nha!"
Mấy nhân tộc bên cạnh phụ họa mà cười cười, trong lòng lại nói thầm: "Diệp Tố này sao vẫn dùng được tinh thần lực? Tinh thần lực bị thương cũng không phải chuyện nhỏ, sao lại có thể qua loa như vậy?"
Nhất thời, Diệp Tố trong lòng bọn họ càng trở nên thần bí hơn, bọn họ tuy rằng thường ở tại tộc Tát Luân, nhưng tin tức về Nhân tộc vẫn rất linh thông. Chỉ là bọn hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không phát hiện được khi nào Nhân tộc lại có cái người tài như vậy. Mặc kệ thế nào, Diệp Tố tóm lại là Nhân tộc, hắn càng xuất sắc, mặt mũi Nhân tộc càng sáng lạn.
Một người đàn ông diện mạo bình thường không biết khi nào thì tới gần Hàn Nghiệp, thấy hắn tựa hồ đang rất chuyên chú nhìn màn hình lớn, liền không quấy rầy hắn, bồi hắn cùng nhìn trong chốc lát. Hắn phát hiện dù trên màn hình có người hay không có ai, Hàn Nghiệp đều nhìn một lúc, hắn tức khắc có chút đợi không được, ho khan hai tiếng.
Hàn Nghiệp lại như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm màn hình. Người đàn ông kia cười gượng, đành phải trực tiếp hỏi: "Xin hỏi ngài họ gì?"
"Hàn." Hàn Nghiệp không quay đầu lại, nói.
"Kẻ hèn Từ Mông, là quản lý Nhân tộc trú tại tộc Tát Luân."
"Ừ."
"Tôi xem, người bạn nhỏ biểu hiện không tồi trong mê cung là tới cùng ngài?" Từ Mông mở miệng liền bại lộ mục đích chân thật.
Hàn Nghiệp nâng nâng khóe mắt, mặt vô biểu tình nói: "Đúng."
"Không biết là tài tuấn nhà ai? Nhìn thực lạ mặt đây."
"Chúng tôi sẽ sớm rời tộc Tát Luân." Hàn Nghiệp nói, lại không để ý đến hắn mà tiếp tục đi đến trước màn hình lớn.
Từ Mông xấu hổ không thôi, Hàn Nghiệp nói rất rõ ràng, bọn họ không phải tới cải trang vi hành, thực mau liền rời đi, mặc kệ bọn họ làm gì ở tộc Tát Luân, đều không liên quan đến hắn.
Hàn Nghiệp ghi tạc địa hình trên màn hình cuối cùng, nhắm mắt lại, vô số đường cong tinh mịn trong đầu hắn chuyển động nhanh mà tràn ra, dần dần quấn quanh, đan xen thành một mê cung kết cấu phức tạp, bất quá là mặt bằng. Số liệu của vệ tinh này cũng hiện ra, Hàn Nghiệp đem nó nhập vào kết cấu mặt phẳng, mê cung bỗng nhiên biến thành kết cấu lập thể.
Con đường rắc rối phức tạc, bất quá Hàn Nghiệp vừa xem liền hiểu. Điểm cuối cùng của mê cung là một vạn mét dưới lòng đất, chỉ là... Hàn Nghiệp nhíu mày, nghi hoặc thật lớn nổi lên trong lòng, mê cung này được kiến tạo rất kỳ quái, độ uốn lượn tựa hồ không chỉ để gia tăng thú vị cho trò chơi. Đặc biệt là tình trạng nghiêng ngả của kết cấu mê cung trông thập phần không vững chắc, nếu có ngoại lực hoặc nội lực hơi lớn một chút tác động liền bị phá hư, cả tòa mê cung sụp đổ bất quá cũng chỉ tốn vài giây. Điều này khiến Hàn Nghiệp ẩn ẩn cảm giác bất an.
Hàn Nghiệp trầm tư một lát, lại nhìn lại từ màn hình đầu tiên, chủ yếu xem những con đường đã bị người đi qua, xem vách tường bị người dự thi phá hư mà chỉnh lại mô hình mê cung hư cấu trong đầu. Mê cung kỳ thật là một chỉnh thể, tuy người dự thi chỉ phá hủy một hoặc ba bốn vách tường, nhìn qua không ảnh hưởng toàn cục, nhưng kết cấu chỉnh thể mê cung đang từ từ thay đổi, áp lực, trọng lực đều gia tăng, phảng phất như tăng đến một hạn mức nhất định, mê cung sẽ ầm ầm đổ sập!
Đây còn chưa phải mấu chốt nhất, bởi vì kiến tạo mê cung khiến non nửa tinh cầu này bị đào rỗng, khiến chất lượng tinh cầu giảm đi, do đó lực hấp dẫn cũng sẽ phát sinh biết hóa, tốc độ tự quay cùng quay quanh sẽ tăng lên, chỉ cần thêm một chút nhân tố bên ngoài, tinh cầu này rất có thể sẽ thoát ly quỹ đạo vận hành nguyên bản! Lúc đó sẽ đυ.ng phải tinh hệ Tát Luân ma cách hay tinh cầu khác còn chưa biết, nhưng có thể chắc chắn rằng vệ tinh này là một quả bom có thể nổ bất kỳ lúc nào.
Hàn Nghiệp mở mắt ra, sắc mặt khẽ biến, hắn quay đầu nhìn thấy Tát Lạc Phu đang trò chuyện vui vẻ giữa đám người, nghĩ thầm có lẽ đây mới là mục đích của hắn — ngọc thạch câu phần.
Tát Lạc Phu cùng cha hắn đều là phái chủ hòa, nhưng một khi đã bị bức tới tuyệt lộ, còn điên cuồng, hiếu chiến hơn phái chủ chiến.
"Tại sao lại cảm thấy ngày càng nóng?" Yến Tuyết Thần oán giận nói, tiếp đó trừng mắt nhìn Diệp Tố một cái, "Nếu không có cậu ở đây tôi liền cởϊ qυầи áo."
"......" Diệp Tố nằm cũng trúng đạn, "Kể cả tôi không ở đây, không phải còn có cameras sao?"
"Ừ nhỉ." Yến Tuyết Thần phản ứng lại, đối với không khí mà mắng Tát Lạc Phu một câu.
Diệp Tố cũng cảm thấy ngày càng nóng, không khí như đang cháy lên, như đang tiến vào tầng dung nham. Hắn lau trán, một tay đầy mồ hôi.
"Vẫn là nhanh lên, nhanh chạy qua chỗ nóng này."
Diệp Tố cùng Yến Tuyết Thần đơn giản liền chạy qua, bọn họ không ý thức được ngõ cụt bọn họ gặp phải càng lúc càng ít, mặc kệ chọn đường nào đều có thể thuận lợi đi qua. Chỉ một lát sau, bọn họ cư nhiên nghe được âm thanh ồn ào, tựa như có một số lớn người tụ tập lại.
Diệp Tố kỳ quái ồ một tiếng, cùng Yến Tuyết Thần bước nhanh tới, đi qua một ngã rẽ liền tiến vào một không gian rộng lớn. So với hành lang chật chội của mê cung, nơi này quả thực có thể nhảy quảng trường.
"Đây là điểm cuối?"Diệp Tố không rõ nguyên do.
Yến Tuyết Thần cũng không biết sao lại thế này, liền hỏi một người ngoài hành tinh diện mạo không quá hung ác, "Anh em, sao vậy?"
"Tôi sao biết." Hệ thống phiên dịch tự phối khẩu âm tương ứng, "Đây không phải đang nghiên cứu sao, cô gấp cái gì?"
Lúc này, một người ngoài hành tinh gan to rốt cuộc chịu không nổi lòng hiếu kỳ, tiến lên đẩy mở cửa.
Mọi người nín thở, nghển cổ kiễng chân, người ngoài hành tinh cổ dài giờ phút này liền chiếm tiện nghi lớn.
"Tao fuck!" Tập thể đông đảo người ngoài hành tinh liền chửi má nó, sau cửa vẫn là mê cung, hóa ra cửa này chỉ là đồ trang trí, hù bọn họ đến sửng sốt sửng sốt.
Bọn họ một bên hùng hùng hổ hổ, một bên vọt tới mê cung phía bên kia cửa, một người ngoài hành tinh đi cuối còn đem cửa kín kẽ mà đóng lại, ý đồ giá họa người dự thi đến sau.
"Tại sao sau cửa không có camera?"
"Tát Lạc Phu, xảy ra chuyện gì? Màn hình tối?"
Hóa ra, từ lúc những người đó đi qua cánh cửa kia, màn hình bỗng nhiên trở thành một mảng đen nhánh.
Tát Lạc Phu nhếch khóe miệng cười, ánh mắt không khỏi khiến người ta lạnh cả người.
"Ngại quá, những người đó bị tôi giam lại."