Lộc Tiểu Ngải nghĩ như vậy, chớp mắt vài cái, duỗi tay đặt lên bả vai Lục Thời Xuyên, xoay người anh lại, đầu nhỏ thò lại gần: ”Ai nha đi thôi, chúng ta chạy bộ buổi sáng, không đi là đến trưa đấy.”
Mới vừa bước xuống cầu thang vài bước, cô đột nhiên nhớ đến điều gì đó, kiễng mũi chân, vừa đưa tay ra xoa lông mày Lục Thời Xuyên vừa nhọc lòng dặn dò nói: “Thời Xuyên, về sau anh đừng cau mày nữa, nếu sau này có nếp nhăn thì phải làm sao, đúng không?”
Lục Thời Xuyên: “……”
Có thể sau này anh phải cầu xin cô đừng chọc anh thì nguyện vọng này mới có thể trở thành hiện thực.
“Nếu có nếp nhăn anh sẽ thành ông lão.”
“……”
“Hơn nữa sẽ không đẹp trai nữa.”
“……”
“A không đúng, lúc nào anh cũng đẹp trai, nhiều năm sau cũng vậy.”
“……”
Lộc Tiểu Ngải thấy Lục Thời Xuyên không nói lời nào mà chỉ nện bước kéo cô xuống lầu, dùng đầu ngón tay chọc vào mặt anh một chút.
Cuối cùng Lục Thời Xuyên “ừ” một tiếng.
Lúc này Lộc Tiểu Ngải mới yên tâm nhẹ nhàng thở ra.
Cô cảm thấy mình đã quen cách nói chuyện này với Lục Thời Xuyên, đột nhiên muốn sửa lại cũng không dễ, nếu không cẩn thận sẽ bị lộ ra bản chất của mình.
Về sau cô phải nói chuyện cẩn thận.
Đối với việc chạy bộ buổi sáng, từ khi học sơ trung Lộc Tiểu Ngải đã không thích vận động.
Khi còn nhỏ, cô còn rất thích chơi đùa, chạy nhảy khắp nơi, nhưng điều này lại không liên quan đến việc thích vận động, có lẽ cô chỉ không muốn ở một mình.
Nếu có một người an tĩnh, lặng lẽ chơi với cô nói không chừng cô sẽ rất vui vẻ, chẳng hạn như Lục Thời Xuyên.
Cho nên cô cảm thấy chuyện mình không giỏi vận động có liên quan rất lớn đến việc cả ngày ở nhà cùng Lục Thời Xuyên.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó đã có dấu hiệu cho thấy cô sẽ thích Lục Thời Xuyên, cô rõ ràng có hảo cảm với anh, chỉ cần anh ở đâu, những người khác sẽ không thu hút sự chú ý của cô chút nào.
Lộc Tiểu Ngải đã thành công đẩy lý do cô không giỏi vận động vì “cô quá thích Lục Thời Xuyên”, rồi yên tâm thoải mái làm chậm tốc độ chạy của anh.
Trên đường trở về, Lục Thời Xuyên nhìn thấy cô thở hổn hển, liền dần dần giảm tốc độ, vừa đi vừa nói chuyện với cô, chậm rãi đi về phía tiểu khu.
Một lúc sau Lộc Tiểu Ngải quên đi sự mệt nhọc vì chạy bộ, xoay người về phía sau, ngẩng đầu nhìn Lục Thời Xuyên. Bởi vì đột nhiên đối diện với ánh nắng mặt trời nên mi mắt lập tức nhíu lại nói tiếp.
Đột nhiên, Lộc Tiểu Ngải “a” một tiếng, hai mắt lập tức sáng lên.
Lục Thời Xuyên nhìn theo ánh mắt của cô, hiểu được suy nghĩ của cô, cong khóe môi hỏi: “Muốn ăn sao?”
Đó là một cửa hàng ăn sáng, Lộc Tiểu Ngải rất đồ ăn ở đây nhưng cô thường xuyên dậy muộn, cho nên đôi khi Lục Thời Xuyên sẽ mang cho cô.
Hôm nay bất giác đến đây.
Lộc Tiểu Ngải đầy chờ mong mà “ừm” một tiếng, cách lớp quần áo lặng lẽ sờ bụng, đúng lúc này bụng phát ra tiếng “ùng ục”.
Lục Thời Xuyên không nhịn được bất lực cười ra tiếng, trước khi Lộc Tiểu Ngải trừng mắt nhìn anh, anh nắm chặt tay đặt bên môi ho nhẹ một tiếng, rồi sau đó dẫn cô đến cửa hàng ăn sáng.
Trong lúc vô tình nhìn xuống thì thấy mái tóc tán loạn trên vai của cô gái nhỏ được ánh nắng ban mai chiếu vào tạo thành một màu nâu nhạt, có chút đáng yêu.
Không tự chủ có chút thất thần.
Bọn họ thật đúng chưa ăn sáng cùng nhau.
Khi còn đi học, hai người luôn hẹn ăn sáng xong mới đi cùng nhau.
Nhưng một khi nghỉ, cô lập tức ném giờ giấc đi học sang một bên, chỉ cần không ai gọi cô, cô có thể ngủ đến giữa trưa, bữa sáng thường bị cô bỏ qua.
“Em muốn ăn hoành thánh.” Lộc Tiểu Ngải liếʍ môi, nhớ lại độ ngon của hoành thánh trong cửa hàng này. Khi không ai để ý, trộm nuốt nước miếng, sau đó lắc lắc góc áo Lục Thời Xuyên hỏi: “Còn anh? Thời Xuyên, anh cũng muốn ăn sao?”
Lục Thời Xuyên thản nhiên “ùm” một tiếng, không thèm nhìn, theo cô đồng ý.
Ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên mái tóc của cô gái nhỏ. Khi bước vào cửa hàng, ánh nắng chói lóa đã mờ nhạt đi rất nhiều, dù không có ánh nắng chói chang chiếu vào, nhưng vẫn rất bắt mắt, mị hoặc khiến anh không thể dời mắt.
Có lẽ đối với anh, cô chính là ánh mặt trời, không cần bất cứ thứ gì làm nền.
“Này?” Lộc Tiểu Ngải chọc Lục Thời Xuyên một chút, nghi hoặc hỏi: “Thời Xuyên, anh đang ngẩn người sao?”
Bỗng nhiên cô cảm thấy có chút mới lạ, rốt cuộc cô dường như chưa từng thấy anh như thế này.
“Không có.” Lục Thời Xuyên đáp ngắn gọn, nghiêng đầu nhìn cô, xoa nhẹ huyệt Thái Dương.
Lộc Tiểu Ngải “hừ” một tiếng, chớp mắt vài cái, nhìn xung quanh một chút, chủ động chạy đến tủ đựng đũa thìa lấy thìa đưa cho Lục Thời Xuyên.
Đôi mắt hạnh của Lộc Tiểu Ngải mở lớn, ánh mắt lướt qua chiếc bát phía trước, dừng trên mép bát của Lục Thời Xuyên, giống như tiếp tục nhìn anh ăn.
Bây giờ, dù chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần có quan hệ với Lục Thời Xuyên thì luôn dễ dàng thu hút sự chú ý và quan tâm của cô.
Hình như cô đã quên ăn hoành thánh, thất thần dùng thìa múc một chút canh trong bát lên, uống cạn nhưng tầm mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía Lục Thời Xuyên.
Mãi cho đến điện thoại rung lên “ong ong”, cô mới chợt tỉnh táo lại, hoảng loạn thu hồi tầm mắt, không dám xác nhận Lục Thời Xuyên có phát hiện không, nhanh chóng cúi đầu xuống mở khóa màn hình, vuốt màn hình điện thoại xem.
Là Chu Huyên Huyên, Lộc Tiểu Ngải dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của cô ấy qua màn hình điện thoại.
〈Tiểu Ngải!!! Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy????〉
〈Cậu thích Lục học trưởng, cậu còn định theo đuổi anh ấy, thật sao??〉
Lộc Tiểu Ngải khẽ liếc mắt nhìn Lục Thời Xuyên một cái, để tránh bị anh phát hiện còn cố trình né sang một bên mới nói với Chu Huyên Huyên:〈Đúng vậy.〉
Chu Huyên Huyên:〈Vậy bây giờ cậu đã nghĩ ra cách theo đuổi anh ấy chưa?〉
〈…… Chưa có.〉
Lộc Tiểu Ngải bất lực thở dài.
Chu Huyên Huyên cũng cảm thấy cái này rất khó, từ lần đâu tiên cô nhìn thấy Lục Thời Xuyên ở lễ khai giảng, cô đã cảm thấy bộ dáng anh không dính khói lửa phàm tục, khẳng định sẽ không dễ dàng yêu đương.
Còn bởi vì điều này mà cười nhạo Đường Tử Duyệt và Lộc Tiểu Ngải một lúc.
Không ngờ, Lộc Tiểu Ngải thật sự thích anh, quả nhiên mối quan hệ thanh mai trúc mã thuần khiết cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
Chu Huyên Huyên đã từng “Phổ cập khoa học” về lợi ích khi có bạn trai với Lộc Tiểu Ngải, không nghĩ đến nhanh như vậy cô đã có tâm tư.
Cô hỏi:〈Bây giờ các cậu đang ở cùng nhau sao?〉
Ngay lập tức, Lộc Tiểu Ngải gửi tin nhắn trả lời:〈Ừ, nhưng anh ấy sẽ không phát hiện.〉
Chu Huyên Huyên chống cằm, ngón tay chạm vào má, thở dài —— thật sự rất khó.
Bây giờ cô không dám để Lục Thời Xuyên biết chút nào, nhưng không giấu mãi được.
Nhưng tùy tiện tỏ tình, có lẽ hai người đều xấu hổ.
〈Vậy nếu không, cậu xem xét thời cơ, ám chỉ với anh ấy một chút. Xem anh ấy nói gì với cậu.〉
Lộc Tiểu Ngải có chút buồn rầu mà nhăn mi lại, nghi ngờ nói:〈Ám chỉ?〉
Chu Huyên Huyên:〈Giống như kiểu cậu có thể dễ dàng tìm cớ che giấu bằng cách trêu chọc anh ấy đấy.〉
Chu Huyên Huyên:〈Cứ thử xem.〉
Lộc Tiểu Ngải đọc lại mấy câu này của cô vài lần, cảm thấy có thể thử một lần, dần dần bắt đầu căng thẳng.
Cô hoàn toàn không biết làm thế nào để “Thử” một chút.
Lộc Tiểu Ngải xoa nhẹ chóp mũi, xoa tới xoa lui, chậm rãi đưa điện thoại lên, giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục cầm thìa lên, nặng nề tâm sự uống một ngụm canh, lặng lẽ nhìn Lục Thời Xuyên.
Thật ra, cô vẫn không hề cảm nhận được hương bị của món canh, cô đang băn khoăn không biết bây giờ phải làm thế nào.
Đột nhiên, bên cạnh vang lên một tiếng ho nhẹ quen thuộc: “Mau ăn đi.”
Lộc Tiểu Ngải đột nhiên giật mình, nhanh chóng “Ồ” một tiếng, hoảng loạn chuyển tầm mắt nhìn về phía bát của mình.
“Em đang nhìn gì vậy?” Lục Thời Xuyên chú ý đến hành vi của cô, thản nhiên hỏi.
“Em không……” Lộc Tiểu Ngải vừa định buột miệng thốt lên, lập tức nhớ đến kế hoạch vừa nghĩ ra của mình, lấy hết can đảm sửa lời nói: “Em nhìn anh.”
Vài giây sau, cô lại mơ hồ nói: “Bởi vì anh đẹp.”
Lúc này, nhịp tim của cô đột nhiên đập nhanh hơn, cô đột nhiên choáng váng, không dám nhìn biểu tình của Lục Thời Xuyên, cúi đầu, dùng thìa uống một ngụm canh.
Trong đầu cô đang suy nghĩ hỗn loạn, cô đến cửa hàng này để ăn hoành thành mà một miếng cô cũng chưa ăn, quá đáng tiếc. Một bên cô nhấm nháp canh từ cái thìa, động tác bởi vì quá lo lắng mà trở nên có chút máy móc.
Lộc Tiểu Ngải đợi rất lâu cũng không nghe thấy Lục Thời Xuyên nói gì, nhưng cô luôn cảm thấy có một ánh mắt đang bất động nhìn về phía mình, khiến toàn thân cô không được tự nhiên, đành phải tiếp tục trầm mặc, giả vờ như đang cẩn thận nếm thử mùi vị của bát canh.
Một lát sau, cô nghe thấy Lục Thời Xuyên gõ nhẹ lên bàn, giống như đang nhắc nhở cô chú ý.
Trái tim cô run lên, đang định mạnh dạn ngẩng đầu lên thì lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh thường ngày của Lục Thời Xuyên: “Thìa của em hết canh rồi.”