Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2037-2: Sự nghi kỵ của Đế vương (2)

Tần Cối hừ một tiếng, tiếp tục nói: - Về phần cuộc đấu tranh giữa ta cùng với Xu Mật Sứ, đó là bởi vì vi thần trước sau vẫn cho rằng rập theo khuôn cũ chỉ là người vô năng giúp mình biện giải, thế nhân đều biết Tiêu Hà, lại có mấy người nhận biết Tào Tham đâu này? Vi thần tất nhiên muốn làm Tiêu Hà, mà không phải là Tào Tham, về phần con trai của Lý Cương, đây không gọi độc, mà là nhổ cỏ nhổ tận gốc, đây cũng là quy củ bất thành văn trên triều đình, nếu đổi lại là lúc đó, Lý Cương đồng dạng cũng phải làm như vậy đấy, khác biệt ngay ở chỗ, ta là chế tạo cơ hội, mà Lý Cương là chờ cơ hội.

- Đừng nói đường hoàng như vậy, khác biệt ngay ở chỗ, là ngươi thiết kế hãm hại, mà Lý Cương là chấp pháp theo lẽ công bằng.

- Hoàng thượng nói như vậy cũng không sai, nhưng bất kể là hãm hại, hay là chấp pháp theo lẽ công bằng, kỳ thật đều là có chứa tư tâm đấy.

- Khó được ngươi thẳng thắn thành khẩn như vậy a!

Triệu Giai mỉm cười một tiếng, nói: - Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao Xu Mật Sứ dám đem tính mạng một nhà già trẻ đều đặt ở trên người của ngươi, đó cũng là bởi vì hắn biết rằng con người ngươi tâm nghi kỵ rất nặng, hơn nữa vì tư lợi. Phàm là người như thế, một khi bị người nghi kỵ, thì cả ngày đều sẽ nghi thần nghi quỷ, cho nên Xu Mật Sứ liệu định một khi đem cơ sở ngầm của trẫm báo cho ngươi biết, ngươi sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi, cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an, ngươi ích kỷ sẽ vì mạng sống bí quá hoá liều, tương phản, nếu như là Lý Cương, như vậy Xu Mật Sứ tuyệt đối không dám đánh cuộc như vậy. Bởi vì hắn biết Lý Cương cho dù biết trẫm nghi kỵ ông ta, ông ta cũng sẽ không làm ra sự tình đại nghịch bất đạo bực này. Như vậy nói trở lại, Xu Mật Sứ mới hiểu rõ ngươi, ngươi cho là hắn sẽ dung được ngươi sao?

Lý Kỳ ha ha mỉm cười.

Triệu Giai khẽ cau mày nói: - Ngươi cười cái gì?

Lý Kỳ thật vất vả dừng ý cười, nói: - Hoàng thượng, ngươi có thể trọng dụng hai người chúng ta, ít nhất thuyết minh chúng ta cũng không giá áo túi cơm, vẫn có một chút chút điểm hơn người như vậy, nhưng không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn vụng về này để châm ngòi ly gián. Ta cảm thấy ngươi là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của chúng ta, đồng thời cũng vũ nhục ánh mắt của ngươi.

Tần Cối cười nói: - Hoàng thượng, vi thần nếu như không có quyết định, thì tuyệt sẽ không xuất ra cây dao găm này. Có lẽ Hoàng thượng nói có đạo lý, nhưng hoàng thượng có nghĩ tới hay không, chẳng lẽ Xu Mật Sứ từ vừa mới bắt đầu lại trọng dụng một người mà hắn không hiểu biết hay sao? Hiển nhiên sẽ không, Xu Mật Sứ từ vừa mới bắt đầu thì đã hiểu vi thần. Nhưng hắn vẫn đề bạt vi thần, đó cũng là bởi vì vi thần có thể giúp hắn giải quyết rất nhiều khó khăn, đương nhiên, vi thần cũng sẽ được sự giúp đỡ của hắn từng bước thăng chức.

Hiện giờ tình huống cũng giống lúc trước như đúc, Nhật Bản rất nhiều việc bị gác lại đang cần làm, người bên cạnh Xu Mật Sứ có thể sử dụng cũng không nhiều, vi thần tự nhận là còn có thể trợ giúp Xu Mật Sứ quản lý tốt Nhật Bản, hơn nữa, ăn quả đắng, khôn ngoan nhìn xa trông rộng, lần này thất bại, vi thần tất nhiên sẽ hấp thu giáo giáo huấn, sẽ không tái phạm sai lầm đồng dạng.

- Thông minh!

Lý Kỳ cười nói: - Cái này cùng một đạo lý với mua đồ, không thể chỉ chọn đắt tiền mà mua, mà phải chọn lựa thương phẩm mà chính mình có nhu cầu nhất, Nhật Bản tuy nghèo, hơn nữa đơn độc hải ngoại, nhưng đối với người tài giỏi như Tần Cối là vô cùng khát vọng, so sánh với ban đầu, hiện giờ Đại Tống đã đi vào quỹ đạo, hơn nữa quốc nội nhân tài đông đúc, thiếu y thì cũng không ít, thêm y thì cũng không nhiều, sẽ không gây trở ngại đến kế hoạch lớn của hoàng thượng.

Hai người một người khôn khéo hơn so với người kia, một người tính toán vì chính mình hơn so với người kia, Triệu Giai muốn tận dụng mọi thứ, vậy thì thật là khó như lên trời, không khỏi có chút nổi giận, cắn răng cười nói: - Trăm họ thường nói hai người các ngươi là người thông minh nhất Đại Tống ta, trẫm bại trong tay hai người các ngươi, cũng không có cái gì tiếc nuối, nói đi, các ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?

Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng yên tâm, ta chưa từng mơ ước giang sơn Triệu thị, cũng biết cho dù mơ ước thì cũng không tốt, chúng ta chỉ hy vọng Hoàng thượng ngươi đại nhân có đại lượng, thả cho chúng ta một con đường sống.

Niên đại này đều chú ý đến chính thống, không phải nói ngươi xử lý Hoàng đế, thì ngươi có thể làm hoàng đế, Triệu thị trước sau là chính thống, nếu Lý Kỳ hoặc là Tần Cối soán vị, thiên hạ tất loạn, bởi vì rất nhiều người dụng tâm gây rối sẽ lợi dụng điểm này kích động dân chúng, kể từ đó, Đại Tống lập tức sẽ chia năm xẻ bảy, cho nên nói Hoàng đế không phải dễ dàng như vậy làm đâu, đặc biệt ở trong một hoàn cảnh an ổn.

Đạo lý này Triệu Giai tự nhiên cũng hiểu được, vì vậy y vẫn còn vững như Thái Sơn, cười cười, nói: - Trẫm thả cho các ngươi một con đường sống? Không phải chứ, hiện tại hình như là trẫm phải cầu các ngươi thả cho trẫm một con đường sống đi.

Lý Kỳ ha ha nói: - Vậy mọi người cùng nhau sống chư sao. Ngụ ý, chính là sao lại muốn mọi người cùng chết chứ. Lại hỏi: - Không biết ý Hoàng thượng như thế nào?

Triệu Giai híp mắt, nói: - Nhưng chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ tới, có lẽ các ngươi không chỉ có còn sống đi tới Nhật Bản, mà còn dẫn theo mấy chục vạn quân đội trở về?

- Oa! Hoàng thượng là đang uy hϊếp vi thần a!

Lý Kỳ ha hả cười, lắc lắc đầu nói: - Tuy nhiên không có việc gì, Nhật Bản hải vực cũng đủ lớn, đừng nói mấy chục vạn, mấy trăm vạn quân đội cũng có thể nháy mắt mai táng.

Triệu Giai nhướng lên mày kiếm: - Ngươi liền có lòng tin như vậy.

Lý Kỳ nói: - Nếu là không có đầy đủ tin tưởng, ta cũng không dám đi một bước này, Hoàng thượng, ngươi hiểu biết ta rồi đấy, chưa bao giờ đánh một trận chiến không chuẩn bị.

Triệu Giai nhìn thẳng Lý Kỳ một hồi lâu, thở dài, nói: - Được rồi, trẫm hôm nay nếu bại trong tay các ngươi, trẫm cũng thua tâm phục khẩu phục, trẫm đáp ứng các ngươi, thả các ngươi đi Nhật Bản, nhưng trẫm phải nói rõ trước, chỉ giới hạn trong hôm nay, qua hôm nay, trẫm cũng không dám bảo đảm.

- Đa tạ Hoàng thượng pháp ngoại khai ân.

Lý Kỳ sắc mặt thắng lợi mỉm cười nói.

Triệu Giai quay đầu nhìn về phía Tần Cối, ra hiệu đao này của ngươi có thể lấy ra rồi đó nha.

Tần Cối nhíu mày, lại liếc nhìn Lý Kỳ, y làm người vô cùng cẩn thận, đây chính là Hoàng đế a, y nào dám dễ dàng buông tay.

Lý Kỳ phất tay, cười nói: - Tuy rằng lời nói của đế vương là không thể tin, nhưng chúng ta nơi này có hai người. Hơn nữa còn có vũ khí nơi tay, Hoàng thượng thân thể vạn kim chắc là sẽ không dám mạo hiểm đấy.

Tần Cối này mới thu hồi dao găm lại, thở dài nói: - Đắc tội rồi, Hoàng thượng.

Triệu Giai duỗi duỗi chân, cười nói: - Tần Cối, ngươi có biết ngươi kém Lý Kỳ ở nơi nào không? Chính ở chỗ này, ngươi trước sau vẫn không thể đoán được đối phương đang suy nghĩ gì, bởi vì ngươi quá đa nghi rồi, vì vậy ngươi vẫn luôn có điều giữ lại, tuy rằng ngươi vô cùng hận Bạch Thất Nương. Nhưng Lý Kỳ một ngày chưa thua, ngươi cũng không dám động tới Bạch Thất Nương, ngược lại còn phải rất chiếu cố, bằng không mà nói, tin tưởng Xu Mật Sứ cũng không dám để cho Bạch Thất Nương mạo hiểm như vậy, ngươi không có nhìn thấu hắn, mà hắn lại xem thấu ngươi.