Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1991: Chiến tranh oanh liệt

Nếu trảm được Chiết Khả Cầu, thưởng trăm lượng hoàng kim, phong Mãnh An!

Đây là lời hứa mà Hoàn Nhan Tông Hàn dành cho người có năng lực trong, nước. Mãnh An là Thiên Hộ của nước Kim nha!

Dưới sự trọng thưởng này, bọn thủy thủ trên con thuyền lớn chính giữa đều nhao nhao bất chấp tất cả mà gϊếŧ về phía đại trướng trung quân.

- Mau mau bảo vệ tướng quân.

Cấm vệ quân của Chiết Khả Cầu thấy kẻ địch gϊếŧ đến, thì lần lượt nhấc đao nghênh đón. Những thủy thủ kia nhập ngũ không lãu, võ nghệ dĩ nhiên không bằng Cấm vệ quân, chỉ dựa vào chí khí muốn thăng quan phát tài mà thôi. Còn những Cấm vệ quân này tuy võ nghệ cao cường, nhưng sĩ khí lại bị tụt dốc nghiêm trọng, đã đại loạn rồi, lại bị những thủy thủ kia chiếm lĩnh boong tàu, kẻ địch xa xa không ngừng bò lên.

Đáng tiếc bốn phía lún xuống, làm cho chiến thuyền cũng sập chung với một cây cầu gỗ, thủy quân sụp đổ khắp nơi, cận vệ binh ở những chiến thuyền còn lại không thể nào không thể kịp thời chạy đến cứu viện, lúc này đã trở thành một chiếc thuyền đơn độc.

- Đại sự không hay rồi, tướng quân, kẻ địch gϊếŧ lên rồi, chúng ta mau chóng rút lui đi.

Chiết Khả Tồn hai mắt dại ra, nhìn lửa lớn hừng hực bốn phía, hốc mắt dâng lên từng lớp sương mù, trong lòng càng hối hận không thôi.

Ông ta thường dạy binh lính, kiêu binh tất bại, nhưng khi ông ta liên tục làm thiệt hại quân Kim, lại đánh hạ Tân Châu, Vũ Châu, trong lòng chẳng lẽ thật sự không có chút kiêu ngạo nào sao?

Đáp án dĩ nhiên là phủ định!

Ông ta khinh thường!

Hơn nữa dưới chế độ mới, địa vị của những quân khu còn lại dần dần uy hϊếp đến địa vị của Tây quân. Ông ta nóng lòng muốn chứng minh Tây Quân, do vậy, ông ta không suy nghĩ quá nhiều thì đã chia binh tiến công chiếm lấy những châu huyện còn lại và quan ải ở dải Trường Thành, làm cho lúc này binh lực ở đây trống rỗng. Càng đòi mạng là, ông ta ỷ vào thủy quân quân Tống hùng mạnh, cho rằng kẻ địch cho dù thế nào cũng không dám tiến công ông ta trên đường thủy, do vậy phòng bị đường sông sơ hở. Ông ta thậm chí còn điều một số chiến thuyền đi vận chuyển lương thực, thế cho nên bị Hoàn Nhan Tông Hàn công phá doanh trại trên nước mà ông ta cho rằng không thể công phá. Nếu ông ta có phòng vệ, xây dựng phòng ngự thiết kế trên đường sông, thì hỏa thuyền của kẻ địch tuyệt đối sẽ không dễ dàng công phá đại bản doanh của ông ta.

- Nhanh chóng gọi tướng sĩ trên bờ quay lại bên sông, thủy quân tiến lên cứu viện.

Sau khi Chiết Khả Tồn truyền đạt mệnh lệnh này, thì dưới sự hộ tống của một đám thân vệ quân, bỏ chạy về phía bờ đối diện. Ông ta không trốn khỏi đây cũng không có bất cứ tác dụng gì, bởi vì ông ta và binh lính trên bờ đã chia ra rồi.

Đây đã là lần thứ hai, lần trước ở Thái Nguyên, ông ta cũng suýt bị Hoàn Nhan Tông Hàn bắt được, lần này lại thảm bại, điều này đối với Chiết Khả Tồn mà nói, e rằng là một tâm ma khó xóa nhòa.

- Nếu không tổn hại nặng Nam triều, thì tướng lai bị diệt vong có thể là Đại Kim ta.

Hoàn Nhan Tông Hàn ngồi trên lưng ngựa, nhìn quân Tống đang chiến đấu đẫm máu xa xa, trong lòng không khỏi buồn bã. Tuy trận chiến này không còn bất cứ lo lắng gì nữa, nhưng nếu là dĩ vãng, quân Tống chắc chắn tan tác, lúc này có thể đã kết thúc chiến đấu rồi. Nhưng quân Tống lúc này đối diện với quân Kim nhiều hơn gấp đôi lại vẫn chém gϊếŧ, điều này đích thực khiến Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn với cặp mắt khác xưa.

Xét theo ngữ khí của gã ta, trận chiến này sẽ không kết thúc ở Yến Vân, gã ta hi vọng chiến hỏa sẽ đốt đến Biện Lương.

- Đô Thống, hình như quân Tống muốn lui lại.

Một phó tướng bên cạnh đã ngắt ngang suy nghĩ của Hoàn Nhan Tông Hàn. Gã ta đưa mắt nhìn sang, thấy quân Tống vừa đánh vừa lui, lui về phía bờ sông, thản nhiên nói: - Ngươi lập tức dẫn năm trăm người lên chặn đường lui của bọn họ.

- Tuân mệnh.

Mặt dù lửa lớn đã triệt để công phá doanh trại trên nước của Chiết Khả Tồn, nhưng hoàn toàn không phá hủy thủy quân quân Tống, vẫn còn không ít thuyền còn để lại đây. Bọn họ được lệnh của Chiết Khả Tồn, thế là dựa sát vào bờ biển, muốn cứu viện cho binh lính của mình.

Mà binh lính trên bờ cũng sốt ruột, mắt thấy kẻ địch xung quanh càng lúc càng nhiều, tuy cách bờ biển chỉ có mấy chục bước, nhưng lại giống như vạn dặm.

- Các huynh đệ, các ngươi đi trước, ta yểm hộ các ngươiChó Kim, lão tử liều với các ngươi

Chỉ thấy một chiến sĩ giáp đen đột nhiên xông vào quân Kim, nổ vang oành một tiếng, một đám người Nữ Chân bị nổ bay.

Oanh oanh oanh!

Lại từng trận tiếng nổ mạnh vang lên, trận địa quâ Tống khói súng bốn phía, ánh lửa ngút trời.

Hóa ra các pháo binh thủ của Thần Cơ Doanh vì yểm hộ Chiết gia quân rút lui, đều phấn đấu quên mình mà ôm theo mười cân pháo xông vào quân địch.

Tướng sĩ quân Kim thật sự bị hù rồi, trong nhất thời trì hoãn tiến công, thế nhưng, bọn họ lại không biết nguy hiểm ở ngay bên cạnh họ.

Oành!

Một tiếng bổ mãnh liệt vang lên, mấy trăm quân Kim bị nổ chết tại chỗ.

Hoàn Nhan Tông Hàn cả kinh, chỉ thấy trận địa quân Tống ánh lửa ngút trời, gỗ vụn, đá vụn bay đầy trời giống như lông chim, một dòng khí lưu cuộn lấy tro bụi đẩy ra khắp nơi, không khỏi bị dọa xanh cả mặt. Gã ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trận nổ đáng sợ như thế, so với pháo Chấn hưng còn mãnh liệt hơn.

Bởi vì không thể mang theo, mà binh lính Thần Cơ Doanh đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, trong đó có một mệnh lệnh chính là tuyệt đối không thể để hỏa pháo rơi vào trong tay quân địch, do vậy, binh lính Thần Cơ Doanh lúc đầu vẫn luôn không tham chiến, bọn họ bố trí xung qunh, chuẩn bị đồng quy vu tận với quân Kim. Nhưng bây giờ nhìn thấy còn một chút sinh cơ, thế là trước tiên để vài cảm tử quân xông lên tự nổ, ngăn cản vòng vây công của bọn họ, kéo giãn khoảng cách với huynh đệ của mình, sau đó thừa cơ kích nổ toàn bộ. Nơi này cũng có mấy trăm bao, uy lực cực lớn, mấy chục công trình quy mô toàn bộ đều bị hủy. Tảng đá, khúc gỗ bị nổ bay lại đánh chết không ít quân Kim, chỉ thấy từng đám từng đám quân Kim ngã vào trong vũng máu.

Như vậy, quân Tống rốt cuộc đã có cơ hội thở dốc, nhao nhao chạy về bên sông.

Bởi vì chiến thuyền không dám cập bờ, sợ quân Kim thừa cơ gϊếŧ qua, như thế có thể toàn quân bị diệt, do vậy chỉ có thể thả thuyền phao chế tạo bằng túi da dê, hơn nữa mỗi một chiến thuyền đều thả hơn trăm chiếc dây thừng.

Rào rào, rào rào!

Tướng sĩ quân Tống lần lượt nhảy xuống sông, nhưng lúc này nước sông chảy xiết, chớp mắt có hơn hai mươi người bị nước sông cuốn đi.

Lúc này quân Kim trên bờ cũng đuổi theo sang.

- Bắn!

Vυ't vυ't vυ't!

Bạo vũ lê hoa tiễn điên cuồng rơi xuống bờ, đánh lui Cấm quân xông lên, tướng lĩnh thủy quân lại bảo binh sĩ dùng nỏ mạnh để bắn kẻ thù, phải yểm hộ binh lính của mình lên thuyền.

Quân Kim e ngại bạo vũ lê hoa tiễn nên không dám cứng rắn xông lên, cũng lần lượt giương cung lắp trên bắn quân Tống trong nước, chốc lát sau, trong nước liền tràn ngập thi thể.

Qua hơn nửa canh giờ cứu giúp, một phần binh lính bên bờ bị quân Kim bắn chết, một phần bị dòng nước cuốn đi, chỉ còn lại một phần nhỏ mới trèo lên chiến thuyền được. Lần này thật sự là tìm đường sống trong chỗ chết, nhưng cũng cứu được hơn ngàn người. Tám ngàn tinh nhuệ nha, chỉ còn lại khoảng một ngàn chạy thoát, suýt chút thì toàn quân bị diệt, không dám lưu lại, nhanh chóng xuôi theo dòng nước.

Hoàn Nhan Tông Hàn cực kỳ khó chịu cau lông mày, gã ta cũng không ngờ trong trận doanh quân Tống lại xảy ra vụ nổ lớn, không cần nhìn cũng biết bên mình chắc chắn tổn thất nghiêm trọng, nếu không thì điều này khiến gã ta rất không hải lòng, số người tử vong cũng vượt hơn trong dự liệu của gã ta rất nhiều.

Trên đường núi ở Võ Châu, một đại đội đang điên cuồng chạy, dẫn đầu chính là Chiết Ngạn Chất. Y phụng mệnh đến đây công phá quan ải, nhưng lại không ngờ, vừa mới khai chiến thì Vũ Châu liền truyền đến tin báo nguy, y lập tức dẫn binh về cứu viện.

- Báo, tướng quân, không xong rồi, quân Kim đã thiết lập rào chắn ở sơn cốc phía trước rồi.

Chiết Ngạn Chất nghe được thì nhướn mày, lập tức nói: - Mọi người đừng lo lắng, nếu binh lực của kẻ thù nhiều hơn chúng ta, chắc sẽ không lựa chọn phòng thủ, ta nghĩ bọn chúng chắc chắn muốn dùng một ít binh mã dựa vào con đường nhỏ hẹp này mà ngăn cản chúng ta. Lập tức dặn dò xuống nhanh chóng hành quân, chúng ta phải thừa dịp viện quân của kẻ thù chưa đến mà đột phá trước. Nói rồi y lại nói với người bên cạnh: - Uông Đống, ngươi dẫn theo một trăm thuẫn binh đánh trận đầu. Trần Đạt, ngươi dẫn theo Thần Cơ Doanh dùng pháo Vô lương tâm công phá. Các huynh đệ còn lại, đợi đột phá được thì lập tức theo ta xông lên.

- Tuân mệnh.

Uông Đống dẫn theo một trăm thuẫn binh đi được một nén nhang thì đi vào khe hẹp phía trước, chỉ thấy quân Kim kéo rào chắn đằng kia, mũi tên sáng chói như uyết đã giương lên chờ bắn, thấp thoáng nhìn thấy đao mang hai bên lấp lóe, rõ ràng là hai bên có không ít đao phủ thủ. Lần này nếu cứng rắn xông lên, thì cho dù có xông được, chắc chắn cũng hao phí không ít thời gian, hơn nữa tổn thất nhất định nghiêm trọng, bởi vì sơn cốc chỉ rộng chừng này, chỉ cần có được binh lực nhất định thì người nhiều hay ít cũng không có khác biệt gì.

Uông Đống dẫn theo một trăm thuẫn binh, nâng thuẫn tiến lên. Khi cách đối phương chỉ còn một trăm bước thì đột nhiên ngừng lại, tạo thành phương trận trên con đường chật hẹp, giương tấm chắn lên.

Quân Kim cũng cực kỳ nể mặt mà lập tức bắn ra cường nỏ.

Keng keng keng!

Mũi tên và tấm khiên giống như một đôi tình nhân như gần như xa cuối cùng đã có một lần kết hợp hoàn mỹ.

Mà Trần Đạt phía sau khẩn trương lệnh cho binh lính của Thần Cơ Doanh đào hố, chuẩn bị bố trí pháo Không lương tâm.

Bởi vì Chiết Ngạn Chất đến công ải, dĩ nhiên sẽ mang theo pháo Không lương tâm, có điều số lượng cũng không nhiều lắm, cũng khoảng mười họng, nhưng đối phó với quân Kim phía trước cũng đủ dùng rồi, chỉ là tầm bắn của pháo Không lương tâm có hạn, nằm trong phạm vi cung tiễn của đối phương, chắc chắn cần bộ binh yểm hộ.

Mà quân Kim trong sơn cốc nhìn thấy cũng buồn bực. Quân Tống giơ tấm chắn nhưng lại không tiến công, rốt cuộc đang làm gì? Không phiền sao? Bọn họ rất bất đắc dĩ nha, đối phương đứng ở đó cho bọn họ bắn, không lý nào bỏ qua nha, lần lượt dùng cường nỏ mà bắn trọng kỵ binh của quân Tống. Tấm khiên chủ yếu làm bằng gỗ, bởi vì bọn họ đến tiến công, trọng bộ binh dùng để phòng thủ mới dùng khiên bằng sắt, dù sao thì sắt đắt hơn, hơn nữa vô cùng nặng, không thể mỗi một trọng bộ binh đều dùng khiên sắt được, thông thường đều là khiên gỗ, bên ngoài bọc da thuộc. Đừng nhìn là khiên gỗ, nhưng cũng vô cùng kiên cố, cung tiễn thông thường không bắn thủng được, nhưng nếu là cường nỏ cường cung cũng không ngăn được. May mà trọng bộ binh còn mặc khôi giáp trên người, mà cường nỏ của đối phương cũng không phải loại cực kỳ mạnh. Nếu là Sàng tử nỏ, thì bắn trong khoảng cách ngắn, tiễn bắn ra rất thẳng, toàn bộ đã ngã xuống rồi.

Sau khi cường nỏ quân Kim phá khiên, lực của tiễn đã giảm mạnh, rất khó bắn xuyên khôi giáp lần nữa, nhưng nếu ngươi không có khiên thì chắc chắn là bị bắn thủng.

Vì thế, binh lính khiên thủng rút lui ra sau, binh lính phái sau nghênh đón.

Chiết Ngạn Chất thấy thuẫn binh phía trước không kiên trì được bao lâu nữa, lập tức lệnh cho một đợt thuẫn binh thay thế cho thuẫn binh phía trước.

Quân Kim thật sự dính chặt với quâ Tống, ngươi không lên, ta cũng không ra, ta coi thuẫn binh của ngươi nhiều, hay là cung tiễn của ta nhiều.

Cứ thế giằng co khoảng chừng nửa canh giờ, pháo Không lương tâm rốt cuộc đã bố trí xong.

Thuẫn binh di chuyển phía trước, uy lực của pháo Không lương tâm quá lớn, chắc chắn phải đứng ở khu vực an toàn, lỡ như nổ ống, thì quá nguy hiểm rồi, thế là bọn họ di chuyển về phía trước hai mươi bước.

Vù vù vù!

Bốn ngọn lửa phun ra từ phía sau thuẫn binh, ánh lửa chiếu lên khôi giáp của bộ binh, hào quang lóe lên, chiếu thẳng vào mắt của tướng sĩ quân Kim.

Bởi vì đường hẹp, vì vậy quân Tống chỉ bố trí bốn họng pháo Vô lương tâm, chỉ thấy bốn bao hỏa dược bay về phía quân Kim phía trước dưới sự hộ tống của ngọn lửa.

Quân Kim nơi này là đội quân của Bạt Ly Tốc, bọn họ chưa từng nhìn thấy pháo Không lương tâm, nhìn thấy ốn túi vải bố tròn trịa bắn tới, bởi vì là vật nặng, hơn nữa cũng chỉ có bốn cái, đều lần lượt tránh né.

Bốn bao thì có ba cái rơi vào trong trận địa quân Kim, còn một cái thì đánh trật, rơi ngoài khe hẹp.

Nhưng ba cái cũng đủ rồi, tiếng nổ cực lớn vang lên trong sơn cốc, cả một sơn cốc gần như chấn động. Một gốc cây nhỏ trên vách núi đã bị nổ đến rơi xuống, hơn nữa tiếng nổ vẫn liên tục, tất cả quân Kim trong sơn cốc đồng thời ngã quỵ xuống đất, hai tay che lấy tai, máu tươi chảy ra từ hai lỗ tai. Không biết có phải do địa thế của sơn cốc thiên nhiên này tạo ra hay không, tóm lại, dưới hiệu quả hồi âm của sơn cốc, tiếng nổ của những bao này hình như đột nhiên tăng lên mấy chục lần. Nếu ở đất bằng, thì nhiều nhất là nổ chết hai ba chục người, tuyệt đối không đến nổi toàn bộ người trong thung lũng đều trúng chiêu.

Chiết Nhan Chất cũng không ngờ, y chỉ là muốn dùng pháo Không lương tâm làm quân địch kinh sợ, sau đó thừa cơ đột phá, nhưng không ngờ là mạnh như thế, trực tiếp nổ điếc toàn bộ.

Thừa dịp ngươi bệnh mà đòi mạng ngươi, đây là tố chất cơ bản mà mỗi một tướng quân đều nên có. Chiết Ngạn Chất nhìn thấy cơ hội thế này, làm sao bỏ qua được, dẫn binh xông lên.

Tiếng gϊếŧ rung trời a!

Đáng tiếc căn bản không thể làm chấn kinh quân Kim, bởi vì tất cả quân Kim đều bị điếc.