Nắng hè chói chang, cuối cùng đã qua, điều duy nhất có thể khẳng định là, trời thu mát mẻ đã đến.
Lúc chạng vạng tối.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi trên đường phố, một vị phu nhân duyên dáng sang trọng ngồi bên trong xe, người này chính là mẹ vợ của Lý Kỳ, Bạch phu nhân.
Bụng của Thất Nương mỗi ngày lại lớn hơn, Bạch phu nhân cũng ngồi không yên nữa, dù sao Thất Nương là con gái bà thương yêu nhất, vì thế bà đã nghĩ đến phủ Xu Mật Sứ chăm sóc Thất Nương, sau khi Lý Kỳ biết được, lập tức sang đón bà đến ở, tuy nhiên Bạch Thì Trung thì không có đến, hiện giờ Bạch Thì Trung thực sự đã quen cuộc sống về hưu, cả ngày du sơn ngoạn thủy khắp nơi với một vài hảo hữu, cũng là thanh nhàn vui vẻ.
Bạch phu nhân liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cười nói: - Mùa hè năm nay thật sự là quá an tĩnh nha.
Lý Kỳ tất nhiên hiểu được điều bà chỉ là cái gì, cười hỏi: - Vậy không biết mẹ vợ cảm thấy như vậy tốt hay là không tốt?
- Đây phải xem đối với ai đó mà nói, nếu như đối với con cháu của gia tộc những sĩ phu kia tất nhiên là vô cùng tốt. Bạch phu nhân khẽ thở dài, nói: - Thật ra rất lâu trước đây, những con cháu này tuy rằng cũng thường hay cãi vã, nhưng đều là tranh luận đại sự thiên hạ, hoặc là đánh đấu thi từ, cầm kỹ, cực ít người ra tay đánh đập, nhưng từ sau thế hệ Trịnh nhị, Tam nương kia, liền trở nên chướng khí mù mịt, đặc biệt sau khi tứ tiểu công tử kia lớn lên, gần như ngày nào cũng tranh giành tình nhân, tụ chúng gây rối, cũng là lúc nên quản rồi.
Từ sau khi Tần Chí bị bắt, đảng Thái tử của kinh thành bắt đầu trở nên cẩn thận chặt chẽ, không dám kiêu ngạo giống như trước kia, người nào cũng hết sức nhỏ nhẹ, ai cũng biết Tư pháp Viện do Lý Cương chưởng quản là không dễ chọc vào, con trai của Thiếu Tể cũng dám bắt, còn có người nào không dám bắt, thế cho nên mùa hè năm nay, vụ án hình sự của Biện Lương giảm tới mức thấp nhất từ trước tới nay.
Lý Kỳ cười nói: - Đây đều là nhờ phúc thái thượng hoàng nha, thượng bất chính hạ tắc loạn, thái thượng hoàng là thiên tử phong lưu, những kẻ dưới này còn không tranh nhau noi theo.
Bạch phu nhân thu hồi ánh mắt, nhìn Lý Kỳ cười nói: - Nói cứ như chính con không phong lưu như vậy.
Ta phong lưu. Nhưng ta không phải là thiên tử a! Lý Kỳ gãi đầu lúng túng nói: - Con cũng từng là thần tử của thái thượng hoàng a.
Trách nhiệm này đùn đẩy, thật sự là sạch sành sanh nha!
Bạch phu nhân lườm hắn một cái, nói: - Nhưng chuyện này đối với các con mà nói, thì không phải một chuyện tốt, đại quan nhất phẩm trước kia đều là ngự trị trên luật pháp, Hình Bộ Thượng thư nhìn thấy Thiếu Tể và Xu Mật Sứ đều phải cong lưng cúi người, nhưng mà hiện tại, Tư pháp Viện trở thành một bộ phận chấp pháp độc lập, viện trưởng tư pháp không cần nhìn sắc mặt các con nữa, cũng không hề bị các con kềm chế. Một khi các con có khuyết điểm gì, Tư pháp Viện không phải chỉ là buộc tội các con, mà là có thể trực tiếp bắt người rồi.
Lý Kỳ khẽ cười, nói: - Chuyện mẹ vợ nói đó là tương lai, hiện tại vẫn chưa tới kiểu tình trạng này, nếu không Tần Cối biết trước chuyện hoàng thượng là đứng bên phía Lý Cương, chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, hơn nữa Lý Cương dám bắt Tần Chí, Cao Nha Nội, Sài Thông, nhưng chưa chắc dám bắt Tần Cối, con, còn có Tam Ti Sứ, quyền lực thật sự vẫn đang nằm trong tay ba người chúng con, người duy nhất có thể trừng trị chúng con, không phải luật pháp, mà là hoàng thượng.
Bạch phu nhân gật gật đầu, nói: - Đúng vậy, Tần Cối vây cánh trải rộng khắp triều dã, bất kể là Đại Lý Tự, Tư pháp Viện, Lập pháp Viện đều có người của y. Lý Cương muốn động vào Tần Cối, tất sẽ bị quần thần công kích, Tư pháp Viện sẽ gặp phải áp lực vô cùng lớn. Bước đi gian nan, mà Trịnh Nhị nắm trong tay tài chính thiên hạ, nghĩ tất Tư pháp Viện không có ai muốn đối nghịch với Tam Ti Sứ, một mình Lý Cương cũng không thành mối lo, còn con ấy mà, chỉ sợ sai nha nhiều hơn nữa cũng không đấu lại cấm quân, kinh động quân đội cũng không phải là chuyện sáng suốt.
Nói tới đây, bà nheo nheo mắt, nói: - Nếu như chỉ có vậy, tốt nhất con cầu nguyện hoàng thượng đừng kiên định trị quốc bằng pháp luật.
Lý Kỳ nói: - Vì sao?
Bạch phu nhân nói:
- Ba người các con năng lực siêu quần, đặc biệt là con và Tần Cối, tuy rằng ở mức độ nhất định sẽ trợ giúp hoàng thượng trị lý quốc gia tốt hơn, nhưng mà các con cũng cản trở thi hành chế độ, nếu hoàng thượng thật sự muốn làm được dùng pháp luật trị quốc chân chính, như vậy thì trước tiên sẽ đè ba người các con xuống.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Mẹ vợ quá lo lắng rồi.
- Chỉ hy vọng như thế.
Bạch phu nhân nói: - Nhưng ta thấy gần đây hoàng thượng dường như nghiêng về Tần Cối, không thâm tín bất nghi đối với con giống như trước kia.
Toát mồ hôi!! Bố vợ đã về hưu, bà còn quan tâm việc này làm gì. Lý Kỳ cười cười, nói: - Nói cũng không thể nói như vậy, các ti kỳ chức mà.
Bạch phu nhân cười nói: - Con cũng đừng trách lão thân dông dài, rốt cuộc tình hình là như thế nào, cũng chỉ có trong lòng con rõ, ta chỉ là muốn nhắc nhở con một câu, lòng người khó dò, trái tim của đế vương lại sâu không thấy đáy, vĩnh viễn đừng trở thành bằng hữu với hoàng đế, cũng đừng xem hoàng đế là bằng hữu, bởi vì người ngồi trên ghế rồng kia, nhất định là người lãnh khốc vô tình, mà khuyết điểm lớn nhất của con, chính là quá niệm tình cũ, điểm này so sánh với Tần Cối, con còn kém nhiều lắm. Nói tới đây, bà dừng một chút, có vẻ hơi mâu thuẫn, nói: - Tuy nhiên, cũng chính bởi vì vậy, con mới có thể leo tới độ cao bây giờ, ôi, thế sự khó liệu a!
Lý Kỳ ngẩn ra, nói: - Không ngờ là mẹ vợ sẽ nói trắng ra như vậy.
Bạch phu nhân liếc mắt có vẻ hơi nghịch ngợm, nói: - Vòng vo với con, ta thắng được sao?
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, không nói thêm nữa.
Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đi tới trước cửa phủ Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ khẩn trương xuống xe, lại đưa tay đỡ Bạch phu nhân xuống xe ngựa.
- Mẹ (Mẹ nuôi).
Bạch Thiển Dạ, Quý Hồng Nô sớm đã đợi trước cửa.
- Thất nhi, Hồng Nô.
Bạch phu nhân nhìn thấy hai đứa con gái, có vẻ cực kỳ kích động, bước nhanh về phía trước, một tràng hỏi han ân cần lại là không thể tránh được.
- Xu Mật Sứ.
Mã Kiều đột nhiên xuất hiện trước cửa, thấp giọng gọi một câu.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn gã, lại quay sang Bạch phu nhân nói: - Mẹ vợ, tiểu tế còn có chút chuyện...
Bạch phu nhân không đợi hắn nói xong, liền nói: - Con mau đi đi.
Mẹ vợ đúng là mẹ vợ, thật là tuyệt không dây dưa dài dòng. Lý Kỳ lại quay sang Bạch Thiển Dạ, Quý Hồng Nô dặn dò vài câu, sau đó liền cùng Mã Kiều rời đi.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Đi qua một bên, Lý Kỳ liền mở miệng dò hỏi.
- Người ở Lai Châu đến.
- Hả?
Lý Kỳ nhướn mày, nói: - Đưa ta đi.
Mã Kiều đưa Lý Kỳ đi đến một con thuyền nhỏ trên bờ Biện Hà, chỉ thấy một người đứng bên trong, thấy Lý Kỳ đến, vội vàng hành lễ nói: - Tiểu nhân tham kiến Xu Mật Sứ.
- Miễn lễ.
Lý Kỳ nhìn thấy người này, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, nói: - Xảy ra chuyện gì, sao ngươi đích thân đến.
Người nọ vội vàng nói: - Xu Mật Sứ, hàng hóa của chúng ta bị người cướp rồi.
- Cái gì?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, vội vàng hỏi: - Chuyện này là thế nào?
Người kia nói: - Chuyện là như thế này, ba tháng trước, chúng ta vẫn đem hàng hóa để bên trong thuyền vận chuyển đếnTriều Tiên như thường ngày, chuẩn bị vận chuyển đến Triều Tiên trước, rồi đi vòng qua Hà Di, nhưng chuyến đi này, lại không có tin tức, bên phía Triều Tiên cũng không có bất kỳ tin tức nào.
Lý Kỳ vội vàng hỏi: - Có phải là gặp sóng gió hay không?
Người nọ lắc lắc đầu nói: - Mấy ngày đó gió êm sóng lặng, hơn nữa đội tàu này chúng ta có hơn năm mươi thuyền hàng lớn, còn có hai chiếc chiến thuyền hộ tống. Cho dù gặp phải sóng gió, chắc cũng sẽ lưu lại dấu vết, nhưng căn cứ theo lời binh lính đóng ở các đảo ven đường nói, quanh đó đến một đầu gỗ trôi nổi cũng không nhìn thấy. Theo tôi thấy...
Nói tới đây, y muốn nói lại thôi.
Lý Kỳ nhíulông mày nói: - Có gì cứ nói là được.
Người nọ nói: - Theo cách nhìn của tiểu nhân, đây có thể là Kim Quốc giở trò quỷ trong đó.
Lý Kỳ mơ hồ cũng đoán được, nhướn mày, hỏi: - Có chứng cớ chứ?
Người nọ lắc lắc đầu nói: - Chứng cớ thì không có, chẳng qua gần đây vùng biển đó xuất hiện một nhóm cường đạo, nhưng nhân số cũng không nhiều, đã nhiều lần bị người của chúng ta đuổi đi. Nhưng lần này chúng ta còn có chiến thuyền hộ tống, quy mô đội tàu lớn gấp mười lần, nếu như là gặp phải cướp, như vậy chỉ có ba quốc gia có khả năng làm được, hoặc chính là Triều Tiên, hoặc chính là Kim Quốc, hoặc chính là Nhật Bản, mà trong đó khả năng lớn nhất chính là Kim Quốc.
Bởi vì các đảo ven tuyến đường này đều có bến tàu của chúng ta, mà bến tàu này là phụ trách cung cấp đồ tiếp tế cho những thuyền phu và đội tàu. Nhưng binh lính của đảo cách Doanh Châu gần nhất vẫn chưa nhìn thấy đội tàu này, mà đội tàu kia lại dừng lại một đêm ở phía trước hòn đảo đó, bởi vậy có thể suy đoán, có lẽ đội tàu biến mất ở hải vực giữa hai hòn đảo này, mà vùng hải vực này cách bến tàu ở Doanh Châu của Kim Quốc gần nhất.
Khốn khϊếp, còn suốt ngày tự xưng cái gì mà Đại Kim Đại Kim, không ngờ lại làm nổi lên mánh khóe cường đạo này, ồ không, con mẹ ngươi vốn là xuất thân cường đạo. Lý Kỳ nói: - Vậy chúng ta tổn thất bao nhiêu?
Người nọ nói: - Đội tàu này tổng cộng vận chuyển số hàng hóa giá trị ước chừng mười vạn quan, mà chúng ta đã chiếm gần một nửa, ước chừng khoảng bốn vạn quan, trong đó vải vóc, lá trà cùng với một ít hạt giống làm chính.
Lý Kỳ tim thắt lại, có kiểu kích động muốn khóc, bốn vạn quan nha, ta phải bán bao nhiêu đồ hộp mới kiếm được nha, ta con mẹ nó dễ dàng à, nhắm mắt trầm mặc hồi lâu, mới hỏi: - Vậy còn người?
Người kia nói: - Đội tàu này tổng cộng có gần ngàn người, mà trong đó có năm người áp giải là đầu mục của chúng ta, tuy nhiên đại nhân xin yên tâm, năm người này tuyệt đối tin được, sẽ không để lộ phong thanh của đại nhân.
Lý Kỳ nói: - Trong đó có quan thuyền hay không?
Người kia nói:
- Có mười chiếc quan thuyền của Đại Tống ta, còn có mười chiếc quan thuyền của Triều Tiên, còn lại đều là thuyền hàng của thương nhân, tin là tin tức rất nhanh sẽ truyền đến kinh thành.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói: - Nhiều thuyền như vậy, đối phương muốn giấu cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Người kia nói: - Vâng, tiểu nhân đã mật thư sai người của Doanh Châu chú ý chuyện này.
- Tốt lắm.
Lý Kỳ gật gật đầu, nói:
- Tuy nhiên các ngươi phải chú ý chút, gần đây đừng vận chuyển vũ khí ra biển.
- Vâng, tiểu nhân đã biết.
- Được, ta đi về trước, trước tiên ngươi ở lại đây, ta còn phải xem hoàng thượng có ý gì.
- Tuân mệnh.
Xuống thuyền, Lý Kỳ lập tức mắng: - Chó đẻ, đến hàng của lão tử cũng dám cướp, thù này không báo, ta còn là thương nhân sao. Mã Kiều.
- Làm gì?
Mã Kiều ngáp hỏi.
- Ta cho ngươi một... một trăm người, ngươi dám đi cướp ngân khố Kim Quốc giúp ta.
- Một trăm người? Mã Kiều ngạo nghễ nói: - Cho dù ngài cho ta một trăm vạn người, ta cũng sẽ không đi, Mã Kiều ta đường đường đại trượng phu, sao lại đi làm trò cướp bóc, vẫn xin Xu Mật Sứ chớ có làm nhục ta.
Làm nhục ngươi? Ngươi lấy mấy vạn quan đến làm nhục ta xem xem? Lý Kỳ buồn bực nói: - Nhưng ta bị cướp rồi.
- Với cách nhìn của ta, việc này chỉ có thể trách chính mình, ta từ nhỏ đến lớn còn chưa bao giờ bị người khác cướp, người bị cướp thường là thực lực không đủ, cũng không oán người được.
- ĐM! Con mẹ ngươi có thể an ủi ta vài câu không.
- Ngài đâu phải là thê tử ta.
- Chậc chậc, đã kêu đến thê tử rồi, coi ngươi hạnh phúc đấy, đúng là có vợ là quên ngay đông chủ.
Vừa mới quay lại trước cửa, chợt thấy vài tên hộ vệ trước cửa đứng.
- Tình huống gì đây?
Lý Kỳ lòng tò mò bước nhanh tới.
- Ty chức tham kiến Xu Mật Sứ.
Mấy tên hộ vệ kia thấy Lý Kỳ đến, lập tức ôm quyền thi lễ.
- Các ngươi là...
- Ai ôi, Xu Mật Sứ, cuối cùng ngày đã quay về rồi, nhưng khiến chúng ta đợi lâu quá nha.
Nghe được một giọng nói the thé, chỉ thấy một thái giám bước nhanh tới, nói: - Xu Mật Sứ, hoàng thượng triệu ngài lập tức tiến cung.
Chẳng lẽ tin tức đã truyền đến? Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Chuyện gì?
- Chuyện này chúng ta cũng không biết, Xu Mật Sứ đi nhanh đi, dừng để hoàng thượng đợi lâu.
- Ah.
Muộn như vậy triệu ta tiến cung? Chẳng lẽ cũng là bởi vì chuyện đội tàu mất tích? Lý Kỳ đi theo thái giám này đến trước cửa đại viện của ngự thư phòng, chợt thấy lại có mấy người từ bên cạnh đi tới, chính là Tần Cối, Trịnh Dật, Lý Cương, Mao Thư.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Lý Kỳ biết mà còn hỏi.
Đám người Tần Cối đều lắc đầu, người nào cũng không hiểu ra sao.