Trương Xuân Nhi gật đầu nói: - Ta nhớ rồi.
Tần Cối cười ha ha nói: - Ta rất có lòng tin với cô, dù sao cô cũng giúp ta rất nhiều, hơn nữa mỗi việc đều làm rất cẩn thận tỉ mỉ. Trước tiên cứ vậy đi, cô chuẩn bị một chút đi.
- Dạ, Trương Xuân Nhi cáo từ.
- Cô đi đi.
Trương Xuân Nhi vừa đi, một vị phụ nhân đi ra từ sau tấm bình phong, người này chính là thê tử của Tần Cối Vương thị. Cô ta vừa ra ngoài liền tỏ vẻ lo lắng nói:
- Phu quân, Trương Xuân Nhi này đáng tin không?
- Không tin được.
Tần Cối nói gọn gàng dứt khoát.
Vương thị sửng sốt, kinh ngạc nói: - Vậy phu quân huynh còn
Tần Cối ha ha nói: - Phu nhân, trên đời này chỉ có hai loại người đáng tin, một là người chết, hai là kẻ ngu. Những kẻ hơi thông minh đều là kẻ có dã tâm. Nhưng ta sắp xếp một con rối vào Thương Vụ Cục, đối với ta mà nói lại không có tác dụng gì, mà Trương Xuân Nhi lại thuộc dạng nữ nhân vô cùng có dã tâm, đúng như những gì ta nói trước đó, đây mới là lý do ta tiến cử nàng ta.
Vương thị cau mày nói: - Ý của phu quân là?
Tần Cối cười nói: - Ta hi vọng Trương Xuân Nhi có thể thay thế Kinh Tế Sử. Trương Xuân Nhi tuyệt đối không phải dạng nữ nhân cam tâm đứng sau người khác. Lúc trước ngay cả Xu Mật Sứ cô ta còn không phục, huống hồ là Kinh Tế Sử. Hơn nữa Trương Xuân Nhi là một nữ nhân vô cùng thông minh, lúc trước khi nước Kim nam hạ, cô ta đã đưa ra lựa chọn vô cùng sáng suốt kiên quyết, đừng nói cô ta là một nữ nhân, cho dù ta có là cô ta, e rằng ta cũng không thể làm được như cô ta. Năng lực và can đảm của cô ta không kém Kinh Tế Sử, hơn nữa còn hơn một bậc.
Vương thị nói: - Nhưng nếu là vậy, chúng ta cũng không tiện khống chế cô ta.
Tần Cối nói: - Nhưng trên đời này không có nữ nhân nào khiến ta căm hận hơn là Kinh Tế Sử. Nếu không phải Xu Mật Sứ chống đỡ phía sau, ta sẽ để cho Bạch Thiển Dạ ả sống đến hôm nay sao.
Nói đến đây, y nghiến răng nghiến lợi. Thật ra điều khiến y khó chịu chân chính, Lý Kỳ coi như là ít, Bạch Thiển Dạ lại luôn làm việc này. Bởi vì Lý Kỳ là chủ soái, có một số chuyện dĩ nhiên không tiện mở miệng, nhưng Bạch Thiển Dạ thì không băn khoăn quá nhiều. Lời nàng nói vĩnh viễn không có sức ảnh hưởng lớn như lời mà Lý Kỳ nói, thỉnh thoảng đều buộc tội Tần Cối, cho nên Tần Cối vô cùng căm hận Bạch Thiển Dạ, hơn nữa sự căm hận này được tích lũy theo thời gian, lại nói:
- Tuy Trương Xuân Nhi có dã tâm, nhưng cô ta xuất thân không bằng Bạch Thiển Dạ, cũng không có trượng phu làm Xu Mật Sứ, thế đơn lực bạc, một khi cô ta thay ta lật đổ Kinh Tế Sử, hừ, cô ta căn bản không đáng lo nghĩ, là đi hay ở đều phải coi cô ta có nghe lời hay không, bằng không cô ta chỉ là một vật thay thế mà thôi.
- Phu quân nói rất đúng, sao thϊếp lại không nghĩ đến điểm này. Sự uy hϊếp của Trương Xuân Nhi đối với chúng ta còn thua xa Bạch nương tử. Chỉ là có Xu Mật Sứ ở đây, muốn thay thế Kinh Tế Sử cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
- Xu Mật Sứ? Ha ha, ta thấy bây giờ bản thân còn khó bảo toàn.
Tần Cối cười nói.
Vương thị kinh ngạc liếc nhìn Tần Cối, nói:
- Cớ gì phu quân nói như vậy?
Tần Cối khoát tay nói: - Việc này nàng đừng hỏi nhiều.
Vương thị cũng không hỏi nhiều, đột nhiên như nhớ đến chuyện gì, nói: - À, phu quân, Xu Mật Sứ lúc này đúng là song hỷ lâm môn.
Tần Cối kinh ngạc nói: - Có ý gì?
Vương thị cười nói: - Phu quân có điều không biết, hôm nay Phong nương tử đã đến tìm ta, nói nàng mang thai, không tiện xử lý Hội phụ nữ, muốn ta đảm đương nhiều hơn.
- Vậy sao?
Tần Cối cười nói: - Người mà xui xẻo rồi, uống nước cũng sẽ bị lạnh kẽ răng nha. Lần này là một cơ hội tốt. Bây giờ địa vị của nữ nhân không giống trước, thật ra địa vị của nữ nhân lúc trước cũng không thấp, đặc biệt là nữ nhân bên cạnh đạt quan quý nhân, nàng phải lợi dụng những nữ nhân này và quan hệ tốt với những nữ nhân này, đương nhiên, cũng phải làm một số việc. Nếu nữ nhân trong thiên hạ đều ủng hộ chúng ta, thì chúng ta sẽ sừng sững không ngã.
Vương thị gật đầu nói: - Phu quân, thϊếp biết nên làm thế nào.
Lúc chạng vạng tối, sau khi ăn tối xong, Lý Kỳ bị phái đến hoa viên tản bộ với hai vị nương tử đang mang thai. Lý Chính Hi sợ một mình cha nó không bảo vệ được hai vị di nương, thế là tự mình xung phong cũng muốn đi theo.
Mấy người đi một lát thì cảm thấy hơi mệt, thế là vào trong đình nghỉ ngơi, chỉ có Lý Chính Hi vẫn đuổi theo chơi đùa với bướm ở đằng kia.
Lý Kỳ ôm lấy Phong Nghi Nô, hỏi: - Nghi Nô, chuyện của Hội phụ nữ đã sắp xếp thỏa đáng chưa.
Phong Nghi Nô ừ một tiếng, nói: - Đã giao cho Vương thị. Huynh không biết đâu, ngoài miệng Vương thị nói chúc mừng gì đó, trong mắt rõ ràng là đang cười, cô ta mơ ước vị trí Hội trưởng này không phải ngày một ngày hai rồi.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Vậy thì để cô ta làm đi. Chúng ta đừng nhúng tay vào vụ náo nhiệt này.
Phong Nghi Nô vội nói: - Vậy sao được, Hội phụ nữ cũng có thể giúp được phu quân huynh không ít. Muội cũng bỏ không ít công sức vào đó, sao có thể chắp tay nhường người ta được.
Lý Kỳ mỉm cười, chỉ nói: - Nhưng cho dù thế nào, thời gian này muội không thể hỏi đến chuyện của Hội phụ nữ, bằng không huynh sẽ thay muội từ chức.
- Phong di nương, người mau nhìn xem, con bắt được một con bướm, người mau nhìn xem.
Chợt nghe Lý Chính Hi đang hét to ngoài đình.
Phong Nghi Nô cũng biết Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ chắc chắn có chuyện muốn bàn, bởi vì hôm nay Lý Kỳ phải giúp Bạch Thiển Dạ nghỉ phép, nhưng hai người họ đều chưa nhắc đến chuyện này, thế là đáp lời nói: - À, Phong di nương lập tức qua đó. Nói rồi nàng lại nói với Lý Kỳ: - Hai người nói chuyện trước đi, muội qua đó xem thử.
Lý Kỳ nói: - Vậy muội cẩn thận chút, muội là một nữ nhân đang có mang đó.
- Biết rồi.
Phong Nghi Nô không kiên nhẫn đáp lại một câu, sau đó đi ra khỏi đình.
Nàng vừa đi, Bạch Thiển Dạ vội hỏi: - Phu quân, hôm nay Hoàng thượng nói thế nào.
Lý Kỳ nói với Bạch Thiển Dạ chuyện đã xảy ra trong triều hôm nay.
Bạch Thiển Dạ cười khổ nói: - Không ngờ còn xảy ra nhiều chuyện như vậy.
- Lần này thật sự là nét bút thần kỳ mà!
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Vở diễn này thật sự là càng lúc càng thú vị mà.
Bạch Thiển Dạ bĩu môi nói: - Huynh đã quen rồi, đương nhiên là nói thế, muội lại không cảm thấy việc này thú vị gì cả.
- Gì mà quen rồi, nể mặt chút được không.
Lý Kỳ ủy khuất liếc nhìn Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ thở dài yếu ớt, nói: - Thật sự hy vọng chuyện này có thể giải quyết sớm một chút.
Lý Kỳ nhún vai nói: - Việc này gấp gáp không được, hơn nữa quan trọng không nằm ở bên trong, mà là bên ngoài, làm sao đánh bại quân Kim mới là mấu chốt. Hoàng thượng đã chuẩn bị cho trận đại chiến này từ rất sớm rồi, bây giờ xem ra cũng sắp rồi. Muội đừng thấy Hoàng thượng gần đây giống như đến thời mãn kinh vậy, nói không được mấy câu thì nổi trận lôi đình, thật ra y rất hưng phấn, không khống chế được.
Bạch Thiển Dạ nói: - Vậy phu quân cho rằng trận chiến này chúng ta có mấy phần thắng.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Chuyện này huynh thật sự không nói chính xác được, cho dù kế hoạch không có thay đổi gì, huynh cũng không có bất cứ chắc chắn nào về trận chiến này, đây cũng là điểm mà huynh lo lắng nhất.