Bệnh viện!
Là một danh từ quan hệ chặt chẽ đến cuộc sống ngày thường của dân chúng.
Là một nơi của sinh lão bệnh tử.
Là một nơi khiến người ta có vui có buồn.
Là một nơi chứa đựng vô số nước mắt và cảm động.
Trong ấn tượng của Lý Kỳ, cuộc đời con người hình như vĩnh viễn không tách rời khỏi bệnh viện. Hắn cảm thấy một quốc gia tuyệt đối phải có bệnh viện, do vậy, bệnh viện Thái Sư đã ra đời như vậy.
Thật ra bệnh viện Thái sư và bệnh viện Bách tính gần như là khởi công cùng lúc, nhưng bệnh viện Thái Sư lại khai trương sớm hơn bệnh viện Bách tính hai ba tháng, đó là bởi vì Thái lão già không ngừng đẩy mạnh đầu tư, lúc này mới thúc đẩy bệnh viện khai trương sớm chút, mà bệnh viện của triều đình, hừ, e rằng chỉ có đến kỳ hạn mới hoàn công thôi.
Đây cũng là sự khác biệt căn bản giữa xí nghiệp quốc gia và xí nghiệp tư nhân. Xí nghiệp quốc gia vô cùng ổn định, nhưng không dao động lớn, rất khó tạo ra kỳ tích. Xí nghiệp tư nhân dao động lớn, thiếu ổn định, nhưng sức sáng tạo lại vô cùng lớn.
Nếu xí nghiệp tư nhân không có tiền, vĩnh viễn không hoàn công cũng không phải là chuyện không có.
Hôm nay bệnh viện Thái Sư rốt cuộc khai trương rồi, vì thế Tuần san Đại Tống Thời đại lại tạo thế mãnh liệt một phen, lần này đúng là không làm cho toàn thành đều biết thì chính là sỉ nhục của Tuần san Đại Tống Thời đại, việc làm ăn của nhà mình không lý nào lại làm thảm hại như vậy.
- Xuy! Xu Mật Sứ, chúng ta đến rồi.
Mã Kiều đánh xe đến trước cửa bệnh viện thì dừng lại.
Chốc lát sau, chỉ thấy Lý Kỳ, Lưu Vân Hi bước ra từ trong xe ngựa, vừa ngẩng đầu, Lý Kỳ đột nhiên căng thẳng, nói: - Mã Kiều, ngươi nhìn xem, đối diện là xe ngựa của Cao Nha nội sao?
Mã Kiều ngẩng đầu nhìn qua, nói:
- Thật sự là xe ngựa của Cao Nha nội nha, thật là trùng hợp mà.
- Khéo mẹ ngươi, tránh mau.
Lý Kỳ nhảy xuống xe ngựa, lại thúc giục Lưu Vân Hi nói: - Mau mau mau.
Lưu Vân Hi buồn bực nói: - Phu quân, quan hệ của huynh và Nha nội không phải rất tốt sao, tại sao phải tránh gã.
Lý Kỳ ai ui một tiếng nói: - Việc này nhất thời không nói rõ được, chúng ta mau đi thôi.
Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy đối diện có người hô: - Lý Kỳ, Lý Kỳ.
Lý Kỳ ảo não giẫm mạnh chân, quay đầu lại, chỉ thấy Cao Nha nội vẫn đang uy vũ khí phách hai tay chống nạnh đứng trước cửa xe, gió nhẹ thổi qua, hoa đỏ phấp phới, mơ mơ hồ hồ.
Ngoài ra, trong xe ngựa còn thấp thoáng mấy bóng dáng lén lút, chính là Sài Thông, Hồng Thiên Cửu, Phàn Thiếu Bạch.
Hức, bốn tiểu công tử tề tụ rồi!
Lý Kỳ ra sức day day hai mắt, hắn thật sự hi vọng đây chỉ là ảo giác. Sớm tinh mơ liền đυ.ng phải khắc tinh, xem ra hôm nay phải hành sự cẩn thận rồi.
Chốc lát sau, xe ngựa của Cao Nha nội đã đến trước mặt Lý Kỳ, chỉ thấy bốn tiểu công tử lục tục nhảy khỏi xe ngựa.
- LýThập nương.
Cao Nha nội đến trước mặt Lý Kỳ, đột nhiên phát hiện Lưu Vân Hi cũng ở đây, vội vàng chắp tay hành lễ.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, tên nhãi này bình thường gặp được nữ nhân, đủ loại ngây ngô, lẳиɠ ɭơ, tuy y cũng biết là vợ bạn không thể chọc, nhưng đây là bản tính của y, do vậy, đến nay khi y gặp mặt Phong Nghi Nô, bao gồm cả phu nhân của bọn Sài Thông, vẫn sẽ nhào đến xum xoe, chỉ duy độc ở trước mặt Lưu Vân Hi, thằng nhãi này không chút bộc lộ tính tình, còn cung cung kính kính.
Thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!
Lưu Vân Hi khẽ gật đầu, ngay cả hắng giọng cũng không.
Nhưng Cao Nha nội lại không chút để ý, lại cười ha ha nói với Lý Kỳ: - Lý Kỳ, ngươi cũng đến cổ vũ sao.
Quả nhiên, Lý Kỳ co giật gương mặt, nói: - Mới sáng sớm, nói câu tốt được không, các ngươi mới đến cổ động.
Cao Nha Nội sửng sốt, nói: - Chúng ta vốn dĩ là đến cổ động mà.
- Nha nội, phiền ngươi đừng đại diện cho chúng ta có được không.
Sài Thông tay cầm quạt giấy đã đi đến.
Cao Nha nội hồ nghi liếc y, nói: - Sài Thông, ngươi nói vậy có ý gì?
Hồng Thiên Cửu xán tới, nhỏ giọng hỏi: - Nha nội, huynh đến tửu lâu cổ động thường làm những việc gì?
Cao Nha nội nói: - Đương nhiên là ăn uống vui chơi.
- Vậy huynh đến bệnh viện cổ động sao?
- Đương nhiên
Cao Nha nội đột nhiên hiểu ra, sợ đến mức hai tay che miệng, lại phi mấy tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: - Sài Thông, vậy nên nói thế nào?
Sài Thông trừng mắt nhìn thằng nhãi này, lạnh lùng ném ra hai chữ: - Chúc mừng.
- Đúng đúng đúng, chúng ta đến chúc mừng.
Cao Nha nội vội vàng sửa miệng.
Lý Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: - Nhớ kỹ, ở bệnh viện đừng nói bậy, có người chết đó, đi thôi.
Một đám lưu manh lập thành bang phái đi về phía bệnh viện Thái sư.
Bởi vì đây là bệnh viện, nếu cửa lớn gần sát đường phố thì quá không thích hợp, hơn nữa cũng rất không vệ sinh, do vậy Thái Kinh cũng tu sửa lại hướng của cửa lớn, phía trước cửa lớn còn có một con đường cây xanh nhỏ, con đường cây xanh này không đi xe được, mà bên cạnh đường lớn còn có một con đường, chính là đường chuyên dành cho xe ngựa đi.
Một đám người đi trên con đường nhỏ, cây xanh hai bên đổ bóng râm, hương thơm ngát khiến người ta vui vẻ.
Đi mãi đi mãi, Lý Kỳ đột nhiên nhớ đến một chuyện, nói: - Nha nội, ta hỏi ngươi một chuyện.
- Chuyện gì?
- Tiểu Văn và Liễu Phiêu Phiêu có chuyện gì thế?
Vừa mới nói ra, Lưu Vân Hi nhìn về phía Cao Nha nội.
- Ta không biết.
Cao Nha Nội quay đầu đi, dường như có chút khó chịu.
Tình huống gì đây? Lý Kỳ lại liếc sang bọn Sài Thông.
Hồng Thiên Cửu ha ha nói: - Đại ca, huynh có điều không biết. Liễu Phiêu Phiêu trước đó vừa ý A Nam, về sau lại vô cùng thân thiết với Tiểu Văn, chỉ duy nhất đối với ca ca là đối đãi bằng lễ, điều này khiến ca ca rất buồn bực.
Điển hình của câu không ăn được nho thì nói nho chua. Lý kỳ lười phản ứng với tên dở hơi kia, lại hỏi sang Tiểu Cửu: - Vậy Tiểu Cửu đệ nói xem, là chuyện thế nào?
Hồng Thiên Cửu nói: - Chuyện này nói ra rất dài. Lúc ban đầu thì Liễu Phiêu Phiêu vẫn rất có hảo cảm với A Nam, nhưng đại ca huynh cũng biết, A Nam luôn một lòng một dạ với Tiểu Ngọc. Lúc đầu vẫn tốt, hai người cũng chơi thân, nhưng sau đó A Nam lại trở nên xa cách với Liễu Phiêu Phiêu, về sau Tiểu Văn đến, nói ra cũng khéo, khi bọn đệ cùng nhau dựng kịch, Liễu Phiêu Phiêu đột nhiên bị bệnh, Tiểu Văn lại là lang trung, vậy thì chúng ta bảo Tiểu Văn giúp Liễu Phiêu Phiêu xem bệnh, từ đó về sau, quan hệ giữa hai người trở nên vô cùng tốt.
- Thì ra là thế.
Lý Kỳ khẽ gật đầu.
Phàn Thiếu Bạch hiếu kỳ nói: - Lý Kỳ, ngươi hỏi việc này làm gì?
Lý Kỳ mỉm cười không trả lời, đột nhiên vươn tay tóm lấy Cao Nha nội, cười dài nói: - Nha nội, làm sao làʍ t̠ìиɦ thánh?
Cao Nha nội nghĩ cũng không nghĩ, bật thốt lên:
- Chẳng phải là ta sao.
Thật là không biết xấu hổ! Lý Kỳ thầm mắng một câu, lại lắc đầu nói: - Ai ai cũng nói Cao Nha nội rất có thủ đoạn đối phó với nữ nhân, nhưng chúng ta chưa từng nhìn thấy, rốt cuộc thì Nha nội ngươi có thủ đoạn gì.
Cao Nha nội trợn tròn hai mắt, nói: - Tiểu Cửu, đệ nói.
- Nói gì?
- Thủ đoạn ca ca ta đối phó với nữ nhân.
Hồng Thiên Cửu ồ một tiếng, đếm ngón tay vô cùng nghiêm túc nói:
- Thủ đoạn ca ca đối phó với nữ nhân không ngoài cho tiền tặng quà, thừa cơ mà vào, hỏi han ân cần, quấn quýt không buông.
Không hổ là bạn tốt, chuyện này cũng có thể thống kê ra được, Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Hồng Thiên Cửu.
Cao Nha nội đen mặt nói: - Tiểu Cửu, đệ nói chuyện thế nào vậy, ca ca đối phó nữ nhân vẫn luôn là chân thành đối đãi trước, sau đó thì lay động người ta, cuối cùng mới là lấy thân báo đáp.
Sài Thông nghe được thì bật cười ha ha, vỗ tay nói: - Nha nội, xem ra học kịch bản khiến cho học vấn của ngươi tiến bộ rất xa nha, nói ra thật sự quá tinh diệu mà.
- Chính thế.
Vẻ mặt Cao Nha nội ngạo nghễ.
Không hồ là trụ cột da^ʍ giới, vừa nhắc đến nữ nhân thì dường như được đả thông hai mạch nhâm đốc vậy, câu này có thể còn thật lòng hơn bảy chữ của ta nữa, lợi hại, thật sự lợi hại. Lý Kỳ chậc chậc mấy tiếng nói: - Đặc sắc, đặc sắc, không hổ là tình thánh, chỉ câu nói này đã rất có học vấn rồi nha.
Cao Nha nội dương dương đắc ý nói: - Vẫn là Lý Kỳ ngươi hiểu ta nhất Tiểu Cửu vẫn còn kém một chút.
- Nào có, nào có.
Lý Kỳ nói xong đột nhiên thở dài, lại nói: - Đáng tiếc, đáng tiếc.
Cao Nha nội nói: - Đáng tiếc cái gì?
Lý Kỳ nói: - Đáng tiếc Cao Nha nội ngươi không có người kế tục nha!