Triệu Giai trước kia cũng là một người chí tình chí nghĩa, cùng phụ thân Triệu Cát có rất nhiều chỗ tương tự, vô cùng trọng cảm tình, cũng thích xử trí theo cảm tính, làm Vương tử ngươi có thể chí tình chí nghĩa, nhưng làm Hoàng đế, khẳng định sẽ có điều thay đổi.
Tuy rằng không thể nói lại dùng chí tình chí nghĩa, trọng cảm tình đến để quảng cáo rùm beng cho Triệu Giai, nhưng không thể nghi ngờ chính là, Triệu Giai vẫn vô cùng yêu thương Hoàng hậu, bởi vì lúc trước y bị giáng chức đi Phượng Tường, là Hoàng hậu vẫn làm bạn bên cạnh y đấy, mà khi đó Hoàng hậu cũng không biết ước định giữa Triệu Giai và Lý Kỳ, cho nên vẫn ở bên cạnh y cổ vũ y, tiếp sức cho y.
Cũng chính bởi vì đã trải qua một đoạn bí mật mang theo chua xót này, khiến cảm tình của hai người trở nên vô cùng quý báu, đặc biệt đối với Triệu Giai thân là Hoàng đế hiện giờ, phần cảm tình này càng trở nên độc nhất vô nhị, bởi vì không có khả năng có cơ hội khiến y lại có được một phần cảm tình như vậy.
Vì vậy trong triều cho tới nay đều có đồn đại, vì sao Triệu Giai vẫn không có lập Thái Tử, không phải y không có con trai, mà là bởi vì con trai của y đều là thị thϊếp sinh ra, Hoàng hậu chỉ sinh cho y một vị thiên kim, y chưa lập Thái Tử, chỉ là đang đợi Hoàng hậu sinh một đứa con trai cho y.
Tuy rằng đây chỉ là đồn đại, nhưng lời người đáng sợ a!
Cũng may Tần phi của Triệu Giai rất ít, những Tần phi này cũng biết tính cách của Triệu Giai, cũng không ăn một bộ hoa ngôn xảo ngữ này, chuyện thổi gió bên gối đối với Triệu Giai mà nói có tác dụng gần như bằng không, bởi vì Triệu Giai hấp thụ giáo huấn từ phụ thân, tránh không nghe những nữ nhân này thổi gió bên gối.
Có thể nói như vậy, Tống Huy Tông Triệu Cát chính là tấm gương cho Triệu Giai, phàm là những sai lầm trên người Triệu Cát phạm phải, Triệu Giai đều sửa lại toàn bộ, hãy nói đá hoa cương đi, đây là thứ mà Triệu Giai thống hận nhất, sau khi y vào chỗ, ngoại trừ cung điện của Triệu Cát, những chỗ còn lại đều không cho bầy đặt đá hoa cương.
Cho nên chẳng sợ trong lòng những Tần phi này có gì bất mãn, nhưng cũng tuyệt đối không dám càu nhàu ở trước mặt Triệu Giai, dù là nửa câu cũng không dám.
Có lẽ là bởi vì như thế, Triệu Giai đối với Hoàng hậu đang mang thai lúc này là vô cùng coi trọng, thậm chí có thời điểm y buông công tác, chạy tới nơi này bồi Hoàng hậu, phải biết rằng y nổi danh là cuồng công việc, trực tiếp làm cho đại thần vào triều sớm đều phải đợi trước nửa canh giờ ở cửa cung điện, bởi vì Hoàng đế bất cứ lúc cũng có khả năng đến sớm, tuy rằng ngươi không tính muộn, nhưng ngươi tới muộn so với Hoàng thượng, vậy so với muộn còn muốn đáng sợ một ít, chỉ có Lý Kỳ là một cái ngoại lệ, hắn thường xuyên tính giây để vào điện.
Hết thảy những thứ này, trong lòng Lý Kỳ cũng đã có nắm chắc, đây cũng là chỗ mà y lo lắng nhất.
Một lát sau, Lưu Vân Hi liền từ bên trong đi ra.
Triệu Giai vội vàng lên đón, hỏi: - Như thế nào rồi?
Lưu Vân Hi mặt hiện sầu lo, lắc lắc đầu nói: - Tuy rằng nguyên nhân còn chưa biết được, nhưng nếu qua nửa canh giờ nữa, tình huống vẫn không thể cải thiện, vô cùng có khả năng mẫu tử bởi vậy mà chết, cần khẩn trương giải quyết.
Nói xong ánh mắt nàng liếc nàng về hướng ngự y một bên, ngụ ý, chính là nàng không có cách nào, các ngươi nếu có biện pháp thì khẩn trương thi hành, Hoàng hậu không đợi được bao lâu nữa rồi.
Ngự y bên cạnh nghe xong, đều thay Lưu Vân Hi chảy một thân mồ hôi lạnh, lời này trong lòng ngươi hiểu được là được, nhưng ngươi không thể nói ra được a.
Vợ chồng Bạch Thiển Dạ, Lý Kỳ cũng đồng thời lau mồ hôi lạnh một cái, trong lòng cũng là sợ a!
Triệu Giai lập tức hướng ngự y dò hỏi: - Các ngươi có nghĩ ra biện pháp nào không?
Một trận trầm mặc.
- Một đám rác rưởi. Triệu Giai giận quát một tiếng, lại hướng tới Lưu Vân Hi hỏi: - Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không có cách nào sao?
Lưu Vân Hi không tự giác liếc hướng Lý Kỳ.
Lý Kỳ không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, nhếch miệng mỉm cười, cho nàng một ánh mắt khích lệ, ngụ ý, chính là muội tự mình nhìn xử lý đi.
Lưu Vân Hi chiếm được ủng hộ của Lý Kỳ, mới nói: - Biện pháp không phải là không có ---.
- Các ngươi đi ra ngoài điện chờ trước.
Triệu Giai đột nhiên đa căt đưt lời Lưu Vân Hi nói, hướng tới đám ngự y đứng một bên phất tay, lại hướng thái giám và cung nữ nói: - Các ngươi cũng đều đi xuống đi.
Lý Kỳ thấy, nhướn mày, y quả nhiên sớm đã có chuẩn bị tâm lý rồi.
Bởi vì Triệu Giai là biết Lưu Vân Hi đang nghiên cứu cách sinh mổ, vì vậy Lý Kỳ thấy Triệu Giai phái người đến mời Lưu Vân Hi, hắn liền mơ hồ đoán được một khi tới nông nỗi vạn bất đắc dĩ, Triệu Giai sẽ chủ động khiến Lưu Vân Hi chọn dùng sinh mổ đấy, đây cũng là vì sao ở trên xe hắn không có ngăn cản ý kiến của Lưu Vân Hi.
Nhưng nói thật một câu, trong lòng hắn vẫn mơ hồ hy vọng Triệu Giai có thể bài xích sinh mổ, bởi vì nói như vậy, hắn cũng không cần mạo hiểm, cũng không cần cảm thấy tội lỗi.
Nhưng hắn dường như quên, Triệu Giai cũng không phải là một người bảo thủ, y đồng dạng cũng là một cuồng nhân cải cách, đối với bất luận sự vật gì mới, y cũng sẽ không bài xích, hơn nữa y cũng là một người thuộc thuyết vô thần, bởi vì phụ thân y là một người thuộc hữu thần luận.
Đợi sau khi những người này đều đi xuống, Triệu Giai gọn gàng dứt khoát nói: - Ngươi muốn nói là sinh mổ phải không?
- Vâng.
Lưu Vân Hi gật đầu.
- Vậy ngươi đã từng thành công chưa?
- Đã thành công với heo rồi, trước mắt còn chưa từng dùng ở trên thân người. Lưu Vân Hi là một người vô cùng thành thật, mặc kệ trước mặt là ai.
Bạo đổ mồ hôi!! Muội có thể uyển chuyển một chút được không, muội đây không phải lấy Hoàng hậu so với heo sao? Lý Kỳ lau lau cái trán, chỉ cảm thấy đau hết cả đầu.
Triệu Giai nhíu nhíu mày, nói: - Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?
- Ta thì không có, nhưng ta không biết người khác có hay không.
Lang trung thiên hạ tốt nhất đều ở nơi này, nếu ngươi cũng không có, hẳn là không còn biện pháp khác. Triệu Giai lại hỏi: - Vậy ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?
Lưu Vân Hi nói: - Ta chỉ có thể nói không có mười phần nắm chắc.
Đổi lại mà nói, cũng có thể nói một phần cũng không có.
Triệu Giai nói: - Nếu chỉ bảo vệ Hoàng hậu thì sao?
Lưu Vân Hi nói: - Cho dù chỉ bảo vệ Hoàng hậu, vậy cũng phải đem đứa nhỏ lấy ra, vấn đề hiện tại là đứa nhỏ không ra được.
Triệu Giai liếc nhìn Lưu Vân Hi, nói: Vậy ngươi có dám không? Lời này không thể nghi ngờ là đang thử dò xét lòng tin của Lưu Vân Hi.
Lưu Vân Hi chi tiết nói: - Ta chữa bệnh không nói có dám hay không, chỉ nhìn ta có nguyện ý hay không, cho nên hiện tại ta chỉ có thể nói cho Hoàng thượng, ta nguyện ý đem hết toàn lực trợ giúp Hoàng hậu.
Triệu Giai nắm chặt hai đấm, lách cách rung động, giãy dụa một lát, mới gật đầu nói: - Được rồi, trẫm tin tưởng ngươi.
Lưu Vân Hi ừ một tiếng, nói: - Nhưng Hoàng thượng, ta có một yêu cầu.
- Nói.
- Nếu ta không thành công, hết thảy chịu tội do một mình ta đảm đương, không cần liên lụy đến người nhà của ta.
Bạch Thiển Dạ sửng sốt, đang muốn há mồm, Lý Kỳ lại giơ tay giữ chặt nàng, lắc lắc đầu. Bạch Thiển Dạ tuy rằng không rõ ý nghĩa, nhưng cũng không có lên tiếng nữa.
Triệu Giai gật đầu nói: - Trẫm đáp ứng ngươi. Ngươi cần mấy người trợ giúp?
Lưu Vân Hi nói: - Bốn người.
Triệu Giai lập tức hướng tới bên ngoài hô: - Có ai không!
Vệ Tung bước nhanh đến.
Triệu Giai lạnh lùng nói: - Lưu lại bốn nữ y luôn hầu hạ ở bên cạnh hoàng hậu, những người còn lại toàn bộ rút lui khỏi hậu cung.
- Tuân mệnh.
Triệu Giai đột nhiên hướng Lưu Vân Hi cười nói: - Phu quân ngươi vẫn luôn là phúc tinh của trẫm và Đại Tống, tin tưởng vợ của hắn cũng sẽ là phúc tinh của thiên hạ chi mẫu.
Lưu Vân Hi cũng không tin mấy thứ này, ở phương diện trị liệu, nàng chỉ tin tưởng mình, nói: - Ta cũng không tin những điều này, nếu Hoàng thượng cảm thấy như vậy có thể tự an ủi mình mà nói, vậy--- chỉ hy vọng như thế đi.
Mặc kệ kết quả như thế nào, sau này nhất định không thể để cho nàng giao lưu với Hoàng thượng nữa, có còn để cho người khác sống hay không a! Lý Kỳ nghe thấy đều là kinh hồn táng đảm.
Triệu Giai bị Lưu Vân Hi vạch trần rồi, trong lòng cũng vô cùng xấu hổ, nhưng nghĩ lại, trẫm đường đường thiên tử, không đạo lý ngay cả một nữ nhân cũng không bằng. Gật đầu nói: - Bất kể như thế nào, nhờ cả vào ngươi rồi.
Lưu Vân Hi ừ một tiếng, sau đó liền đi vào.
Lý Kỳ đột nhiên tiến lên nhỏ giọng hỏi: - Hoàng thượng, nếu, vi thần nói chính là nếu ---
Triệu Giai liếc mắt nhìn hắn, nói: - Ngươi đã đã hiểu, còn hỏi trẫm làm chi.
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Hiểu được. Hai đầu lông mày lại lộ ra một tia ưu sầu. Lại nói: - Nhưng vi thần thỉnh cầu Hoàng thượng, đừng cho Thập nương biết.
Triệu Giai gật gật đầu nói: - Trẫm hiểu được.
Bạch Thiển Dạ đều nhìn ở trong mắt, trong lòng hiểu được Lý Kỳ là muốn hỏi, nếu Lưu Vân Hi không có thành công, vậy bốn nữ y sẽ có hậu quả gì.
Kỳ thật đáp án, trong lòng mọi người đều hiểu được.
Triệu Giai đương nhiên sẽ không vì việc này, mà giáng tội Lý Kỳ, dù sao cũng là y gật đầu đáp ứng, hơn nữa mới vừa rồi Lưu Vân Hi nói cũng đủ rõ ràng, nếu chẳng may không có thành công, vì bảo vệ Lý Kỳ không bị những người còn lại công kích, Triệu Giai chỉ có thể lựa chọn giấu diếm việc này, như vậy, bốn nữ y kia liền nhất định sẽ phải chôn cùng.
Ta không gϊếŧ bá nhân, nhưng bá nhân vì ta mà chết.
Lý Kỳ hiện tại mặc dù khái niệm đối với nhân mạng, đã mơ hồ hơn so với vừa lúc vừa tới, dù sao trong tay hắn cũng dính máu tươi của không ít người, nhưng hắn cùng với bốn nữ y kia không oán không cừu, các nàng lại phải vì mình mà chịu tội, điều này làm cho trong lòng của hắn rất là băn khoăn, chỉ có thể cầu nguyện Lưu Vân Hi thành công.
Nhưng nói thật, hắn đối với chuyện này là tuyệt không xem trọng, nếu thành công, vậy chỉ có thể nói là kỳ tích, bởi vì hiện giờ kháng sinh quá ít, pê-ni-xi-lin tuy rằng đã ứng dụng ở trên heo, nhưng hiện giờ cũng không thể tiêm vào, chỉ có thể rắc pê-ni-xi-lin lên miệng vết thương, hơn nữa không thể biết đối phương có mẫn cảm với pê-ni-xi-lin không.
Nói ngắn lại, lúc này đây giải phẫu không thể xuất hiện một chút ngoài ý muốn, nếu không, nhất định thất bại.
Giờ cũng may là Lưu Vân Hi, đổi lại là lang trung khác, nào dám xuống tay.
Ba người ngồi ở tiền điện, ai cũng không có tâm tình nói cái gì, chỉ là lẳng lặng ngồi đó, trong lòng đều đang cầu nguyện trời cao.
Bên ngoài không khí khẩn trương, áp lực như vậy, nhưng trong tẩm cung của hoàng hậu Lưu Vân Hi thật ra lại vô cùng thoải mái, trên người của nàng ngươi nhìn không tới nửa điểm áp lực, chỉ thấy nàng đâu vào đấy lấy tốc độ nhanh nhất làm xong chuẩn bị trước giải phẫu, đem hết thảy dược vật, công cụ đều chuẩn bị tốt, dùng nước nóng tiêu độc.
Tuy rằng Hoàng hậu đã ngất đi, vì để tránh cho đau tỉnh, Lưu Vân Hi vẫn dùng ngân châm để gây tê.
- Chuẩn bị xong chưa?
Lưu Vân Hi nhìn bốn vị trợ thủ đứng xung quanh bên cạnh.
- Cạch cạch cạch.
Đáp lại nàng, chỉ có tiếng răng nanh va chạm.
Thế này chênh lệch với Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh thật sự là quá lớn. Lông mày nhỏ nhắn của Lưu Vân Hi hơi hơi nhíu, áp chế khó chịu trong lòng, nói: - Đừng khẩn trương, các cô chỉ cần đứng ở một bên lần lượt đưa công cụ cho ta là được rồi.
- Vâng --- vâng----.
Lúc này trong lòng bốn nữ y, không thể dùng khẩn trương để hình dung, hơn nữa là sợ hãi.
Lưu Vân Hi cầm lên dao giải phẫu chưa bao giờ được dùng qua, dao này sờ ở trong tay, nàng dường như cảm thấy dao này chính là vì giờ phút này mà chuẩn bị, thật sự là rất thuận tay mà, nhìn cái bụng tròng xoe kia, trong mắt phóng ra hào quang, nội tâm cường đại chưa từng có.
Nàng chính là loại người càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, càng là chuyện khó khăn, nàng lại càng hưng phấn, chuyện này cũng giống như lúc trước nghiên cứu thực phẩm côn trùng vậy.
Dưới sự đề nghị của Lý Kỳ, nàng đã quen làm một ký hiệu ở chỗ phải rạch dao, chỉ thấy nàng tay nắm chặt chiếc dao sáng loáng, chậm rãi đi dưới bụng phương.
- Khanh khách ---!
- Các cô có thể an tĩnh một chút không.
Bốn nữ y lập tức cắn chặt răng, hai tay gắt gao cầm lấy khay, cố gắng không để cho mình run rẩy.
Vô thanh vô tức, một đường ngang đã tách ra màu đỏ tươi.
Mà trong mắt Lưu Vân Hi cũng bắn ra hai đạo ánh mắt khát vọng, nàng khát vọng hết thảy trong miệng cắt, nàng hưng phấn, đã quên mất hết thảy.
Đây là một cánh cửa, một cánh cửa có thể làm cho y thuật bay lên, một cánh cửa mới tinh, một cánh cửa làm người ta kích động.
Bởi vì, trong cửa sẽ là một thế giới mới toàn bộ.
----------oOo----------