Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1734-1: Vĩnh viễn không định tội ngôn luận (1)

Nương theo việc Lý Kỳ bí mật bị áp giải về kinh, những gì hắn đã làm ở phủ Đại Danh cũng lan truyền khắp Kinh thành. Trong lòng dân chúng cũng rất mâu thuẫn về chuyện này.

Một mặt bọn họ hi vọng Lý Kỳ bị trừng phạt, đó là bởi vì dân chúng đều vô cùng hướng về thời đại pháp chế, nếu hai viện ngay cả Xu Mật Sứ cũng dám phán quyết, thì đủ để chứng minh thực lực của hai viện, mà hai viện lại là chỗ dựa của dân chúng, cho nên thực lực của hai viện càng mạnh, dân chúng đương nhiên càng vui vẻ.

Nhưng mặt khác, dân chúng Đông Kinh lại không hi vọng nhìn thấy Lý Kỳ ngồi tù, bởi vì Lý Kỳ được tôn là Tướng Quốc, lại vì cuộc chiến bảo vệ Khai Phong lúc trước, một bước trở thành đại anh hùng trong lòng dân chúng Đông Kinh, ai cũng không hi vọng anh hùng của mình bị còng lại bỏ tù.

Còn có một số người lại cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì trong lòng rất nhiều dân chúng, người làm quan đánh dân đó là chuyện vô cùng bình thường. Càng không hợp lý hơn là, đây là thời đại mạnh được yếu thua, cho nên bọn họ đối với việc Lý Kỳ bị trừng phạt nặng như vậy lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, việc này ngược lại không bình thường rồi.

Chẳng lẽ Lý Kỳ đã thất sủng rồi?

Rất nhanh, Tuần san Đại Tống Thời đại đã đưa tin chi tiết cả quá trình của sự việc, không thiên vị bên nào cả.

Thái Kinh chưa từng nhìn thấy Lý Kỳ, ông ta lấy được tin tức từ chỗ Lưu Vân Hi, Mã Kiều theo Lý Kỳ hồi kinh, còn có một số tin tức lấy được từ chỗ Tư Pháp Viện.

Lần này toàn bộ Đông Kinh lại rơi vào cuộc chiến dư luận.

Đám sĩ đại phu đương nhiên là đả kích Lý Kỳ vô cùng kịch liệt, Lư Thường Thanh ở Đông Kinh cũng vô cùng có danh vọng, có rất nhiều bạn tốt đều ở đây.

Nhưng đồng thời cũng có rất nhiều người bất bình thay cho Lý Kỳ. Ở đây là Đông Kinh, không phải phủ Đại Danh, dân chúng nơi này vô cùng ủng hộ Lý Kỳ, cho dù là thương nhân, hay là sĩ tử, đương nhiên còn có rất nhiều nữ nhân vì Lý Kỳ bênh vực kẻ yếu.

Nói đi nói lại, từ trước tới nay Lý Kỳ luôn là nhân vật luôn được tranh luận như vậy, có người thương hắn thương đến bất chấp tính mạng, cũng có người hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi. Nhất cử nhất động của hắn đều dẫn đến sự hưởng ứng vô cùng lớn.

Đây chính là sức ảnh hưởng.

Bởi vì việc này đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn nữa, chỉ vì Lý Kỳ là Xu Mật Sứ, do vậy được đối đãi đặc biệt, nên mới có thẩm phán lần hai.

Ngày thứ hai khi Lý Kỳ đến kinh, Tư Pháp Viện liền đề xuất tố tụng với Đại Lý Tự.

Đại Lý Tự cũng nhanh chóng truyền đạt phán quyết, giam cầm nửa tháng, phạt nửa năm bổng lộc, ngoài ra miễn chức một tháng, lập tức chấp hành.

Tin tức vừa tung ra, sĩ đại phu vui mừng, dân chúng ngược lại cũng không có cảm xúc mâu thuẫn quá lớn, cũng không ầm ĩ đến dư luận xôn xao, giống như lần trước, tập thể bãi công kháng nghị.

Bởi vì xét theo góc độ Lý Kỳ vô cớ đánh người, lần này Lý Kỳ đích thật bị trừng phạt đúng tội, không còn gì để nói, cho dù Lư Thường Thanh có gì không đúng thì cũng không tới lượt Xu Mật Sứ ngươi quản. Hơn nữa ngươi hở chút là đánh người, việc này càng do ngươi không đúng, Đại Lý Tự phán quyết công chính, việc này khiến dân chúng cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.

Nhưng vào ngày phán quyết được đưa ra, đại phú thương Biện Lương gần như đều vội vàng đến Thương Vụ Cục. Lần này bọn họ đến Thương Vụ Cục không phải đến vì làm ăn, mà là hi vọng được biết rốt cuộc là chuyện gì, có phải vì nguyên nhân chính trị nên mới bỏ tù Lý Kỳ không.

Việc này cũng phản ánh rõ ràng, dân chúng không tin tưởng pháp luật, bởi vì bọn họ cảm thấy pháp luật ở dưới quan viên, quan mới là lớn nhất, cho nên bọn họ mới không tin Lý Kỳ chỉ vì đánh người nên mới vào tù. Bọn họ đều cho rằng Lý Kỳ nhất định là đấu tranh chính trị thất bại mới dẫn đến mọi thứ này.

Lý Kỳ là lá cờ trong triều của thương nhân, Lý Kỳ mà bị gió thổi cỏ lay gì, giới thương nhân cũng sẽ chấn động thật lớn.

Bạch Thiển Dạ nói hết lời, nói cho bọn họ biết, Lý Kỳ phạm pháp, cần phải trừng phạt, không liên quan đến những thứ khác. Lần này nước miếng cũng sắp cạn rồi, lần này mới khuyên bọn họ lui được, nhưng chỉ dựa vào lời nói của Bạch Thiển Dạ, rất khó đánh tan được nghi ngờ trong lòng bọn họ.

Vẫn giống như bình thường, ngươi vĩnh viễn đừng hi vọng Lý Kỳ sẽ lộ diện nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng lần này dân chúng đều vô cùng hiểu Lý Kỳ, bởi vì Lý Kỳ đã vào tù rồi, ngươi còn muốn hắn ra ngoài nói chuyện sao, vậy thì không khỏi có chút miễn cưỡng người khác rồi.

Có điều Lý Kỳ cũng thật là miệng quạ đen. Lúc trước khi Vương Trọng Lăng bị giam trong phòng nhỏ ở Hình Bộ, hắn từng cười nói ở lại đây. Lần này hay rồi, Lý Cương thỏa mãn nguyện vọng của hắn, khác nhau ở chỗ, lúc trước là Hình Bộ, bây giờ là Tư Pháp Viện.

Đương nhiên, tâm tình của hai người cũng khác nhau, lúc trước Vương Trọng Lăng buồn đến muốn treo cổ tự sát, nhưng tố chất trong lòng của Lý sư phó vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ thấy hắn ngồi bên cạnh bàn nhỏ, trên bàn đặt một cái nồi nhỏ, hơi nóng hôi hổi bốc lên, lẩu thịt cầy chính tông. Bây giờ bởi vì có sự tồn tại của Lý Chính Hi, trong nhà hắn nghiêm cấm ăn thịt chó, thế nhưng thời tiết vẫn rất lạnh giá, chính là lúc tốt nhất để ăn lẩu thịt chó, bổ thận lại bổ dương.

Chỉ thấy Lý Kỳ gắp một miếng thịt chó óng ánh sắc tương đỏ bỏ vào miệng, khẽ run miệng mấy cái, thật sự là mùi hương nồng đậm, mặn tươi hơi cay, ăn đến mức thân thể nóng bừng lên, hưởng thụ thoải mái không thể tả.

Đây không phải là đang ngồi tù, rõ ràng là đang hưởng thụ nhân sinh mà!

Làm sao một chữ thoải mái thì đủ chứ.

Nếu để cho những sĩ đại phu kia nhìn thấy, thế nào cũng phải giận đến bất tỉnh.

Đang khi Lý Kỳ ăn đến sảng khoái, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng bén nhọn: - Hoàng thượng giá đáo.

- Sặc!

Lý Kỳ sợ tới mức cả kinh, đột nhiên nhảy dựng lên, Hoàng thượng sao lại tới đây, làm sao đây, làm sao đây, nếu để Hoàng thượng nhìn thấy cảnh này, vậyvậy còn được sao.

Vội vàng đặt bát đũa xuống dưới gầm giường, lại bưng nổi lẩu nhìn xung quanh, không khỏi chửi má nó, Lý Cương ông thật là keo kiệt mà, làm nhiều dụng cụ gia đình cho ta chút sẽ chết sao, đây thật sự là nhà có bốn bức tưởng, ngay cả một cái nồi nhỏ cũng không giấu được.

Đang lúc hắn hoảng loạn hết sức, bên ngoài lại vang lên tiếng của Triệu Giai: - Ngươi đừng giấu, trẫm vừa vào đến Tư Pháp Viện thì đã ngửi thấy trù nghệ của Kim Đao Trù Vương ngươi rồi.

Vừa dứt lời thì cửa được mở ra.

Lý Kỳ bưng cái lẩu, ngơ ngác nhìn Triệu Giai đứng trước cửa, lúng túng đến rối tinh cả lên.

- Lấy một bộ bát đũa đến.

Triệu Giai chỉ bảo một câu, sau đó liền đi vào ngồi đối diện Lý Kỳ, tò mò nhìn Lý Kỳ nói: - Khanh không cảm thấy bỏng sao?

- Ai ui!

Lần này hồi phục lại tinh thần, Lý Kỳ chỉ cảm thấy da sắp bị bỏng cháy rồi, vội vàng đặt lẩu xuống, sờ vào vành tai, lại hành lễ nói: - Tội thần Lý Kỳ tham kiến Hoàng thượng.

Triệu Giai duỗi tay ra, nói: - Miễn lễ, ngồi đi.

Rất nhanh, chén đũa đã được mang đến.

Triệu Giai phất tay, hạ nhân lập tức lui ra ngoài.

Lý Kỳ ngồi xuống, ngượng ngùng nói: - Hoàng thượng, sao người lại tới đây?

Triệu Giai nửa cười nửa không nói:

- Trẫm đến coi Tư Pháp Viện có thật sự chấp pháp nghiêm khắc hay không.

- Áchthật ra, Hoàng thượng, vừa rồi ngài nhìn thấy đều là giả tượng, chân tướng chính là hôm qua vi thần bấm tay tính toán, đoán được Hoàng thượng sẽ đột nhiên đến thị sát, thế nên mới cầu gia gia nói với nãi nãi, làm một nồi lẩu như vậy chuẩn bị đón tiếp Hoàng thượng. Tiền của nồi lẩu này, là vi thần bỏ ra, vi thần dám thề với nồi lẩu.

Lý Kỳ nói ra mấy câu này ngay cả bản thân cũng không dám tin tưởng!

Triệu Giai hừ một tiếng, nói: - Khanh bớt ở đây giả bộ với trẫm, bây giờ thịt cầy trẫm còn chưa ăn lấy một miếng mà khanh liền cài tội danh thiên vị riêng tư lên người trẫm. Ngươi thật là giảo hoạt, ít nhất cũng phải đợi trẫm ăn rồi nói sau nha.

Lý Kỳ trợn hai mắt, lập tức cười ha ha nói: - Đúng đúng đúng, mời Hoàng thượng hưởng dụng.

Triệu Giai thật sự gắp lấy một miếng thịt cầy lên bỏ vào trong miệng, liên tục gật đầu nói: - Trù nghệ của ngươi không thụt lùi chút nào, hương vị của nồi lẩu thịt cầy này thật sự cực kỳ ngon.

Nói xong y để đũa xuống, nghiêm túc nói: - Thật ra khanh không cần phải giấu, trẫm không những sẽ không trách tội khanh, còn phải nói tiếng cám ơn với khanh, chỉ làủy khuất cho khanh rồi.

Ngươi biết là tốt rồi, Lý Kỳ lại thở dài, vẻ mặt đau khổ nói: - Cũng không ủy khuất, chỉ là lạnh chút, buồn chút, nếu có hai ca kỹ đến giúp vi thần làm ấm chăn, thì thật sự không còn gì tốt hơn được nữa.

Triệu Giai cười ha ha nói: - Khanh còn thật sự dám nói à. Bây giờ văn võ cả triều nói đến ca kỹ đều biến sắc, khanh đừng có nghĩ nhiều, ngay cả trẫm bây giờ cũng nơm nớp lo sợ, gần đây còn giảm bớt ba phân cung kỹ trong cung nữa. Bây giờ những hoàng tử kia của trẫm, tần phi đều không có cung kỹ, ngay cả cung kỹ bên cạnh phụ hoàng ta chỉ còn lại bốn năm người, hơn nữa còn dùng thân phận phi tử để lại bên người ông ấy. Bây giờ lưu lại một số trong hậu cung của hoàng hậu.

- Nghiêm trọng như vậy?

Lý Kỳ hơi kinh ngạc nói.

Triệu Giai cười khổ một tiếng, nói: - Khanh cho rằng những sĩ đại phu kia dễ chọc sao. Nếu trẫm không làm gương, bọn họ nhất định sẽ mang trẫm ra nói. Ở đây chỉ có hai người chúng ta, trẫm cũng không giấu khanh, thật ra lúc bắt đầu ban hành luật bảo vệ nữ nhân, trẫm cũng vô cùng sợ hãi, thực sự không có cách nào, bây giờ Đại Tống đích thực cần nữ nhân thúc đẩy sản xuất. Bây giờ vì khanh mà trẫm có một lý do rất tốt, không thể không nói, việc này khanh làm thật sự là quá đẹp. Khi trẫm biết được việc này, mừng đến cả đêm không thấy buồn ngủ.