Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1705-2: Nhật Bản nội chiến (2)

Điều này nếu để Nam Bác Vạn nghe thấy, nhất định sẽ khiến y bị khó dễ, điều này không thể nghi ngờ được.

- Hay hay hay, đúng rồi, người đâu?

- Ồ, người ở bên trong.

- Được, ngươi đi làm việc trước đi, nhớ kỹ, không được cho bất kỳ người nào đi vào.

- Đại nhân yên tâm, tiểu nhân bảo đảm ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được.

Chân này của Lý Kỳ vốn đã bước ra rồi, nghe được lời này liền thu lại, hiếu kỳ nói: - Nếu bay vào thì sao?

.!

- Ha ha, đùa đấy, ngươi đi đi.

- Vâng.

Sau khi Phí Dương đi rồi, Lý Kỳ liền đi tới trước cửa phòng gõ cửa.

- Ai?

Bên trong vang ra một giọng nói vô cùng cẩn trọng.

- Là ta.

Vừa dứt lời, cửa liền mở ra, chỉ thấy phía sau cửa có một người hầu nam đang đứng.

Người hầu nam này là gián điệp quốc tế Kỷ Yên.

Sau khi đóng cửa lại, Kỷ Yên liền hành một lễ.

- Miễn đi. Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Ngươi tới cũng nhanh đấy chứ.

Kỷ Yên cung kính nói: - Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân vốn sau khi từ Lai Châu lên bờ, là muốn đi tới Biện Kinh. Nhưng người Lai Châu nói đại nhân người đã đi Hồn Nguyên Châu rồi, do đó tiểu nhân lại đi tới Hồn Nguyên Châu, nào ngờ trên đường tới Yến Sơn phủ, người của chúng ta lại nói đại nhân tới Yến Sơn phủ rồi. Do đó, tiểu nhân liền tới đây.

- Vô cùng trắc trở.

Lý Kỳ cười nói: - Nghe nói Pháp Hoàng chó má gì đó đã băng hà rồi, chắc hẳn Nhật Bản nhất định là rất náo nhiệt.

Sắc mặt Kỷ Yên ngưng trọng nói:

- Đại nhân, Nhật Bản đã đánh nhau rồi.

- Thật sao?

Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Hay, đánh cũng được, bây giờ ta đang rảnh, dù sao thì cũng phải đánh, đánh sớm chút còn hơn đánh muộn, đừng tới khi đó lại cùng tiến đến với nhau.

Kỷ Yên thoáng sửng sốt, liền nói: - Nhưng đại nhân, tình hình không phải rất tốt.

Lý Kỳ nhíu mày nói: - Là thế nào?

Kỷ Yên liền nói cho Lý Kỳ về tình hình của Nhật Bản.

Hóa ra Bạch Hà Pháp Hoàng vừa chết, hoàn toàn phá vỡ thế cân bằng của Nhật Bản. Trong triều chia ra thành hai thế lực, một thế lực chính là con trai của ông ta, Điểu Vũ Pháp Hoàng, vẫn còn có một thế lực nữa chính là cháu của ông ta Sùng Đức Thiên Hoàng.

Điểu Vũ Pháp Hoàng đã từng quý vì thiên hoàng, bởi vì muốn cướp lấy quyền lực từ trong tay Bạch Hà Pháp Hoàng. Nhưng đã bị thất bại, do đó đã bị Bạch Hà Pháp Hoàng ép khiến cho con trai của Điểu Vũ, cũng chính là Sùng Đức Thiên Hoàng.

Nhưng Điểu Vũ Pháp Hoàng vẫn không hề chết tâm, hơn nữa thê tử của y chính là con gái của Đằng Nguyên Thị quý tộc cũ. Hai bên vẫn luôn đều đang tranh đấu, chỉ là Bạch Hà Pháp Hoàng là cáo già, không để cho Điểu Vũ Pháp Hoàng thực hiện được.

Bây giờ ông ta vừa chết, Điểu Vũ Pháp Hoàng lại bắt đầu hoạt động, định đánh Bạch Hà Pháp Hoàng.

Nhưng Bạch Hà Pháp Hoàng cũng không phải ăn không ngồi rồi. Ông ta sớm đã đề phòng chiêu này của Điểu Vũ Pháp Hoàng, cho nên khi đám người ở Y Hạ vào kinh, Bạch Hà Pháp Hoàng thấy sức khỏe mình sắp không ổn, do đó đã ngầm lôi kéo Bình Thị, hy vọng hai tập đoàn võ sỹ lớn Bình Thị và Nguyên Thị biến thù thành bạn, cùng phụ giúp Sùng Đức Thiên Hoàng tuổi còn nhỏ, đối kháng với Điểu Vũ Pháp Hoàng.

Bình Thị đương nhiên hy vọng có thể như vậy, dù sao họ cũng không hy vọng xuất hiện một đôi cục diện ba, do đó liền đồng ý.

Sau khi sắp xếp xong chuyện này, Bạch Hà Pháp Hoàng chết, mâu thuẫn lập tức nổi lên.

Lấy Đằng Nguyên Thị là đứng đầu quý tộc cũ và đối đầu với tập đoàn võ sỹ. Họ là dốc lòng giúp đỡ Điểu Vũ Pháp Hoàng, đối kháng với tập đoàn võ sỹ. Nhưng tập đoàn võ sỹ cũng đã trưởng thành, vốn thực lực hai bên vẫn xem như khá là cân bằng.

Tuy nhiên, một ngày nửa đêm, nội bộ tập đoàn võ sỹ bỗng nhiên xảy ra biến cố lớn. Võ sỹ Nguyên Thị bỗng nhiên phản hướng, suýt chút nữa còn bắt gia chủ Bình Thị Bình Trung Chính. Mặc dù Bình Trung Chính dưới sự giúp đỡ của đám thân tín, đã chạy thoát khỏi vùng Kinh Kỳ. Nhưng năm trăm võ sỹ vẫn luôn bên cạnh Bình Trung Chính, dường như toàn quân bị diệt.

Nghe tới đây, Lý Kỳ liền cười nói: - Xem ra Nguyên Thị đã đầu quân vào Tiểu Điểu rồi. Nhưng Bình Thị cũng quá là sơ suất, họ đang nhận sự giúp đỡ của chúng ta, thế lực đã vượt quá Nguyên Thị rồi. Ngọn núi này không dung hai hổ, cho dù là Sùng Đức Thiên Hoàng giành được thắng lợi cuối cùng. Như vậy Bình Thị chắc chắn sẽ cưỡi lên đầu Nguyên Thị. Tuy nhiên, tập đoàn võ sỹ và Đằng Nguyên Thị không có xung đột, võ sỹ là lính, Đằng Nguyên là quý tộc, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, một khi Bình Thị đổ, như vậy Nguyên Thị ở trong tập đoàn võ sỹ chính là một nhà độc đại, quyền lực trong tay chắc chắn không nhỏ. Cho nên, Nguyên Thị đầu quân vào Tiểu Điểu. Đây cũng là hợp tình hợp lý.

Kỷ Yên vuốt cằm nói: - Đại nhân nói không sai chút nào.

Lý Kỳ nói: - Vậy bây giờ là tình hình gì?

Kỷ Yên đáp: - Sau khi Bình Trung Chính chạy trốn, Điểu Vũ Pháp Hoàng đã khống chế được Sùng Đức Thiên Hoàng, hơn nữa còn cáo trạng cho thiên hạ biết, Bình Thị câu kết với Đại Tống ta hòng xâm chiếm Nhật Bản, hạ lệnh cho quân đi chinh thảo Bình Thị. Kỳ thực đêm đó, Nguyên Thị đã bố trí trước, phái chủ lực đi tới tấn công đại bản doanh của Bình Thị trước, cũng chính là dải Y Hạ, Y Thế, định tiêu diệt thế lực Bình Thị ở vùng Quan Đông.

Do vì Bình Thị không ngờ tới Nguyên Thị lại đột ngột chuyển hướng, căn bản không có bất kỳ chuẩn bị nào, bị đối phương đánh cho một trận không kịp trở tay, vừa chiến đã bại rồi, đã rút lui tới vùng Kinh Kỳ. Mặc dù hiện tại chiến tranh vẫn đang xảy ra ở vùng Quan Đông, nhưng Bình Thị đã không còn sức để đứng vững nữa rồi, bại trận đi tới phía Bắc Lục e chỉ là chuyện sớm muộn. Vùng Bắc Lục là căn cứ địa cuối cùng của Bình Thị. Toàn bộ mậu dịch của Bình Thị đều tập trung ở Bắc Lục, bao gồm cả thế lực trên biển. Trong đó còn có hai cảng lớn nhất.

- Cảng?

Lý Kỳ nhướn mày, nói: - Bình Thị không thể không chịu nổi một đòn như thế chứ?

Kỷ Yên nói: - Trước mắt, tình hình chiến tranh vô cùng ác liệt, tiểu nhân cũng không biết, trận chiến Quan Đông, Bình Thị tinh nhuệ tổn thất phân nửa, bây giờ đang ở Bắc Lục tổ chức lại nhân mã. Nhưng theo tiểu nhân, chỉ dựa vào Bình Thị thì khó mà ngăn cản được đại quân của Nguyên Thị. Ồ, khi tiểu nhân tới, nghe nói Bình Thị đang chuẩn bị sai người tới Đại Tống và Cao Ly.

Lý Kỳ vuốt cằm, nói: - Xem ra ta phải nhanh chóng tới Lai Châu một chuyến. À, không ngờ Bình Thị ngu như vậy, lại bị người ta nhốt đánh. Ta đã đánh giá cao họ rồi, may mắn là giờ quân Kim không đánh tới đây, nếu không kế hoạch của Nhật Bản sẽ bị thất bại hoàn toàn. Tất cả nỗ lực trước đây của ta sẽ đều đổ xuống sông xuống biển, thật sự đa tạ ông trời phù hộ.