Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1699-2: Nguy cơ của Yến Vân (cuối) (2)

- Mà chúng ta từ phía Bắc đánh xuống nam, đầu tiên là phải đột phá phòng thủ địa khu Yến Vân, sau đó lại phải đột phá lá chắn thứ hai là Thái Nguyên, Hà Gian, Trung Sơn, cuối cùng còn phải vượt qua Hoàng Hà, mới có thể đến được phủ Khai Phong, hết lá chắn này đến lá chắn khác chắc chắn sẽ tiêu hoa sinh lực chúng ta.

- Mặc dù tới phủ Khai Phong, nhưng Tống triểu vẫn còn viện quân đang không ngừng đi tới từ phía nam, thắng bại thật sự rất khó dự đoán. Hơn nữa từ cách bài binh bố trận của quân Tống trước mắt xem ra, bọn chúng vẫn luôn đề phòng chúng ta, vẫn luôn cảnh giác. Lúc trước chúng ta đã nói, nếu quân Tống có cảnh giác, vậy thì thực hiện kế hoạch thứ hai, cho nên, ta vẫn tán thành vượt qua những lá chắn này, tây, bắc hai mặt giáp công, thậm chí còn bao vây Giang Nam ở nam triều đánh lên phía bắc, như vậy mới có thể làm thương nặng căn cơ của nam triều.

Hoàn Nhan Hi Doãn gật đầu nói:

- Đúng vậy, kinh tế và kho lúa của nam triều đều ở Giang Nam, mà tinh nhuệ Lại Đô Bộ Thự lại ở phương bắc. Nếu chúng ta có thể tránh chủ lực, vòng sang hậu phương khác, sau đó diệt trừ căn cơ này, vậy thì nam triều sẽ tự sụp đổ.

- Tông Hàn. Lúc trước Da Luật Đại Thạch ở phía tây đã lấy được rất nhiều sự ủng hộ của các bộ lạc địa phương. Có thể thấy được trong lòng của các bộ lạc địa phương vẫn luôn hướng về Liêu quốc. Tuy rằng ngươi Tây chinh cưỡng chế di dời Gia Luật Đại Thạch, nhưng cũng không thu phục được đại bộ phận Mông Cổ. Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, bản đồ Liêu quốc lúc ấy còn chưa hoàn toàn sát nhập vào bản đồ Đại Kim ta, chúng ta hiện tại hẳn nên nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói xong nhẹ nhàng cười. Trong lòng đã có dự tính, nói:

- Chúng ta hẳn nên nhân cơ hội này củng cố kiểm soát với phía tây, thu phục bộ lạc này, phía bắc có thể chinh phục thảo nguyên, Mông Cổ trâu ngựa dê bò thành dàn, có thể sẽ mang lại một lượng của cải lớn cho chúng ta. Phía tây, chúng ta có thể tấn công Cao Xương Hồi Cốt, phá vỡ hành lang Hà Tây của Tây Hạ, thậm chí có thể phá vỡ sự liên hệ giữa nam triều và quốc gia Tây Vực, tiêu diệt Gia Luật Đại Thạch, sau đó quay trở lại tấn công Tây Hạ, lấy lại Trung Nguyên.

Hoàn Nhan Hi Doãn nói:

- Thậm chí không chỉ như vậy, một khi chúng ta đã khống chế được Tây Vực, chúng ta còn có thể mượn đường từ Thổ Phiên, quay lại quận Đại Lý, hoàn thành hủy diệt chiến lược của Nam triều từ nam tới bắc.

Mưu sĩ thứ nhất bên cạnh Hoàn Nhan Tông Hàn, Cao Khánh Duệ, cũng gật đầu nói:

- Thượng Tướng Quân, nhị Thái Tử nói có lý, Tây Hạ từ lúc bắt đầu đã luôn bằng mặt mà không bằng lòng với chúng ta, gần đây nhất lại đến rất gần với nam triều, từ ngoại giao của Tây Hạ xem ra, bọn họ không hi vọng chúng ta hoặc nam triều bất cứ bên nào xưng bá, cho nên, nếu chúng ta tấn công nam triều, nói không chừng Tây Hạ còn có thể xuất binh cứu giúp, bởi vì Tây Hạ cũng biết, một khi chúng ta tiêu diệt nam triều, như vậy kế tiếp chính là Tây Hạ bọn chúng.

Hoàn Nhan Tông Hàn thấy Cao Khánh Duệ nói như vậy, không khỏi có phần phân vân, nói:

- Nhưng vòng vèo phạm vi lớn như vậy, vậy thì đánh tới ngày nào năm nào đây?

Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:

- Tông Hàn, phía tây chỉ là một vài tiểu quốc, mấy bộ lạc nhỏ, đại quân ta đến, chắc chắn sẽ có rất nhiều bộ lạc lựa chọn đầu hàng, nhưng tụ ít thành nhiều, gom bọn họ vào một chỗ cũng không nhỏ, đến lúc đó chúng ta mang theo những người này, cùng với tiền, hàng hóa vận chuyển về, cũng có thể cho những trưởng lão kia một công đạo, như vậy bọn họ mới có thể càng thêm ủng hộ chúng ta tây chinh. Mấu chốt ngay ở Tây Hạ, một khi công phá Tây Hạ, vậy thì toàn bộ phía tây đều thuộc về chúng ta, đến lúc đó tiến công đến Trung Nguyên, ta dự tính trong khoảng năm bảy năm là được.

Hoàn Nhan Hi Doãn nói:

- Bảy năm quá lâu, nhiều nhất là năm năm, hiện giờ nam triều chỉ có thể tự bảo vệ mình, không có khả năng tấn công chúng ta, nhưng hỏa khí bọn chúng đổi mới từng ngày, bảy năm sau, khả năng bọn chúng sẽ có thực lực tấn công chúng ta.

Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói:

- Hi Doãn nói rất đúng, hơn nữa, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp chế tạo hỏa khí này, nam triều bán rất nhiều hỏa khí cho các quốc gia Tây Vực, tây chinh lần này hỏa khí đều rơi vào tay chúng ta, phát triển hỏa khí đối với chúng ta cũng có chỗ tốt.

Hoàn Nhan Tông Hàn trầm tư một lúc lâu, hiện giờ ánh mắt mọi người đều tập trung trên người gã, qua một lúc sau, gã mới gõ bàn nói:

- Quyết định như vậy đi, tay đổi tuyến đường tây chinh.

Gã cũng không phải là tên thô lỗ, vì sao mới bắt đầu đã kiên trì xuôi nam, cũng bởi vì bên cạnh đại bản doanh của gã quân Tống đóng quân với số lượng lớn, điều này làm cho gã ăn không ngon ngủ không yên, ít nhất phải rút khỏi Hồn Nguyên Châu này, thật ra Hoàn Nhan Tông Vọng cũng hiểu được điểm này, vì vậy đề nghị lúc đầu của gã, liền nói thẳng ra là xuất binh đến Vân Châu, không phải là bảo Hoàn Nhan Tông Hàn điều binh tới Bình Châu, bởi vì đây là chuyện không thể, Hoàn Nhan Tông Hàn ở Vân Châu kinh doanh lâu như vậy, ở trong này gã chính là Hoàng đế.

Đúng lúc này, một hộ vệ đi tới, nói:

- Khởi bẩm Hữu Đô Thống, Xu Mật Sứ nam triều đưa tới một phong thư.

Các tướng lĩnh sửng sốt.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói:

- Mang lên.

Hộ vệ đưa thư lên, rồi lui xuống.

Mấy năm nay Hoàn Nhan Tông Vọng học tập chữ Hán, đọc binh pháp Trung Nguyên, hiện giờ tự mình có thể đọc thư tín. Chờ một lát gã xem xong, Hoàn Nhan Tông Hàn liền vội vàng hỏi:

- Trong thư viết gì?

Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:

- Hắn mời ta đến bờ sông bên kia chỉ điểm quân diễn của bọn chúng.

Hoàn Nhan Hi Doãn nói:

- Nhị Thái Tử chớ sơ suất, tên đầu bếp này rất giảo hoạt.

Hoàn Nhan Tông Vọng khoát tay nói:

- Hắn không có lá gan này, ta dám gϊếŧ hắn, nhưng hắn không dám động tới ta.

Cao Khánh Duệ hơi có vẻ lo lắng, nói:

- Nhị Thái Tử, đây có thể là trò xiếc châm ngòi lý gián mà nam triều thích nhất.

Lời này y nói thật ra là để Hoàn Nhan Tông Hàn nghe được, y sợ Hoàn Nhan Tông Hàn sẽ nghi kỵ Hoàn Nhan Tông Vọng.

Hoàn Nhan Tông Hàn sao không rõ, ha ha nói:

- Khánh Duệ, ngươi theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ cho rằng ta độ lượng đến thế sao? Ta thấy hắn lần này gửi thư đến chỉ là thử chúng ta thôi.

Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói:

- Tên đầu bếp kia tuy rằng giảo hoạt, nhưng không đến mức nhàm chán làm trò xiếc này. Hắn hẳn là cũng biết, chúng ta nếu muốn tấn công, cũng chỉ trong hai ngày này. Nếu ngày mai chúng ta đi, vậy chứng minh chúng ta sẽ không tấn công, nếu chúng ta không đi, vậy cũng chứng minh chúng ta lập tức muốn tấn công.

Hoàn Nhan Tông Hàn nói:

- Vậy Tông Vọng ngươi thấy thế nào?

Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:

- Nếu như đã quyết định tây chinh, hắn không đưa thư, ta định cũng tới gặp hắn, thuận tiện thúc giục lời hứa của nam triều với chúng ta.