Mặc dù không có chút xíu trang điểm, nhưng la vì vừa mới tăm xong, làn da trắng nõn lộ ra đỏ nhạt mềm mịn, còn bốc chút hơi nóng, dung nhan thanh tú lại càng tăng, môi như ráng mây, má lúm đồng tiền nhỏ hai bên nổi lên chút quyến rũ, vai khoác chiếc áo Lý Kỳ vừa rồi khoác cho nàng, mà áσ ɭóŧ trắng như ngọc bên trong với làn da trong suốt trong sáng, mái tóc đen bóng rủ tới eo, eo nhỏ nhắn lả lướt, yến oanh gò bó, quả nhiên thanh lịch đoan trang.
Như bạch châu tiên tử hạ cõi trần, thật sự là dung mạo xinh đẹp như ngọc như hoa, hương thơm sắc đẹp yểu điệu như ngọc sinh hương.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không phải hư truyền.Triệu Tinh Yến tuy rằng mỹ mạo không thua nàng, nhưng Triệu Tinh Yến khí khái quá mạnh, thiếu nét nữ nhân, tuy nhiên Lý Sư Sư thật là từ đầu đến chân phát huy nét nữ nhân vô cùng nhuần nhuyễn, phong tình quyến rũ, nhu tình như nước, đây đối với nam nhân mà nói, quả thực chính là độc dược trí mạng.Hồng nhan là nguồn gốc của tai họa thật đúng là không sai vào đâu được.
- Rầm rầm!Lý Kỳ trong cổ họng phát ra một âm thanh buồn bã, tuy không có mạo phạm giai nhân, lại thật ra khiến hắn bất ngờ, theo bản năng che miệng lại, thuận tiện lặng lẽ hướng giữa phần mũi môi nhẹ nhàng ấn, dù sao hắn trước kia có trải nghiệm chảy máu mũi.Lý Sư Sư thấy vậy, mím môi cười, chỉ thấy má lúm đồng tiền hiện ra, lập tức trăm quyến rũ lan tràn, phong tình vô song!Đừng mê người như vậy được không.Lý Kỳ chỉ cảm thấy mình cũng sắp nổ tung rồi, nhưng hắn lại không muốn để Lý Sư Sư tưởng rằng đây là việc hắn bày ra, chuyện này hắn đúng là oan uổng, hắn vừa rồi thấy Lý Sư Sư ở bên hồ khóc lớn, làm sao còn có ý đồ này, chỉ là sợ nàng cảm lạnh, vì thế mau để người đi đun chút nước ấm.Nhưng kế hoạch mãi mãi không theo kịp thay đổi, đây là vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng.Lý Kỳ bây giờ ngay cả đứng cũng không dám đứng, sợ trò hề bại lộ, cố gắng làm cho mình ra vẻ đạo mạo một chút, đưa tay nói:
- Nàng- - - nàng tắm xong rồi, mau lại đây uống chén súp tan giá lạnh.Nhưng thật sự là càng giả bộ lại càng cầm thú.Có câu là nữ vì người mình yêu mà làm đẹp, Lý Sư Sư mặc dù diễm tuyệt thiên hạ, nhưng người bên ngoài ca ngợi sẽ chỉ khiến nàng sinh ghét. Mà hiện giờ bộ dạng thất thố và tay chân luống cuống của Lý Kỳ, lại làm cho nàng lòng tràn đầy vui mừng, đi tới Lý Kỳ, thật sự là hoa sen cứ thế mà nảy nở, khéo léo tuệ tuyệt luân, vô cùng lả lướt thướt tha, có một loại tao nhã đón gió muốn bay, phải biết rằng kỹ thuật múa của Phong Nghi Nô tất cả đều là nàng dạy.
Lúc đến gần, ở ánh sáng nến chiếu rọi lại thấy váy mỏng của nàng nhìn thấu da, hương da ngầm lộ. Tấm áo ngực đỏ nhỏ hẹp bao quanh, ở trong váy mỏng như ẩn như hiện.Ôi! Ông trời ơi, ngươi vẫn là gϊếŧ ta đi thôi, con mẹ nó thực không sống nổi nữa rồi. Lý Kỳ tận lực đem ánh mắt dời đi, ráng sức lau mồ hôi. Lý Sư Sư vẹo con ngươi liếc qua, hạ giọng nói:
- Lý lang, chàng rất nóng sao?
- Hô - - -!Lý Kỳ ho nhẹ hai tiếng, nói:
- Nóng? Hình như hơi nóng, có thể là vừa rồi đợi buồn chán. Súp uống nhiều quá, cũng - - - cũng có thể là lò này lửa to một chút, ai ôi!!! Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy.Lý Sư Sư thấy trước mặt hắn bày chính là một ly trà thơm. Còn lửa nhỏ trong lò cách hắn hai bước xa, trong lòng sao lại không hiểu, e lệ cười, chậm rãi cúi đầu.
- Súp sâm. Uống chút súp sâm.Lý Kỳ nói với giọng hơi run rẩy, nếu là Phong Nghi Nô, hắn đã sớm bổ nhào qua rồi. Chỉ có điều Lý Sư Sư thì, hắn còn thật sợ mình làm vậy sẽ tổn thương nàng, cho là mình cũng là ham vẻ đẹp của nàng, vì vậy vẫn cứ nhịn, nhưng nhịn thật sự là khó chịu, dung nhan Lý Sư Sư tuyệt thế thật sự là thế gian hiếm có, đặc biệt là phong tình biếng nhác đó của nàng, thật sự là say mê lòng người, không khỏi cái mông kẹp chặt, hai chân giao nhau, mặt gắt gao kéo căng. Lại không biết mình đã lộ rõ bộ mặt rồi.Lý Sư Sư khẽ ừ, cầm lấy thìa, cúi người uống.
Nhưng nàng hơi cúi người, áo choàng hạ xuống hai vυ' phồng lên, giữa hai khe núi thâm thúy, dường như đâm xuyên áo ngực kia, rời quần áo mà lộ ra.Ông trời ơi! Ta thật sự là không muốn nhìn, nhưng ai bảo ngực nàng lớn như vậy đẹp như vậy, được rồi, lại nhìn một lần nữa. Nhưng mắt liếc trộm qua, làm sao quay lại kịp, hai tròng mắt Lý Kỳ rất nhanh đã chôn chặt tại khóe mắt, căn bản không thể sẽ trở về chỗ cũ.
- Lý lang, Lý lang
.- A? Nàng gọi ta à!Lý Kỳ vội ngẩn ra, chỉ cảm thấy mắt hơi đau, con ngươi có chút không trở về được rồi, xem ra là nhìn quá nhập thần rồi. Càng tỏ ra xấu hổ, mặt già đỏ ửng.Lý Sư Sư bưng miệng cười.Lý Kỳ gãi đầu, ngốc hề hề nói:
- Sư Sư, nàng thật sự là đẹp.
- Thật sao? Lý Sư Sư một mảnh đỏ hồng trên mặt, nhẹ giọng hỏi:
- Ở đâu đẹp? Lời vừa ra khỏi miệng, chiếc cổ như ngọc thon dài của nàng, dường như đều tách ra thản nhiên đỏ ửng, hai tròng mắt dâng lên mông lung sương khói, lòe lòe tỏa sáng, sự quyến rũ động lòng người khó diễn tả.Nàng đây là đang cám dỗ ta sao? Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Cá này ta không rõ lắm, bởi vì ta không biết trên người của nàng có chỗ nào không đẹp.Lý Sư Sư đột nhiên nâng cánh tay như củ sen lên, nói:
- Lý lang, chàng lại đây chút.Vυ't! Xong!Nàng vừa dứt lời, Lý Kỳ mông không rời ghế dựa liền ngồi ở bên canh Lý Sư Sư,
- Chuyện gì vậy?Lý Sư Sư hơi ngẩn ra, khóe miệng nhẹ nhàng khẽ động vài cái, đem trán khẽ tựa vào trên vai của Lý Kỳ, nói: - Lý lang, chàng nói đây là mơ sao?Lý Kỳ chỉ cảm thấy đôi môi phát khô, không khỏi liếʍ môi, nói:
- Thực không dám dấu diếm, ta - - - ta cũng đang suy tư vấn đề này.