Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1525-1: Vàng thật bạc trắng (1)

Người như Cao Kiệt cũng không ngu xuẩn, không những không ngu mà còn rất biết cách đàm phán đấy, mục đích lần trước đến Biện Lương của y, một là muốn buôn bán cùng Đại Tống, hai là muốn lợi dụng thứ Đại Tống cần nhất là ngựa để giao hảo với Đại Tống, lúc ấy y đã hoàn thành hai nhiệm vụ này một cách hoàn mỹ, bởi vậy có thể thấy được khả năng của y rồi.

Khi y vừa gặp Lý Kỳ, thấy Lý Kỳ nhiệt tình như vậy, cho nên đã có hy vọng rất lớn, nào ngờ Lý Kỳ vừa chuyển câu đã nói không đề cập tới công việc chung, lời này rất giống như đánh lén y một phát.

Lý Kỳ là ai, đây chính là người nổi danh khôn khéo, hơn nữa bất kể là nội loạn ở Đại Lý hay là xâm lấn Nam Ngô, khẳng định đều do một tay Lý Kỳ đạo diễn ra cả, Lý Kỳ sao có thể không biết mục đích y đến đây được, nhưng mà, Lý Kỳ lại nói không đề cập tới việc công, điều này khiến cho Cao Kiệt nghĩ rằng Lý Kỳ muốn cự tuyệt y.

Lý Kỳ cúi đầu nhìn Cao Kiệt ngồi dưới đất, trong mắt hiện lên một chút cười nhạo, người này thật đúng là quá thông minh nên mới sẽ bị sự thông minh của mình hại, hắn vội vàng vươn tay ra nói:

- Cao lão đệ, thật có lỗi quá, có phải ghế dựa chỗ ta quá chật hay không?

Đâu phải là do ghế dựa quá chật chứ, ta đây rõ ràng là bị ngươi dọa, Cao Kiệt đang muốn bảo không phải, Lý Kỳ đã lập tức nói:

- Người đâu, đổi một cái ghế dựa rộng hơn cho Cao lão đệ của ta.

- Vâng.

Rất nhanh, bọn lính đã đổi một cái ghế dựa khác cho Cao Kiệt, đồng thời cũng bưng đồ ăn lên.

Cao Kiệt đi đường cả đêm, còn chưa được ăn tối, nguyên bản y thật sự đói bụng, nhưng hiện nay khi y nhìn đầy một bàn đồ ăn, thật sự là không có cả tâm tình cầm đũa.

Lý Kỳ ra vẻ hiếu kỳ hỏi:

- Như thế nào? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?

- Ồ, không hề, không hề.

Cao Kiệt ngẩn ra, vội vàng cầm đũa lên, nhưng khi nâng đũa lên không trung thì y lại để xuống, nói với Lý Kỳ:

- Yến Vân Vương, kỳ thật --- kỳ thật hôm nay ta đến là vì có việc muốn nhờ Yến Vân Vương đấy.

Mẹ kiếp! Bộ dáng lúc này mới giống có việc cầu xin người chứ! Lý Kỳ vỗ ngực cam đoan:

- Cao lão đệ có chuyện gì cứ nói đừng ngại, ta đây làm ca ca nếu giúp được thì nhất định sẽ giúp.

- Đa tạ Yến Vân Vương.

Cao Kiệt chỗ nào còn có thời gian để thảo luận vấn đề bối phận với Lý Kỳ nữa, chỉ cần Lý Kỳ có thể đáp ứng thì gọi cha đều được a! Y ngượng ngùng nói:

- Là như vậy, ta tin rằng Yến Vân Vương cũng biết được tình huống của ta ở Đại Lý rồi.

Lý Kỳ vừa nghe, cố ý giả vờ bày ra bộ mặt muốn tị hiềm, thản nhiên bảo:

- Nghe nói một chút.

Nghe nói một chút? Việc này đều do ngươi ở sau lưng giở trò quỷ, chỉ sợ ngươi còn rõ ràng hơn ta một ít ấy. Cao Kiệt thầm mắng một câu, ngoài miệng lại nói:

- Hiện giờ Cao gia chúng ta đã rơi vào đường cùng rồi, hy vọng Yến Vân Vương có thể ra tay giúp đỡ, cứu lấy Cao gia ta.

Lý Kỳ trầm ngâm một lát, vô cùng khó xử nói:

- Nếu như là Cao lão đệ xin giúp đỡ cho mình ngươi thôi thì ta tuyệt đối không nói hai lời, sẽ bảo vệ cho ngươi ổn thỏa chu toàn, nhưng nếu phải bảo vệ cả gia tộc của ngươi thì …, ôi, ngươi cũng biết quan hệ của tên Đoàn Chính Nghiêm kia cùng Hoàng thượng của chúng ta đấy, việc này cũng không dễ xử lý đâu.

Cao Kiệt vội hỏi:

- Điều này ta cũng biết, nhưng đây chẳng qua là giao tình giữa Đoàn thị cùng bệ hạ của quý quốc thôi, Cao thị chúng ta cũng không ít qua lại với quý quốc mà, hơn nữa chưa bao giờ trở mặt cả. Hiện giờ chúng ta cũng không cầu gì khác nữa rồi, chỉ hy vọng Yến Vân Vương có thể bảo vệ chu toàn cho gia tộc ta, chỉ có vậy thôi.

Ngụ ý chính là chức vị tướng quốc hay địa vị quyền lực gì thì bọn họ cũng không cần nữa, chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng của bọn họ là được rồi.

Ngươi người ngu ngốc này, mau hối lộ ta đi, ngươi không bỏ chút thành ý ra thì cho dù ta muốn giúp ngươi cũng không được nha. Bởi vì đây là nguyên tắc của việc cầu xin người, thật sự là không biết luật gì cả. Lý Kỳ thở dài, hơi hơi quay đầu đi, xoa xoa cằm, bày ra vẻ mặt phi thường khó xử.

Cao Kiệt đâu biết được tâm tư của Lý Kỳ, trong lòng thấp thỏm bất an, bởi vì y nghĩ đến lúc trước Lý Kỳ đã nhẹ nhàng cự tuyệt y, vì vậy cũng không dám cò kè mặc cả, chỉ có thể nói ra điểm mấu chốt:

- Yến Vân Vương, nếu ngài có thể ra tay cứu giúp thì chúng ta nhất định sẽ báo đáp với ngài.

Đến giờ mới nói được lời ấy ư, ngươi nói một trăm câu lời hay còn không có giá trị bằng cho một xâu tiền đâu. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nâng cao tinh thần nói:

- Cao lão đệ, kỳ thật lời của ngươi nói rất không tệ, bất kể là cá nhân ta hay là Hoàng thượng của chúng ta đều không có ân oán gì với Cao thị các ngươi, chúng ta ra tay trợ giúp Đoàn Chính Nghiêm chính là quyết định của Hoàng thượng, mà mấu chốt cũng là nhằm vào Nam Ngô chứ không phải là các ngươi, ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc thôi, nói thật, kỳ thật ta chưa từng nghĩ qua sẽ làm gì Cao thị các ngươi cả, ta thậm chí còn muốn thiết lập mối quan hệ tốt với Cao thị nữa, mục đích của ta kỳ thật rất đơn giản, chính là muốn thu phục Nam Ngô, cho nên nếu ai là bạn bè của Nam Ngô thì liền là địch nhân của ta.

Có hy vọng.

Trong lòng Cao Kiệt nửa vui nửa giận, ngươi người này rất thực dụng đi, phía trước khi ta chưa nói hậu báo thì ngay cả nói ngươi cũng lười nói, ta vừa nói nhất định sẽ hậu báo thì ngươi đã lập tức chuyển biến lời nói rồi. Tuy nhiên cũng nghe ra ý sâu xa trong lời nói của Lý Kỳ, chính là đang cảnh cáo bọn họ không cần nghĩ đi đầu nhập vào Nam Ngô, bằng không đến lúc đó ai cũng không thể bảo vệ được cho các ngươi nữa. Trong lòng y may mắn lúc trước không lựa chọn tiến nhập phủ Thanh Long, y lập tức biểu lộ trung tâm nói:

- Yến Vân Vương xin yên tâm, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ lui tới cùng với Nam Ngô rồi.

- Thế sao?

Lý Kỳ cười như không cười bảo:

- Nhưng theo ta được biết thì bên người các ngươi còn dẫn theo hai vạn binh lính Nam Ngô nữa.

Cao Kiệt vội vàng giải thích:

- Đấy chẳng qua là bị Đoàn thị bức bách thôi, chỉ cần Yến Vân Vương đáp ứng bảo vệ chúng ta, chúng ta nhất định sẽ dâng lên hai vạn binh lính Nam Ngô này.

Tai họa đến nơi thì người nào người nấy tự trốn, lời này quả thật không sai chút nào. Lý Kỳ nghe vậy trong lòng âm thầm cảm khái một phen.

Cao Kiệt thấy Lý Kỳ không nói lời nào, lại nói:

- Yến Vân Vương, lần này chúng ta đến đây còn mang theo một số lượng vàng bạc châu báu lớn, chúng ta nguyện ý dâng tặng toàn bộ số tiền tài này cho Yến Vân Vương.

Số lượng lớn? Từ này ta cũng không thích lắm, có khả năng ngươi thấy nhiều nhưng ta lại thấy ít ấy chứ. Vẻ mặt của Lý Kỳ phi thường bình thản, bảo:

- Thế sao? Thế thì không cần, vẫn cứ giữ lại chính các ngươi tự dùng đi, vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại, của các ngươi có vấn đề nào không cần tiền đâu.

Cao Kiệt lúc này đây nghe rõ, Lý Kỳ đây là đang khinh thường bọn họ, ngại ít tiền, y vẻ mặt ngạo khí nói:

- Yến Vân Vương nói đùa, nếu chỉ tính riêng ăn, mặc, ở, đi lại thì cho dù chúng ta dùng một trăm đời đều không dùng hết a.

Lý Kỳ mãnh liệt hít một hơi khí lạnh, hắn phi thường thích sự ngạo khí của Cao Kiệt, trong mắt bắn ra hào quang hỏi:

- Thật hay giả?

Cao Kiệt nói:

- Chỉ cần Yến Vân Vương đáp ứng bảo vệ gia tộc Cao thị chúng ta, chúng ta nguyện ý dâng lên năm mươi vạn lượng hoàng kim, năm mươi vạn thất vải lụa, một trăm vạn lượng bạc trắng để bày tỏ tâm ý.

Không --- không phải đâu, ta không có nghe lầm chứ, năm mươi vạn lượng hoàng kim, một trăm vạn lượng bạc trắng, Lý Kỳ trừng mắt nhìn, nghĩ thầm rằng, nước Đại Lý này không lớn nhưng cũng có không ít tiền nha.

Nào ngờ nước Đại Lý mặc dù nhỏ, nhưng trong núi không có hổ nên khỉ tự xưng đại vương, các nước nhỏ phía nam hàng năm đều phải tiến cống cho bọn họ, trong nước Đại Lý cũng có không ít mỏ vàng mỏ bạc, mậu dịch quanh quốc gia phi thường phát đạt.

Hơn nữa, con số này vừa nghe thì đích xác rất nhiều, nhưng phải biết rằng Cao thị dẫn theo cả ngân khố của nước Đại Lý đến cơ mà, Đại Lý này dầu gì cũng là một quốc gia a.

Kỳ thật ở thời kỳ đỉnh cao của Đại Tống, chỉ là một năm thu vào của ngân khố quốc gia cũng đã có mười sáu ngàn vạn quan, mặc dù đánh mất giang sơn bên Nam Tống, nhưng thu nhập hàng năm của ngân khố quốc gia cũng cao tới mười ngàn vạn quan, tính từ vương triều nhà Nguyên đến thế kỷ hai mươi mốt đều không bị vượt qua, như vậy tính xuống thì so với Đại Tống, Đai Lý kỳ thật cũng xem như là ổ dân nghèo rồi.