Trước đó vài ngày Lý Kỳ vẫn chưa xuôi nam, chủ yếu vẫn là bởi vì hậu di chứng của Triệu Tinh Yến. Hiện giờ Triệu Tinh Yến đã vượt qua cơn đau tháng đầu, hắn cũng muốn sớm đến một chút hội hợp với Nhạc Phi bọn họ, dù sao hắn cũng là Thống soái, cứ nấp ở hậu phương này, thì cũng chẳng khác gì so với Thái Du.
Sáng sớm hôm đó, trời vẫn tờ mờ sáng, đám người Lý Kỳ đã trùng trùng điệp điệp xuất phát từ Ấp Châu, mà Đỗ Minh và đám quan viên Ấp Châu vẫn tiễn đến ngoài nam thành năm mươi dặm mới dừng lại, cho đến khi Lý Kỳ bọn họ biến mất khỏi tầm mắt mới hồi phủ.
Ít ngày sau đám người Lý Kỳ đã đi tới Quảng Nguyên Châu.
Lúc này Quảng Nguyên Châu vẫn chưa khôi phục lại sau chiến loạn, khắp nơi đều lưu lại dấu vết của chiến tranh, khắp nơi đều là tàn vách đoạn viên, giống như phủ Đại Danh lúc trước, đương nhiên, phủ Đại Danh có thể còn thảm hơn nơi này nhiều, cuối cùng phủ Đại Danh chính là thành thị phát đạt thứ hai của Đại Tống.
- Quân gia đừng mà, đừng mà, tiểu nhân cầu xin ngài, đừng mà…
Vừa mới đến ngoài thành, Lý Kỳ chợt nghe phía xa truyền đến một tiếng kêu rên, không khỏi vén bức màn lên nhìn, xa xa trông thấy một phụ nhân ngã quỵ xuống đất ôm chân một tên binh lính lớn tiếng khóc lóc.
Triệu Tinh Yến thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, hiếu kỳ nói:
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Ta cũng không rõ.
Lý Kỳ hơi nhíu lông mày, hiển nhiên là có chút khó chịu, đang chuẩn bị gọi người đến hỏi thử xem, đột nhiên trước mặt đi tới một đội nhân mã.
Một lát, đội nhân mã kia đã đi tới phía trước đội ngũ Lý Kỳ.
- Đại nhân, là tổ trưởng Long Vệ Quân, Vương Minh.
- Ta đang muốn tìm y.
Lý Kỳ vén rèm xe lên, đi ra ngoài, nói:
- Kêu y đến đây.
- Vâng.
Chỉ chốc lát sau. Vương Minh đã cưỡi ngựa đi tới, chắp tay nói:
- Ty chức tham kiến Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ chỉ tay sang bên trái, giọng điệu không tốt nói:
- Kia là chuyện gì?
Vương Minh quay đầu nhìn. Một lát liền quay đầu lại, vội nói:
- Hồi bẩm Xu Mật Sứ, phụ nhân kia như thế, chắc là bởi vì người của chúng ta phải thiêu hủy thi thể thân nhân của cô ta, bởi vì hố lửa ở ngay bên cạnh.
Lý Kỳ nghe được hiếu kỳ nói:
- Thiêu hủy thi thể?
Vương Minh nói:
- Đây là do Điện Soái căn dặn, căn cứ lời nói của quan ngự y, thi thể của hậu chiến nhất định phải mau chóng thiêu hủy, không thể để lâu, nếu không rất có thể sẽ sinh ra dịch bệnh, vậy nên chúng ta đã đào một cái hố to ở bên kia tập trung các thi thể lại để đốt.
Quái Cửu Lang ngồi ở phía sau trong xe ngựa chẳng biết đi ra lúc nào. Gật đầu nói:
- Hành động này làm rất đúng, để lại thi thể chiến hậu thật ra là đòn trí mạng nhất, nếu là để lâu thi thể hư thối, không cẩn thận, người của cả thành đều có thể sẽ chịu ôn dịch ăn mòn.
Lý Kỳ thoáng gật đầu, lại hỏi:
- Nhưng mà đã qua hơn một tháng rồi, các ngươi vẫn đang thiêu thi thể, rốt cuộc lúc ấy đã chết bao nhiêu người hả?
Vương Minh nói:
- Xu Mật Sứ có điều không biết đó thôi. Kỳ thật người chết lúc đó, đã sớm thiêu hủy toàn bộ rồi, chẳng qua là khi đó có rất nhiều người vẫn chưa chết, chỉ là bị trọng thương, nhưng… nhưng trong thành Quảng Nguyên này lại thiếu lang trung. Hiện giờ thiêu hủy đều là những người chết vì trọng thương đó.
Lý Kỳ không thể tin nổi nói:
- Ta cho các ngươi nhiều lang trung như vậy, ngươi lại nói với ta là không có lang trung?
Vương Minh khẩn trương nói:
- Xu Mật Sứ đã hiểu lầm rồi. Đại bộ phận lang trung trong đó đều đi theo Điện Soái nam chinh rồi, chỉ để lại một số nhỏ ở đây chăm sóc người bị thương của Đại Tống ta, về phần binh lính bị thương của Nam Ngô, chúng tôi thật sự là không thể cứu chữa, chỉ phải dựa vào dân chúng trong thành chăm sóc lẫn nhau.
Thế giới này chính là hiện thực như vậy. Nhạc Phi cũng là như thế, hắn vẫn phải tiếp tục chinh chiến, không thể nào để toàn bộ đoàn đội y liệu ở lại đây, hơn nữa y không gϊếŧ những binh lính kia cũng đã xem như là nhân từ rồi, không thể nào còn để cho lang trung của mình mặc kệ binh lính của mình, chạy tới giúp binh lính của Nam Ngô trị thương, chuyện này không ai làm được.
Trong lòng Lý Kỳ cũng hiểu được điểm này, nói:
- Đây tuy rằng không là lỗi của ngươi, nhưng ngươi tốt xấu gì cũng phải động não một chút, cái miệng của các ngươi để làm gì, không biết giải thích rõ ràng với dân chúng ở đây sao, không biết trấn an bọn họ sao? Chỉ biết đốt đốt đốt, ngươi thử nhìn xem kia giống cái gì, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào, không cho rằng binh lính Đại Tống ta hϊếp đáp phụ nữ mới lạ. Lão tử đây lại không muốn các ngươi đi nghiên cứu đại kế quốc gia gì hết, bỏ một chút công sức thì ngươi sẽ mệt hay là thế nào? Nếu có loạn gì đấy, thế nào lão tử cũng phải đem ngươi đi đốt.
Không hổ là Quỷ kiến sầu a.
Vương Minh bị giáo huấn đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng y đã quen rồi, Long Vệ Quân chính là một chi bộ đội theo Lý Kỳ sớm nhất, có ai chưa từng bị Quỷ kiến sầu này giáo huấn qua, vội nói:
- Ty chức biết tội.
Y biết rõ trong thời điểm này nhất định không được giải thích, ngươi càng giải thích thì quả càng nghiêm trọng.
Lý Kỳ hừ một tiếng thật mạnh, nói:
- Biết tội còn không đi qua đi, hôm nay bổn quan sẽ ở đây xem, ta cũng muốn xem các ngươi thật sự bất tài, hay là lười mở miệng ra.
Vương Minh vừa nghe, ý nghĩ muốn chết cũng đã có, một câu nói kia của Lý Kỳ đã trực tiếp đưa đẩy y vào chỗ chết. Nếu y giải quyết người phụ nữ kia, vậy chẳng phải là chứng minh y lười biếng, nếu không giải quyết, vậy thì càng chết hơn nữa, lại chẳng phải là chứng minh thật sự là y bất tài ư, nhưng y hiểu, làm việc dưới tay Lý Kỳ, người có khả năng thì có vị trí, trong lòng đã có suy tính, khẩn trương phi ngựa chạy qua.
Lý Kỳ vẫn đang đứng trên xe ngựa nhìn y.
Quái Cửu Lang cười gật đầu, có chút tán thưởng.
Triệu Tinh Yến cũng khom người đi từ trong xe ngựa ra, hơi bất mãn nhìn Lý Kỳ, nói:
- Huynh cũng thật là, việc này không phải lỗi của bọn họ, sao huynh phải làm khó dễ bọn họ.
Nàng không thể so với Quý Hồng Nô bọn họ, nàng là chính khách, tất nhiên cũng có được một mặt tàn khốc của nàng, trong lòng nàng, mạng của dân chúng Đại Tống chắc chắn phải cao hơn mạng của người dân Nam Ngô, nàng không cảm thấy Vương Minh làm như vậy có gì không đúng, hiện giờ cuộc chiến này vẫn đang tiếp tục, chuyện cần làm quá nhiều rồi, ai có thể làm được chu đáo.
Lý Kỳ thở dài, nói:
- Yến Phúc, việc này quả thật không phải lỗi của bọn họ, nhưng tại sao y không thể làm cho tốt hơn một chút, một binh lính không chỉ là phải biết đánh giặc, y còn phải có tố chất cao hơn, phải học cách suy nghĩ, chỉ có một đội quân có tố chất cao, mới có thể bách chiến bách thắng, không nên xem thường chi tiết này, nếu bọn họ có thể học được cách chú trọng những chi tiết này trong chuyện này, ta dám cam đoan, Đại Tống sẽ thu được ích lợi mấy trăm năm.
Triệu Tinh Yến cẩn thận nuốt lấy những lời này của Lý Kỳ, dần dần rơi vào trong trầm tư.