Một câu nói kia Lưu Vân Hi thật sự là đả kích quá lớn đối với Lý Kỳ, giống như bị sét đánh nganh tai, trong đầu là trống rỗng.
Một lúc lâu sau, Lưu Vân Hi thấy Lý Kỳ không rên một tiếng, hai mắt trống rỗng, ngơ ngác đang nhìn mình, lại nói: - Ngươi --- ngươi không sao chứ?
Lý Kỳ mạnh ngẩn ra, trong lòng không thể chấp nhận sự thật này, bởi vì hết thảy những việc này tới thật sự là quá đột nhiên, lắc đầu nói: - Thập Nương, cô nhất định là cố ý nói như vậy, ha hả, cô đang cố ý đùa giỡn ta có phải hay không, ta biết nhất định là như vậy mà.
Lưu Vân Hi vẻ mặt rất thành thật nói:
- Ta vì sao phải đùa giỡn ngươi, cho dù ta muốn đùa giỡn ngươi, cũng sẽ không liên lụy đến người vô tội, Triệu cô nương đích thật là không thể cứu được, ít nhất ta là bất lực rồi.
- Không có khả năng.
Lý Kỳ giận quát một tiếng, hai tay cầm lấy hai cánh tay của Lưu Vân Hi, nói: - Điều này sao có thể, cô nhất định là đang gạt ta, cô là thần y a, sao có đạo lý không cứu sống được.
Lưu Vân Hi liếc mắt nhìn hai tay của Lý Kỳ, khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: - Coi như ta là thần y, nhưng ta không phải thần tiên, nếu mỗi người ta đều có thể cứu sống được, vậy trên đời này cũng sẽ không có người chết. Triệu cô nương bị trúng một loại kịch độc tên là Kiến Huyết Phong Hầu, nếu là trong một khắc, ta còn có nắm chắc cứu sống nàng, nhưng bây giờ, nọc độc đã đi theo máu của nàng xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ của nàng, thần tiên cũng khó trị.
- Cái gì Kiến huyết phong hầu, cô cho là đây là đang đóng phim à! Lý Kỳ hai mắt đỏ thẫm, bộ mặt dữ tợn.
Lưu Vân Hi thì vẫn giữ giọng điệu lãnh đạm kia, chậm rãi nói: - Kiến huyết phong hầu này là một loại cây, loại cây này một khi dính máu, sẽ trở nên kịch độc vô cùng, trên căn bản là không có thuốc nào cứu được, ta hiện tại đã dùng ngân châm bảo vệ tâm mạch của nàng, nhưng tối đa cũng chỉ bảo mệnh được có hai ba ngày, ngươi có thể mời cao minh khác, hoặc là --- giúp nàng chuẩn bị hậu sự, hiện tại mời buông tay bẩn thỉu của ngươi ra.
- Không thể nào. Không thể nào.
Lý Kỳ buông lỏng ra hai tay, không ngừng lui về phía sau, nước mắt đã rưng rưng, nói: - Cô nhất định có biện pháp, cô nhất định có biện pháp, cô muốn dược liệu gì, cứ mở miệng, ta đều tìm tới cho cô, chỉ cầu xin có thể cứu nàng. Nói đến phần sau, gần như là cầu xin.
Nếu lang trung khác nói với hắn lời nói này, hắn có lẽ sẽ không tuyệt vọng, nhưng lời nói này lại từ trong miệng Lưu Vân Hi nói ra, thật giống như một gậy đánh hắn vào Địa ngục, không bao giờ có khả năng xoay người nữa rồi.
Lưu Vân Hi nhìn Lý Kỳ, một lát sau, mới nói: - Thật có lỗi, ta bất lực.
Lý Kỳ hai mắt khép lại, cách chỉ chốc lát, hắn mở choàng mắt ra, nhấc chân liền đi vào bên trong đi.
Đợi cho Lý Kỳ trở ra. Hoắc Nam Hi mới đi lên trước, nhỏ giọng hỏi: - Thập Nương, thực --- thực không cứu được hay sao?
Lưu Vân Hi mắt lạnh thoáng nhìn nói: - Ngươi cũng cho rằng ta lừa hắn hay sao?
- Không dám, không dám.
Hoắc Nam Hi vội gượng cười, lại liếc nhìn vào trong phòng, không khỏi thở dài một tiếng.
Lý Kỳ đi vào phòng trong, đầu tiên là đứng ở trước cửa chần chờ một chút, khôn ngoan mang một tia sợ hãi đi vào bên giường. Không đành lòng nhìn về hướng giường, chỉ thấy dung nhan nghiêng thế kia đã mất đi vầng hào quang lúc trước, đôi môi nguyên bản đỏ tươi đã biến thành tái nhợt, hai mắt hơi khép, bốn phía hốc mắt hiển màu xanh thẫm, nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích.
Lý Kỳ thấy Triệu Tinh Yến đã trong tình trạng nguy ở sớm tối, lại bó tay không biện pháp. Thực là đau xót khó chịu, bỗng dưng nhớ tới, lúc trước ta từng ba lần bốn lượt muốn gϊếŧ nàng, hiện giờ nàng đã sắp chết, vì sao ta lại thương tâm như vậy, kỳ thật nếu nàng chết, ta sẽ ít đi rất nhiều gánh nặng.
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên lại vô cùng tức giận chính bản thân mình, Lý Kỳ a Lý Kỳ, mệt cho ngươi còn là đương triều nhất phẩm, mệt cho ngươi là người dưới một người trên vạn người, nhưng như vậy cũng có tác dụng gì, ngươi ngay cả một nữ nhân đều không cứu sống nổi, chức quan ngay trước mặt này của ngươi còn làm làm gì, còn không bằng đi làm một dân chúng, như vậy ít nhất sẽ không có nhiều việc phiền lòng như vậy.
- Ách ---!
Chợt nghe Triệu Tinh Yến khẽ rên một tiếng, đã kéo lại suy nghĩ của Lý Kỳ, nhìn thấy Triệu Tinh Yến nhíu chặt mày ngài, dường như cực kỳ thống khổ, vội đi qua, ngồi ở bên giường, nhẹ giọng hô: - Yến Phúc, Yến Phúc.
Sau một lúc lâu, Triệu Tinh Yến mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Lý Kỳ, trong lòng buông lỏng một hơi, theo bản năng nghĩ đến, hắn vẫn tốt.
Lý Kỳ thấy Triệu Tinh Yến mở mắt ra rồi, ân cần nói:
- Yến Phúc, cô cảm thấy như thế nào rồi?
Triệu Tinh Yến dường như ngay cả khí lực lắc lư đầu cũng không có, chỉ đành lắc lư đôi mắt vài cái, hỏi: - Đây là nơi nào?
- Đây là phòng ở của Lưu Thập Nương.
Triệu Tinh Yến nói: - Vậy --- vậy tình huống bên ngoài thế nào rồi? Phủ nha Ấp Châu ra sao rồi?
Lý Kỳ sửng sốt, thương tâm nói: - Cô cũng đã như vậy rồi, còn quan tâm những sự tình kia làm chi?
Triệu Tinh Yến hơi hơi thở gấp nói: - Mau nói cho ta biết.
Lý Kỳ chần chừ một lát, nói: - Đã không sao, địch nhân đã bị chúng ta đánh lui.
- Thật không? Ngươi không có gạt ta?
Lý Kỳ gật gật đầu.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Triệu Tinh Yến buông mí mắt xuống, lại hỏi: - Vậy ngươi có tra được ra địch nhân này là những người nào không?
Lý Kỳ chỉ cảm thấy ngực ngẹn lại, một cỗ hỏa không khỏi dâng lên, có chút nóng nảy nói: - Cô quản bọn chúng là ai làm cái khỉ gió gì, những thứ đó đã không còn quan trọng nữa rồi.
- Ngươi điên rồi.
Triệu Tinh Yến gian nan phun ra ba chữ, nói: - Bên trong thành Ấp Châu nhanh chóng xuất hiện nhiều kẻ thù như vậy, nếu không quan trọng, vậy còn có cái gì quan trọng nữa, binh lính của chúng ta hiện giờ đều ở tiền tuyến, nếu chẳng may Ấp Châu bị người khác đoạt đi mất, vậy tướng sĩ tiền tuyến sẽ mất đi tiếp tế tiếp viện, Nhạc Phi bọn họ sẽ lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, đến lúc đó, chúng ta có thể sẽ thất bại thảm hại --- khụ khụ khụ ---.
Nàng càng nói càng kích động, đột nhiên ho kịch liệt, đồng thời mũi và miệng phun ra không ít máu tươi.
Lý Kỳ thấy thế, chỉ cảm thấy lòng như đao cắt, khẩn trương cầm lấy chiếc khăn bên cạnh giúp nàng lau sạch sẽ, ngoài miệng không ngừng nói: - Là lỗi của ta, là lỗi của ta, cô đừng kích động, ta đã làm cho người ta đi thăm dò rồi, việc này ta sẽ thu phục mà, cô hiện tại cần phải làm là an tâm dưỡng thương.
Triệu Tinh Yến thực sự là không còn khí lực nữa rồi, vừa mới ho khan vài cái, liền cảm thấy dường như đã dùng hết tất cả khí lực toàn thân, qua một hồi lâu, mới khôi phục một chút khí lực, nói: - Lý Kỳ, lần này nam chinh đối với Đại Tống ta mà nói là vô cùng trọng yếu, không thể có chút lệch lạc.
- Ta biết mà, ta biết mà. Lý Kỳ gật đầu thật mạnh, nhưng hắn làm sao còn có phân tâm tình kia, lại ân cần hỏi han: - Cô hiện tại cảm thấy như thế nào?
Triệu Tinh Yến vô cùng thản nhiên nói: - Ta đã sắp chết rồi, ngươi nói có thể như thế nào đây hả?
Lý Kỳ hai mắt trợn mắt, kinh ngạc nói: - Cô--- cô cũng biết hay sao?
Triệu Tinh Yến nhìn Lý Kỳ lệ rơi đầy mặt, trong lòng chấn động, nói: - Chỉ cái bộ dáng hiện tại này của ngươi, ngươi cho có thể dấu diếm được ai.
Đúng a! Nàng thông minh như vậy, cho dù ta có ý giấu diếm nàng, cũng giấu diếm không được. Lý Kỳ hai đấm nắm chặt, móng tay đã đâm vào trong thịt, nức nở nói: - Mới vừa rồi vì sao cô lại ngốc như vậy, muốn thay ta chắn một mũi tên này.
Triệu Tinh Yến nói: - Đây không phải ngốc, đây là lấy đại cục làm trọng. Ngươi là Thống soái lần nam chinh này, ngươi đảm đương trọng trách của thiên hạ xã tắc, ngươi quyết không thể chết, mà ta, mà ta vốn sớm đáng chết rồi, sống đến hiện tại cũng là buôn bán lời. Có thể thay ngươi chắn này một mũi tên, ta đã cảm thấy quá đủ rồi.
Lý Kỳ chỉ cảm thấy phiền lòng nóng nảy, nói: - Cô có thể đừng cứ mãi nói thiên hạ xã tắc không, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, lục đυ.c với nhau, có ý nghĩa sao? Lẽ nào trong cuộc đời của cô cũng chỉ có một thứ này sao?