Đàn bà đồng nghĩa với phiền phức!
Điều này nói quả không ngoa.
Còn việc duy nhất đàn ông có thể làm là kiên nhẫn chờ đợi.
Điều này cũng tuyệt đối không phải là bi ai.
Bởi vì không có một người đàn ông nào hi vọng người phụ nữ bên cạnh mình bẩn thỉu luộm thuộm, vậy thì ngươi bắt buộc phải cho người ta đủ thời gian để trang điểm chứ.
Được cái nọ mất cái kia.
Điều này cũng là điều vô cùng công bằng mà.
Còn gì mà kêu than oan trách, làm vậy hoàn toàn là không cần thiết.
Phụ nữ làm đẹp cho người thích mình mà!
Ngươi nên thấy đó là niềm vui mới đúng chứ.
Cũng không thể không nhắc thêm một câu rằng, về phương diện này, cái vị nhạc phụ vô lương thời hậu thế kia của Lý Kỳ đã dạy cho hắn một bài học đích đáng, bởi ở một khách sạn 5 sao, thì khách hàng đa số là những quý bà thành đạt, những thiên kim tiểu thư, còn ngươi là người cầm lái tương lai, về phương diện lễ nghi, ngươi nhất định phải vô cùng hiểu rõ.
Cho nên những kiến thức cơ bản về phương diện này, Lý Kỳ thực sự không hề thiếu. Thế là hắn liền ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa, kiên nhẫn chờ đợi, không lộ một vẻ sốt ruột nào.
Tuy nhiên, Tần phu nhân cũng không để hắn phải đợi lâu, trong chốc lát, nàng đã đi ra ngoài.
Nàng ăn mặc vô cùng đơn giản, một chiếc áo vải thô màu vàng nhạt, thứ áo vải thô này là tên gọi chung của trang phục thể thao thời cổ, còn mái tóc đen nhánh mượt mà kia thì được búi lên một cách đơn giản, khiến cho khuôn mặt trái xoan của nàng hiện ra càng thêm rõ nét, lông mày lá liễu, da trắng như tuyết, eo thắt đáy lưng ong, răng như ngậm ngọc.
Tần phu nhân không giống như Phong Nghi Nô, Lý Sư Sư, đặc biệt là Phong Nghi Nô. Phong Nghi Nô thích đồ trang sức hoa lệ, càng hoa lệ thì càng thích hợp với nàng ấy. Ví như cái áo bào đỏ của nàng ấy, thật sự là không phải ai cũng xứng mặc nó. Khi Phong Nghi Nô đi ra, ánh châu ngọc lấp lánh, chói mắt người ngắm, chắc chắn là cực kì thu hút cái nhìn của mọi người, toát ra một năng lượng rất lớn, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Cho dù là Lý Sư Sư thì về phương diện này cũng không thể sánh được với Phong Nghi Nô.
Lý Sư Sư thì lại thuộc kiểu dễ thích ứng, chẳng có loại trang phục nào mà nàng không mặc được. Cho dù đó có là một chiếc áo đạo sĩ thì nàng khi mặc nó cũng vẫn toát lên vẻ gợi cảm quyến rũ.
Còn Bạch Thiển Dạ thì thích kiểu trang sức tinh tế một chút, trông rất là có linh khí.
Tần phu nhân về phương diện này thì không thể so sánh được với bọn họ, dường như nàng chẳng hề có phong cách đặc biệt nào, con mắt thẩm mĩ cũng chẳng ra sao, đặc điểm duy nhất là nguyên tắc. Phụ nữ bình thường ăn mặc thế nào thì nàng sẽ như thế đó, cũng không thích trang điểm, gọn gàng sạch sẽ là được, có hợp hay không thì nàng không quan tâm.
Điều này cũng là tại nàng quá xinh, dáng người cũng rất đẹp. Nếu như là những nữ nhân bình thường khác, thì hẳn phải là người trung lão niên, nhưng cách ăn mặc của nàng lại luôn đem lại cho người ta cảm giác trầm mặc, cứ như thể nàng đang phải mang một gánh nặng lớn lắm trên người vậy.
Cho nên sự thay đổi rất nhỏ này của Tần phu nhân, mà thực ra thì chẳng có thay đổi nào cả, từ đầu đến chân đều rất bình thường, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có sự thay đổi lớn, độc đáo mới mẻ, chỉ thay đổi kiểu tóc thôi mà đã khiến người ta cảm thấy vô cùng năng động, nhẹ nhàng, cũng phấn chấn hơn rất nhiều, cứ như thể được trở lại tuổi 20 vậy.
Làn da mịn màng mềm mại, cứ như thể hoa sen mới nở vậy.
Lý Kỳ lần này không muốn để lộ hình ảnh anh em họ Trư, thật là có đôi chút khó khăn, nhưng vẫn không khỏi nhìn chăm chú thất thần.
Tần phu nhân từ sau khi xuất giá rất ít khi ra ngoài, cái bộ quần áo mà nàng đang mặc trên người quả thực là quần áo khi nàng 20 tuổi. Nàng thích những đồ trang sức cũ kĩ, những quần áo mặc trước kia thì vẫn còn giữ, bởi vì lâu rồi không ăn mặc thế này nên nàng cũng tự cảm thấy có chút ngượng ngùng, vừa ra ngoài, thấy Lý Kỳ ngẩn người ra nhìn, lại càng làm cảm thấy bối rối, đoạn khẽ nhíu mày nói: - Ngươi nhìn gì vậy?
Lý Kỳ ngớ người ra, ngượng ngùng đáp: - Khôngkhông nhìn gì cả. Nói xong, mặt hắn cũng đỏ bừng lên, Lý Kỳ là người như nào, điều này thật khó nói, nhưng có thể khẳng định rằng hắn không phải trai tân, thường thì chỉ có con gái mới đỏ mặt, nhưng giờ đây khi nhìn một nữ nhân, chính hắn lại bị đỏ mặt, làm cứ như là trai tân vậy, thật là không biết xấu hổ.
Quái lạ nhỉ, Tần phu nhân thấy mặt Lý Kỳ đỏ bừng, đây quả là một kì cảnh đó, nhưng nàng cũng không hiểu rõ lắm, dù sao thì Lý Kỳ luôn khiến người ta bất ngờ, cho nên cũng chẳng chú ý thêm, liền nói: - Bây giờ đã có thể đi được chưa?
Lý Kỳ mặc dù không thể nhìn thấy cái bộ dạng của mình lúc này, nhưng hắn cũng cảm thấy mặt mình nong nóng, thấy thất vọng vì chính mình, lão tướng dày dạn trận mạc như thế mà lại trở nên như vậy, thầm nghĩ, xem ra ta và Nha Nội còn có khác biệt lớn đó. Đoạn vội trấn tĩnh lại, mỉm cười nói: - Đương nhiên, xin mời!
Hai người lên ngựa, rời khỏi đình viện.
Sân vận động Túy Tiên Sơn Trang vẫn đang trong quá trình xây dựng, cho nên vẫn chưa hoàn toàn mở cửa rộng tãi, thường thì chỉ có khách quý mới có thể hưởng thụ đãi ngộ này, hoặc là một số trận đấu cầu trong châu mới được tổ chức tại đây.
Đi được một lúc, Lý Kỳ và Tần phu nhân đã tới sân vận động, bên ngoài sân vận động này đều là sân đấu ngoài trời, có một sân chuyên dụng tổ chức đá cầu cỡ lớn, hai sân đá cầu cỡ nhỏ, ngoài ra còn có 8 sân cầu lông ngoài trời, 4 sân cầu lông trong nhà.
Hai người vừa mới xuống ngựa, khi chưa kịp đi vào đã nghe thấy tiếng la hét ma chê quỷ hờn từ bên trong vọng ra.
Tần phu nhân nheo mày nói: - Hình như là đám Cao Nha Nội bọn họ.
Thế quái nào mà đi đến đâu cũng gặp cái thằng khắc tinh này vậy, lẽ nào đây là điềm chẳng lành. Lý Kỳ chợt cảm thấy lo lắng, đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy bọn Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu đang chơi đá cầu ở cái sân ngoài cùng với điệu bộ vui vẻ lắm. Thời kì đó, những thứ có thể chơi được rất ít, bọn này cứ khi nào buồn chán là lại đi đá cầu, đoạn nói vẻ bất đắc dĩ: - Không cần quan tâm tới bọn đó, chúng ta mau đi thôi, đừng để Thanh Chiếu tỉ tỉ và mọi người đợi lâu.
Tần phu nhân đương nhiên là không muốn đυ.ng mặt với bọn Cao Nha Nội, thế là hai người cúi đầu đi nhanh tới sân đấu trong nhà bên trong.
Thằng nhãi Hồng Thiên Cửu đã liếc thấy Lý Kỳ, thế là vội nhìn Cao Nha Nội đang mải mê làm trò nói: - Ca ca, ca ca, đó chẳng phải là Lý đại ca sao?
Cao Nha Nội quay sang nhìn, hoàn toàn không để ý gì tới Lý Kỳ, mắt sáng rực lên, nói: - Mĩ nhân kia là?
Do Tần phu nhân đổi kiểu tóc, nên ngay cả Cao Nha Nội nhất thời cũng không nhận ra.
Sài Thông đi tới nói: - Đồ ngốc, rõ ràng là Tần phu nhân!
- Đúng thế thật nhỉ, chậc chậc, Tần phu nhân thật là đẹp quá, tiếc là đã bị Lý Kỳ nẫng tay trên. Cao Nha Nội nói với vẻ ảo não.
Sài Thông hừ một tiếng nói: - Còn phải nói, nếu như cô ta không xinh đẹp, thì sao có thể khiến Nhị Lang Trịnh gia thần hồn điên đảo, ngay cả tiền đồ rộng mở cũng bỏ luôn, ra bên ngoài lưu lạc mấy năm.
Bởi vì Trịnh Dật khi còn trẻ, đã quá có tiếng rồi, có thể nói là đứng đầu sĩ tử Đông Kinh, so với Tô Thức lúc đó, cũng chẳng hề kém cạnh. Khi còn chưa bước vào quan lộ, rất nhiều người đã nói đứa trẻ này tương lai nhất định sẽ có tài làm Tể Tướng, chỉ tiếc là vì Vương Dao năm xưa, thật là ruột gan đứt từng khúc, đã vứt bỏ tất cả mà bỏ nhà ra đi. Việc này năm đó ồn ào vô cùng, ở Đông Kinh không có ai là không biết cả.
Có thể thấy rằng, lúc đó Tần Mặc lấy Vương Dao về, phải gặp biết bao là áp lực. Cái việc cướp thê trong giới sĩ tử Đông Kinh này, nếu như không nể mặt Vương Trọng Lăng thì Tần gia phỏng chừng cũng toi rồi.
Cao Nha Nội rất không phục, kêu gào: - Nếu như ta sinh sớm vài năm, thì làm gì còn có cửa cho cái thằng quỷ tha ma bắt Tần Mặc kia chứ.
Vô sỉ!
Sài Thông thầm nghĩ, thằng nhãi ngươi chẳng bằng một ngón chân Trịnh Dật, còn dám to mồm.
Hồng Thiên Cửu đang định mở mồm gọi Lý Kỳ, Cao Nha Nội đột nhiên chặn y lại, cười nham hiểm, chân móc lên một cái, quả cầu rất nghe lời chậm rãi bay lên phía trước, Cao Nha Nội lấy đà, rồi nhằm vào Lý Kỳ sút một cú thật mạnh.
Cước pháp Cao Nha Nội, có thể nói là đã được khẳng định, dù sao thì cũng là dòng giống nhà Cao Cầu, cái gì có thể kém, chứ cước pháp thì không kém được.
Tuy nhiên cú đá này dường như đã bị chệch một chút, xem ra hình như đang bay thẳng tới chỗ Tần phu nhân.
- Ai ôi, gay rồi!