Không có gì phải nghi ngờ, Lý Sư Phó chính là một người vô cùng yêu thích thể thao, môn thể thao hắn yêu thích nhất chính là bơi lội. Sở thích này cũng đã cứu hắn một mạng, còn về gì mà đánh golf, thì chính là đam mê của vị nhạc phụ vô lương của hắn, hắn chỉ là bị ép phải thích thôi, đánh mỗi quả bóng mà phải lái xe, chả hiểu là thể loại thể thao gì.
Đến triều Tống, Lý Kỳ hễ có thời gian là tập thể dục, hoặc đánh cầu lông với Mã Kiều, Hồng Nô, lại thêm việc hắn tinh thông thuật dưỡng sinh, ngày nào không nhân sâm hầm bào ngư thì cũng linh chi tổ yến, hơn nữa thời cổ đại không khí tốt, nguồn nước tốt, không bị ô nhiễm, giúp cho cơ thể hắn còn khỏe mạnh hơn cả khi ở hậu thế. Đây cũng là lí do vì sao vào cái thời khắc sinh tử đó, hắn lại có thể bộc phát ra tiềm lực kinh người đến như vậy. Tất cả đều có lí của nó.
Lúc này, dưới đình viện có 3 người là Lý Kỳ, Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư, bọn họ đều đã vận lên mình bộ đồ thể thao thời cổ, là kiểu trang phục tay áo hẹp, có thắt lưng.
Trông có khí thế hơn rất nhiều rồi đó.
- Tam Nương nói cô ấy không đi.
Lý Sư Sư thở dài, vẻ buồn chán nói.
Lý Kỳ thản nhiên nói: - Xem ra quan hệ của Sư Sư cô nương với phu nhân không được tốt lắm nhỉ.
Lý Sư Sư liếc mắt hỏi:
- Lẽ nào ngươi có thể gọi Tam Nương tới?
- Chuyện nhỏ!
- Ta không tin.
- Dám đánh cược không?
- Cho ngươi nói đấy!
- Thế này đi, nếu như ta thua, ta sẽ làm đầu bếp riêng cho cô trọn một ngày, món gì, ngày nào do cô chọn, nhưng nếu như cô thua, cô phải hát mấy bài cho riêng ta nghe, bài gì, ngày nào do ta chọn.
Lý Sư Sư cười nói: - Vậy chả phải là ta được lợi quá sao? Ai chả biết món ăn của Kim Đao Trù Vương là nghìn vàng không mua nổi.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Sư Sư cô nương khiêm tốn rồi. Ai mà không biết giọng hát của cô, giờ đây chỉ e vạn vàng cũng không mua nổi, lại nói, ta chưa từng được tận tai thưởng thức giọng hát của Sư Sư cô nương, chỉ nghe Nghi Nô nói giọng hát của tỷ tỷ nàng ấy hay như thế nào, từ lâu đã muốn được cảm nhận một phen.
Lý Sư Sư nói: - Dường như ngươi rất tự tin?
Lý Kỳ nói:
- Ta thiếu tiền, nhưng ta chưa bao giờ thiếu tự tin.
Ngươi mà thiếu tiền thì cái thế gian này có còn người không thiếu tiền không? Lý Sư Sư trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói: - Được! Ta cược với ngươi.
Lý Kỳ lại nhìn sang phía Lý Thanh Chiếu nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ cũng muốn tham gia chứ?
Lý Thanh Chiếu vừa cười vừa lắc đầu.
Lý Kỳ cũng không miễn cưỡng, nói: - Vậy được, mọi người cứ đi trước, trong nửa canh giờ, nếu như ta không dẫn được phu nhân tới thì coi như ta thua.
Lý Sư Sư và Lý Thanh Chiếu nhìn nhau một cái, nói: - Vậy bọn ta đi trước một bước đây.
Nói xong, hai nữ nhân quay người rời đi.
---
Lý Kỳ đi tới trước cửa phòng Tần phu nhân, đang chuẩn bị gõ cửa, đột nhiên cửa được mở ra từ bên trong, chỉ thấy Tiểu Đào từ trong đi ra, nàng thấy trước cửa có một người đứng lù lù, không khỏi giật mình một cái, suýt thì kêu to lên.
Lý Kỳ lập tức làm động tác suỵt, Tiểu Đào nhìn rõ là Lý Kỳ, thì mới nén lại không kêu thành tiếng. Lý Kỳ nói khẽ: - Phu nhân có trong đó không?
Tiểu Đào gật đầu nói: - Phu nhân đang đọc sách ở bên trong. Giọng nói còn nhỏ hơn cả giọng Lý Kỳ.
- Được rồi, ngươi đi đi.
Tiểu Đào liên tiếp gật đầu vài cái, còn tặng cho Lý Kỳ một ánh mắt khích lệ.
Cái ả Tiểu Đào này, xem ra đã lớn rồi đây, cũng đã đến lúc thương lượng với phu nhân hôn sự của ả với Tiểu Lục Tử rồi. Lý Kỳ vừa cười vừa lắc lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng rón rén đi vào.
Bọn họ tới Hàng Châu lâu như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên Lý Kỳ tới phòng Tần phu nhân. Vừa vào bên trong, một mùi hương nhè nhẹ bay thẳng vào mũi, bèn thầm nghĩ, phòng ở của phu nhân sao lúc nào cũng thơm thế nhỉ.
Phu nhân đâu rồi?
Lý Kỳ nhìn khắp phòng một lượt, đột nhiên phát hiện bên ngoài ban công cửa sổ có một bóng hình xinh đẹp đang ngồi đó. Chẳng phải Tần phu nhân thì là ai. Lý Kỳ rón rén như mèo đi tới chỗ ban công, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Tần phu nhân đang cầm trên tay một cuốn Kinh Phật chăm chú đọc. Lâu ngày không gặp, sách vẫn là quyển đó, chỉ là cái bóng dáng xinh đẹp kia có gầy đi đôi chút.
Hai người chỉ cách nhau một cái cửa sổ, nhưng Tần phu nhân không hề phát hiện ra Lý Kỳ.
Mẹ kiếp! Ngươi đọc sách có phần quá chăm chú rồi đấy, ta đọc truyện sεメ cũng đâu có chăm chú đến thế. Lý Kỳ cảm thấy thật hết chỗ nói. Lại nghĩ tới lần trước cũng như vậy, liền muốn thi gan với Tần phu nhân, đoạn vòng qua cửa sổ, đi tới ban công. Mặc dù tòa nhà chỉ cao có một tầng, nhưng do ở trên núi, nên chẳng khác gì sống trên cao ốc cả, thiết kế vô cùng khéo léo, phong cảnh bên ngoài ban công đẹp mê hồn.
Lý Kỳ đứng ngay phía sau Tần phu nhân, tựa vào tường, ngắm nhìn bóng dáng trước mặt mình, như thể đang có điều gì suy nghĩ.
Tần phu nhân thật sự không phát hiện ra phía sau mình có một người đang đứng đó.
- Ôi!
Sau một hồi lâu, Tần phu nhân khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Lý Kỳ nghe thấy vậy ngẩn người ra, thầm nghĩ, xem ra nàng không hề đọc sách, mà là đang nghĩ ngợi điều gì.
Tần phu nhân đứng dậy, quay người lại, chợt thấy trước mặt mình có người, sợ quá thất thanh quát to một tiếng.
Gan gì mà bé quá vậy, còn bé hơn cả của Tiểu Đào. Lý Kỳ cố nén cười, vẫy vẫy tay, tủm tỉm cười nói: - Chào phu nhân!
Tần phu nhân sững người lại một hồi rồi mới tỉnh ngộ, nhìn khắp xung quanh, rồi lại nhìn Lý Kỳ một cái, vẻ mặt căng thẳng nói:
- Ngươi---ngươi tới lúc nào vậy?
- Một canh giờ trước. Lý Kỳ trả lời.
- Nói bậy, một canh giờ trước, Sư Sư bọn họ vẫn còn ở đây cơ mà.
Xem ra nàng vẫn chưa sợ đến mức hồ đồ, thật là thất bại quá. Lý Kỳ cười hề hề nói: - ÀTa vừa tới được một lúc.
Tần phu nhân khẽ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Người thì có gầy đi chút ít, vậy mà cái chỗ kia sao chả gầy đi tẹo nào nhỉ. Thật là phản khoa học quá đó! Ánh mắt Lý Kỳ lướt qua ngực Tần phu nhân, đoạn cười ha hả nói: - Phu nhân, ngươi cũng quá nhát gan đó. Ta đẹp trai như thế này còn khiến ngươi sợ hãi đến vậy, nếu đổi thành một tên xấu trai chút thì lẽ nào ngươi ngã lăn ra chắc!
Ngươi còn dám trách ta. Tần phu nhân buồn bực nói: - Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây, đây là phòng của ta, sao ngươi không gõ cửa mà lại tự tiện đi vào, ai cho phép ngươi vào vậy?
Lý Kỳ trơ tráo bịa đặt nói: - Phu nhân, thật là oan cho ta quá. Ta gõ cửa ở bên ngoài một hồi lâu, nhưng ở bên trong chẳng có động tĩnh gì. Mà vừa rồi ta có nghe Tiểu Đào nói ngươi đang đọc sách trong phòng. Ta cứ nghĩ là ngươi bị làm sao, thế nên mới bất đắc dĩ tự tiện đi vào xem sao. Nhưng lại thấy ngươi đang chăm chú quá, nên mới không nỡ quấy rầy, mới đành phải đứng đây đợi, thế mà ngươi lại còn trách móc ta, thế có oan cho ta không chứ!