Khi "Thần Điêu Hiệp Lữ" vẫn chưa hạ nhiệt, buổi trình diễn thủy tinh cũng sắp tới, trải qua bốn năm nghiên cứu phát triển, thủy kinh cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Mười lăm tháng mười, buổi trình diễn thủy tinh đã khai mạc ở Thái Sư học viện, tuy nhiên buổi trình diễn này không sắp xếp ở Túy Tiên Cư, như vậy làm cho người ta kinh ngạc, nhưng ý nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu mọi người, cũng không cố gắng truy đuổi, bọn họ chú ý vẫn là thủy tinh thần kỳ kia.
Không chỉ như thế, Tuyệt thế vô song làm người ta thèm nhỏ dãi đã lâu cũng sẽ xuất hiện tại buổi trình diễn này, nhưng buổi trình diễn này sẽ tiến hành thế nào, không ai biết được, nhưng bọn họ đều biết, nếu Lý Kỳ mở buổi trình diễn này, nhất định sẽ mang tới cho họ niềm vui bất ngờ.
Bởi vì Lý Kỳ mời rất nhiều quan viên, mà hắn cũng là một trong số đó, hơn nữa không phải mỗi quan viên đều giống hắn, thường thường không vào triều sớm, vì vậy buổi trình diễn sắp xếp vào buổi chiều.
Nhưng giữa trưa, khách được mời tới đã lục tục đến, khách quý này đều có địa vị quan trọng, nổi bật ở Đại Tống!
Trước sân thể dục Thái Sư Học Viên đã dựng lên một cái đài, phía trước đặt rất nhiều ghế dựa, xung quanh còn còn hai cái bàn dài, trên mặt bàn xếp đầy điểm tâm, hoa quả, còn có rượu, để cho khách quý dùng, không thể không nói, phục vụ này thật sự rất đúng chỗ, bởi vì một vài khách quý đều chưa ăn cơm, đã chạy đến, bụng đói khát, vừa đúng ăn chút bánh ngọt hay gì đó để chống đói.
Thái Kinh, Lý Kỳ đã sớm tới sân, dù sao Thái Kinh làm viện trưởng của Thái Sư Học Viện, thân là chủ nhân, đương nhiên phải ra nghênh đón khách quý.
Lý Kỳ thoáng nhìn trên bàn ăn dài, nói với Thái Kinh: - Thái sư, thật sự có lỗi khi để ông phải tiêu pha rồi, chuyện này phải do Túy Tiên Cư chúng ta đảm nhận mới đúng.
Thái Kinh xua tay nói: - Những chuyện này tính là gì, ngươi có thể đặt buổi trình diễn ở Thái Sư học viện, lão phu đã rất vui mừng rồi, chuyện này không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.
Lòng của lão tuy rằng không còn giống lúc tuổi trẻ, nhưng thói quen sĩ diện này không sửa được. Trong quan niệm của Thái Kinh, hoặc là không làm, nhưng đã làm thì phải làm tốt nhất, không cần tiết kiệm. Lão hiểu người hưởng thụ, nhưng đồng thời cũng là người rất xa hoa. Triệu Cát có ít nhiều ảnh hưởng bởi thói quen xấu này của lão.
Lý Kỳ cười nói: - Nếu ta làm gì mạo phạm đến Thái sư, Thái sư ngàn vạn lần chớ để ý.
Thái Kinh nhìn hắn một cái, nói: - Ngươi nói như vậy, lão phu thật ra càng mong đợi hơn.
Lý Kỳ sửng sốt.
Thái Kinh cười ha hả, nói: - Tiểu tử ngươi nếu nói như vậy, nghĩ như vậy nhất định sẽ cực kì phấn khích, hơn nữa, ngươi nhất định sẽ có đầy đủ lý do thuyết phục lão phu không để ý.
Xem ra vẫn là lão hàng này hiểu ta. Lý Kỳ khiêm tốn cười nói: - Thái sư quá khen.
Thái Kinh bỗng nhiên nói: - Tuy nhiên có phải ngươi quên gì rồi không?
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Quên cái gì?
Thái Kinh nói: - Đương nhiên là Tuyệt thế vô song, lão phu đã có một bó tuổi như vậy rồi, hôm nay không biết ngày mai, nếu không nếm được Tuyệt thế vô song, lão phu quả thật chết không nhắm mắt.
Lý Kỳ nói: - Thái sư nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, hơn nữa hôm nay ta sẽ lấy một phương thức đặt biệt đưa Tuyệt thế vô song đến tay ông.
Thái Kinh tò mò liếc nhìn Lý Kỳ, biết hỏi tiếp, hắn cũng không nói, đơn giản không đi hỏi, dù sao trong vòng hôm nay nhất định sẽ có đáp án.
Lúc này, bên ngoài lại đi vào một đám người, đúng là Cao Cầu, Hồng Bát Kim, Chu Thanh, tứ tiểu công tử. Hiện giờ Cao Cầu đã triệt để quy mình thành thương nhân, trừ Lý Kỳ, dường như không qua lại với những người trong triều.
- Thái sư.
- Thái úy, Hồng viên ngoại.
Hai người Thái Kinh, Ký Kỳ tiếp đón, hai bên hàn huyên một lát.
Cao Cầu vô cùng thẳng thừng, nói: - Lý Kỳ, hôm nay bất kể thế nào, thủy tinh và Tuyệt thế vô song, ta nhất định phải lấy một ít về. Tiền ta đã chuẩn bị xong.
Cầu ca chính là Cầu ca, lời này thật khí phách!
Cao Nha Nội ha hả nói: - Phụ thân cứ yên tâm, chúng ta muốn đoạt, cũng phải đoạt được về.
Lúc này Cầu ca thần kỳ không lườm Cao Nha Nội, có thể thấy được quyết tâm của ông ta.
Con mẹ ngươi là thổ phỉ tới à, Lý Kỳ ha hả nói: - Yên tâm, yên tâm, ta trước kia đã đồng ý với Thái úy, Tuyệt đối sẽ không để hôm nay Thái úy tay không trở về. Chẳng qua phương thức tặng có hơi khác nhau thôi.
- Tặng?
Cao Cầu ha hả nói: - Nếu là tặng, phương thức gì ta cũng nhận.
May mắn ông nói là phương thức, không phải là tư thế. Lý Kỳ âm thầm gian ác một lần.
Lúc này, bên trái có một người đi tới, đúng là si tranh Trương Trạch Đoan đã lâu không thấy, hiện tại y đã hoàn toàn trở thành thầy giáo của Thái Sư Học Viện, đổi lại mà nói, đúng là y đã đánh mất chức quan.
Dù sao y cũng do Triệu Cát một tay cất nhắc lên, ở giữa sự vận động của chính trị, kỳ thật Triệu Giai cũng không muốn xuống tay với Trương Trạch Đoan, bởi vì y biết Trương Trạch Đoan chỉ là một tên si tranh mà thôi, không phải là loại người đùa bỡn quyền mưu như Lý Bang Ngạn, chẳng qua tình huống lúc đó, đã vượt ra khỏi khống chế của y, y không muốn, nhưng không có nghĩa là người khác không muốn, cũng có không ít người buộc tội Trương Trạch Đoan.
Không còn cách nào, Triệu Giai chỉ có thể cách chức Trương Trạch Đoan, nhưng Triệu Giai cũng rất thưởng thức tài hoa của Trương Trạch Đoan, cảm thấy nếu đưa y đi sung quân hoặc gϊếŧ chết, sẽ là tổn thất của Đại Tống, bởi vậy trừng phạt Trương Trạch Đoan, chỉ có thể cách chức quan của y.
Thái Kinh là nhà thư pháp và quan hệ với Trương Trạch Đoan không tệ, hơn nữa trước kia Trương Trạch Đoan đã ở Thái Sư Học Viện làm chủ nhiệm khóa, vì vậy để Trương Trạch Đoan tới đây giảng bài.
Có thể sống sót trong cuộc chuyển biến chính trị, Trương Trạch Đoan cũng đã phi thường may mắn, hơn nữa tới nơi này dạy học, có thể mỗi ngày được vẽ tranh, hơn nữa còn không cần dùng văn chương đổi tiền, y đương nhiên cực kỳ đồng ý.
Trương Trạch Đoan thi lễ với Thái Kinh, Cao Cầu một cái, rồi lại chắp tay với Lý Kỳ nói: - Trạch Đoan bái kiến sư phụ. Tuy rằng Trương Trạch Đoan lớn hơn Lý Kỳ, nhưng cổ đại rất tôn sư trọng đạo, sư phụ chính là sư phụ, đồ đệ chính là đồ đệ.
Lý Kỳ nghe thấy trợn mắt nhìn, nói: - Ta nói này Trương học sĩ, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hàng vạn hàng nghìn lần đừng gọi ta là sư phụ, ta sợ giảm thọ mất, ta gọi ngươi sư phụ được không.
- Không dám, không dám. Trương Trạch Đoan vội nói.
Cao Cầu ha hả nói: - Ta nói này Trạch Đoan, ngươi cũng thật là, Lý Kỳ này chữ viết còn không bằng Khang nhi, chúng ta nghe xong thật không có tư vị gì.
Cao Nha Nội vội nói: - Phụ thân nói rất đúng, Lý Kỳ thật sự rất kém, con cũng có thể dạy hắn.
Lý Kỳ tức giận nói: - Nha Nội, ngươi đừng có góp vui vào.
Người xung quanh bật cười ha hả.
Bởi vì những người này đều là những người quen cũ, quan hệ rất tốt, hôm nay thật vất vả với họp mặt được. Tán gẫu rất vui vẻ, đương nhiên, nếu không có Cao Nha Nội, sẽ càng thêm vui vẻ.
Một lát sau, một đám người lại từ ngoài vào, nếu như nhóm Thái Kinh là người cũ, thì những người này là tân quý hiện giờ.
Đúng là Tần Cối, Trịnh Dật, còn có Trần Đông, Vương Trọng Lăng, Bạch Thiển Dạ và quan viên.
Đám người Cao Cầu, Hồng Bát Kim thấy, thức thời rời đi, thuận tiện kéo Cao Nha Nội đang khoác lác nói chuyện ngu xuẩn với Lý Kỳ.
Thái Kinh là chủ nhân, không còn cách nào, chỉ có thể tiếp đón cùng Lý Kỳ.
- Thái sư (Thái bá bá). Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ cũng chắp tay đáp lễ lại. Thái Kinh cũng chắp tay. Lại nói với Bạch Thiển Dạ: - Thất Nương, cha cháu đã tốt lên chưa?
Bạch Thiển Dạ nói: - Cảm ơn Thái bá bá đã nhớ, phụ thân hiện giờ đã khỏi.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thái Kinh gật đầu, nói: - Lão phu vốn muốn đi thăm ông ấy, nhưng ông ta lại có bệnh trong người, vì thế chờ ông ta hết bệnh rồi đến thăm. Lão phu sợ nhìn thấy phụ thân cháu, không kìm nổi nói với ông ấy mấy lời, đều đã lớn tuổi như vậy rồi, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì, thật sự là một người bảo thủ, mặt mũi có thể ăn cơm được sao, lão phu có thể buông xuống được, sao ông ấy không được? Nếu lão phu có một con rể tốt như vậy, lão phu sớm đã hưởng thụ tuổi già, cha cháu đúng là trong phúc mà không biết hưởng phúc!
Lời nói này thật hay! Trong lòng Lý Kỳ giơ mười ngón tay cái. Chỉ bằng những lời nói này của Thái Kinh, đưa cho lão ta nhiều hơn một thùng Thiên Hạ Vô Song thì có ngại gì.
Bởi vì Bạch Thì Trung cũng là dựa vào Thái Kinh bò lên, thậm chí có thể nói là môn sinh của Thái Kinh. Vì vậy, trên dưới Bạch gia đều vô cùng kính trọng Thái Kinh, Bạch Thiển Dạ cũng không ngoại lệ, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, rồi vuốt cằm nói: - Thái bá bá nói rất đúng. Phụ thân để cho cháu nói một tiếng cảm ơn với Thái bá bá, đại ân lần này, Bạch gia khắc sâu trong tâm khảm.
Thái Kinh nói: - Những thứ tục tằn này sinh không mang theo đến, chết cũng không mang theo được, không cần phải tạ ơn, sức khỏe cha cháu tốt, vậy cũng tốt so với những thứ khác. Thế này đi, ngày khác lão phu đến hỏi thăm cha cháu.
Bạch Thiển Dạ vội nói: - Không dám, không dám, hẳn là chúng ta nên đến phủ hỏi thăm Thái bá bá.
Thái Kinh gật đầu nói: - Cũng được, chúng ta đến lúc đó nói sau.
Kỳ thật Thái Kinh không chỉ nói cho Bạch Thiển Dạ nghe thấy, mà còn nói cho đám người Tần Cối nghe được.
Tần Cối trong lòng hiểu rõ, tuy Bạch Thì Trung đối với y chướng tai gai mắt, nếu như không có Lý Kỳ, chẳng sợ có mười Bạch Thì Trung, y cũng không thèm nhăn mày một cái, căn bản không phải là cùng một cấp bậc sao. Nhưng thật ra Bạch Thiển Dạ hiện giờ khiến y có phần buồn bực, đương nhiên, phần nhiều là do Lý Kỳ, y có thể nói vô cùng hiểu Lý Kỳ, cũng có thể vô cùng không hiểu Lý Kỳ, cũng chính là loại tâm lý này, khiến y có vài phần sợ hãi với Lý Kỳ, chưa bao giờ hết.
Trịnh Dật đột nhiên cười nói:
- Xu Mật Sứ, không biết Trịnh nhị hôm nay có cơ hội thưởng thức Tuyệt thế vô song trong truyền thuyết không?
Lý Kỳ nói trắng ra: - Không có, ngươi đoạt nhiều tiền từ Quân Khí Giám của ta như vậy, còn muốn Tuyệt thế vô song, miễn nói đi, hôm nay ta mời ngươi tới đây, chính là tham chết ngươi.
Lời này vừa nói ra, không ít người không kìm nổi cười ra tiếng.
Trịnh Dật một lúc lâu không nói gì, rồi buồn rầu nói: - Xu Mật Sứ, đây là hai chuyện khác nhau, không thể nói lẫn vào được, hơn nữa nói chuyện này ở đây cũng không thích hợp.
- Có gì không thích hợp, hơn nữa đều là tiền, hoàn toàn đều là một chuyện.
Tần Cối khẽ cười nói: - Nghe nói Tuyệt thế vô song trên đời này cũng có một điểm như vậy, ta chỉ lần liếc mắt một cái, là đủ rồi, có thể tham chết Tuyệt thế vô song, cũng là một chuyện may mắn.
Lý Kỳ nói: - Thế nào? Thì ra ngươi cũng dám đoạt Quân Khí Giám của ta!
Bạch Thiển Dạ vừa nghe vậy, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Khóe miệng của Thái Kinh cũng co rúm vài cái, thầm nghĩ, tiểu tử này thật đúng là đủ thẳng thắn đấy.
Tần Cối vốn tưởng rằng nói vậy sẽ hóa giải được không khí xấu hổ, cũng cho Lý Kỳ đủ mặt mũi, nhưng Tuyệt đối không nghĩ Lý Kỳ sẽ nói một câu như vậy, trực tiếp đốt lửa trên người y, vội giải thích: - Xu Mật Sứ, điều này không có nửa điểm quan hệ với ta, ta một câu cũng không nói.
Lý Kỳ nói: - Vậy ngươi vì sao nói vậy? ta còn chuẩn bị đưa ngươi một thùng đấy.
- À?
Tần Cối mờ mịt.
- Thế nào? Ghét bỏ Tuyệt thế vô song của ta đây?
Tần Cối vội nói: - Không không không, ta sao dám ghét bỏ, chỉ có điều --- chỉ là không ngờ ta cũng có phần. Trong lòng lại nói, nói chuyện với ngươi, thật đúng là muốn lấy mạng người mà!
Trịnh Dật nói: - Này này này, Xu Mật Sứ thế là không công bằng nha, dựa vào cái gì mà Tần Thiếu Tể có, ta lại không có!
- Bởi vì người ta là Thiếu Tể, ta đương nhiên phải nịnh bợ nhất, Tam ti ngươi vẫn luôn keo kiệt vô cùng.
Tần Cối nghe xong khuôn mặt đổ mồ hôi, vội nói:
- Xu Mật Sứ, cái này ta không đảm đương nổi nha, ta có được hôm nay, toàn bộ là do tay Xu Mật Sứ cân nhắc, mong rằng Xu Mật Sứ có thể tha ta một mạng.
Lý Kỳ ha hả nói: - Ngươi đừng căng thẳng, ta chính là hay nói giỡn, ta nói ngươi đúng đấy, đều là ngươi quá căng thẳng thần kinh, nhìn qua có vẻ mang theo sát khí, làm gì được, hôm nay cứ buông lỏng một chút, đặt mấy thứ gì đó sang một bên.
Ngươi nói như vậy, ta có thể không căng thẳng sao? Hay nói đùa? Chắc chỉ có mình ngươi biết. Tần Cối trong lòng âm thầm mắng một tiếng, ngoài miệng cười nói: - Xu Mật Sứ nói rất đúng, nói rất đúng.
----------oOo----------