Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1251: Quyết chiến sống chết

Chiết Khả Tồn thở dài, không khó nhìn ra họ bị quân Kim từng bước dồn vào tuyệt cảnh.

Lông mày được kẻ đen của Chiết Mỹ Nguyệt hơi nhíu lại, trầm ngâm một lát, nói: - Tam thúc, cháu nghĩ khả năng viện quân tới đây rất nhỏ, nếu chúng ta cứ tiếp tục chờ, thì không khác gì ngồi chờ chết. Không bằng chúng ta tập trung binh lực phá vây ra ngoài đi, ít nhất cũng bảo vệ được tam thúc phá vây ra ngoài.

Chiết Khả Tồn nghe xong, sao không hiểu được dụng ý của Chiết Mỹ Nguyệt, nàng muốn bỏ xe bảo vệ tướng. Trầm giọng nói: - Mỹ Nguyệt, ngươi coi Tam thúc là người nào, nếu phụ thân ngươi còn sống, ông nhất định sẽ mắng ngươi. Chiết gia chúng ta mặc dù không phải người nào cũng là anh hùng, nhưng đều là đàn ông, sao có thể là hạng người tham sống sợ chết. Chiết Khả Tồn ta chỉ mong có thể cùng các tướng sĩ sống chết, sau này ngươi còn nói như thế, đừng trách ta không niệm tình thân.

Chiết Mỹ Nguyệt biết tính cách tam thúc mình là một người nôn nóng, kiên nhẫn nói: - Nhưng nếu chúng ta không phá vây, vậy chỉ còn con đường đói chết.

Chiết Khả Tồn mỉm cười một cái, nói: - Nếu đến lúc chạng vạng tối mà viện quân vẫn chưa đến, chúng ta sẽ xuống cùng quân Kim sống chết quyết chiến, nhưng ta tuyệt đối sẽ không một mình chạy trốn, ngươi cũng không cần khuyên nữa.

Chiết Mỹ Nguyệt thấy giọng điệu của Chiết Khả Tồn kiên quyết, biết khó có thể thay đổi suy nghĩ của ông, chỉ có thể lo lắng trong lòng.

Không biết rằng, nơi này còn có người còn sốt ruột hơn Chiết Mỹ Nguyệt, người đó chính là Hoàn Nhan Tông Hàn, bọn họ không phải là thiếu lương thực, nhưng vấn đề là thấy khối bánh ngọt trước mắt, nhưng lại không ăn được. Phải biết rằng quân Chiết Gia là một mặt lá cờ của quân Tống, nếu có thể tiêu diệt quân Chiết Gia, nhuệ khí quân Tống nhất định sẽ bị thương nặng. Hơn nữa, cơ hội này rất khó có được, Hoàn Nhan Tông Vọng sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Mắt thất công lâu vậy mà không được, Hoàn Nhan Tông Vọng đã không chịu được rồi, lại triệu tập quân đội chuẩn bị tấn công một lần nữa.

Nhưng vào lúc này, Hoàn Nhan Hi Doãn đột nhiên đi tới, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Đô Thống, đại sự không ổn.

Hoàn Nhan Tông Hàn nghe xong cả kinh, thời điểm mấu chốt này không thể xảy ra chuyện nào, vội hỏi: - Xảy ra chuyện gì?

Hoàn Nhan Hi Doãn nói: - Theo do thám báo lại, mấy vạn quân chi viện kia đã tiến vào Thái Nguyên rồi.

- Nhanh như vậy? Hoàn Nhan Tông Hàn kinh hãi nói.

Hoàn Nhan Hi Doãn thở dài nói:

- Nghe nói người tới chính là Chủng Sư Trung. Người này quả nhiên không đơn giản, ta nghĩ y đã hiểu rõ kế sách của chúng ta.

Hoàn Nhan Tông Hàn cau mày nói: - Chúng ta còn lại bao nhiêu canh giờ để tấn công?

Hoàn Nhan Hi Doãn nói: - Chúng ta còn lại một canh giờ, một canh giờ sau, dù có thế nào, nhất định phải lui binh. Nếu không chúng ta chỉ có thể đυ.ng tới hai mặt giáp công. Bị buộc vào tuyệt cảnh.

Cuộc chiến này đúng là thay đổi trong nháy mắt.

- Đây là một cơ hội tuyệt vời, chúng ta không thể cứ như vậy bỏ qua. Một canh giờ --- Hoàn Nhan Tông Hàn tức giận hừ một tiếng, nói: - Một canh giờ là đủ.

Đang lúc Hoàn Nhan Tông Hàn chuẩn bị triệu tập tất cả chủ lực. Phát động tấn công. Hoàn Nhan Hi Doãn bỗng nhiên nói: - Đô Thống, ta có một kế, có lẽ có thể, nhưng mặc dù không thể, cũng có thể mang đến cho quân Chiết Gia một rắc rối không nhỏ.

- Nói mau.

- Chúng ta biết hướng đi của viện quân, nhưng kẻ thù trên đồi lại không biết, chúng ta sao không phái người tới chiêu hàng? Cũng có thể nhân cơ hội chuẩn bị tốt tấn công.

Hoàn Nhan Hi Doãn có thể nói mưu sĩ thứ nhất bên cạnh Hoàn Nhan Tông Hàn, gã lập tức gật đầu nói: - Được, cứ làm như thế.

- Kẻ thù lại bắt đầu tấn công.

Trên sườn đồi không biết ai đang gân cuống họng lên. Quân lính Chiết gia lập tức đi xuống nhìn, thần kinh bọn họ hôm nay cực kì căng thẳng, đây có thể nói là phản xạ có điều kiện.

- Đừng động thủ vội.

Chiết Khả Tồn nhìn thấy một người mặc áo choàng cưỡi ngựa một mình dưới chân đồi đang đi lên, vội vàng giơ tay ra hiệu cho binh lính an tâm chớ vội.

Người nọ cưỡi ngựa đi được hơn nửa chừng, liền ngừng lại, la lớn về phía đỉnh đồi: - Chiết Tướng quân, Chiết Tướng quân, tại hạ phụng mệnh Hoàn Nhan Đô Tống đến, kính xin Chiết Tướng quân đi ra nói chuyện.

Chiết Khả Tồn cũng không hiểu nổi người này tới để làm gì, cất cao giọng hỏi: - Chuyện gì?

Người nọ nhìn thấy Chiết Khả Tồn, vội vàng hô: - Đô Thống đại nhân chúng ta để ta đến đây nói cho ngươi biết, viện quân của các ngươi đã bị Phó Đô thống chúng ta dụng kế đánh lui gần Thái Hành Sơn, nếu các ngươi vẫn tiếp túc ngoan cường chống cự, cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết. Đô Thống đại nhân chúng ta nói, chỉ cần các ngươi nguyện ý đầu hàng quân Kim ta, phủ châu vẫn về tay các ngươi quản lý, còn phong các ngươi là Tây Bắc Vương.

Quả nhiên, binh lính của quân Chiết Gia vừa nghe thấy viện binh bị đánh lui, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

Chiết Nhan Chất và Chiết Mỹ Nguyệt cũng cảm thấy hoảng sợ, nếu thật sự là như thế, vậy thì xong rồi.

Chiết Khả Tồn hơi nhăn mày, trong lòng cũng không dám xác định là thật hay giả.

Chiết Mỹ Nguyệt tiến lên, nói:

- Tam thúc, cháu thấy trong vụ này nhất định có mưu kế.

Chiết Khả Tồn ừ một tiếng, nói: - Ta cũng hiểu không thể tin hết được kẻ này, nhưng bất kể thế nào, chúng ta không thể đầu hàng được, nếu không, Chiết gia chúng ta sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng.

Chiết Mỹ Nguyệt nói: - Tam thúc cũng không nên vội vàng từ chối bọn chúng.

Ánh mắt của Chiết Khả Tồn đầy nghi vấn.

Chiết Mỹ Nguyệt giải thích nói: - Lúc này bọn chúng phái người đến nói cho chúng ta tin tức này, thì không ngoài hai khả năng, thứ nhất, bọn chúng nói đúng, phái người đến chiêu hàng, thứ hai, quân tiếp viện của chúng ta sắp tới rồi, bọn chúng cố ý dụ hàng, muốn nhanh chóng tiêu diệt chúng ta. Tam thúc chỉ cần cố ý kéo dài một lúc, nếu bọn chúng vội vã tiến công, như vậy thì chứng minh bọn chúng nói dối, nếu là thật sao bọn chúng thật sự không tấn công, vậy sao có thể là sự thật.

Chiết Khả Tồn gật đầu, nói: - Ngươi nói có lý. Lập tức hô to với người nọ: - Ngươi trở về nói cho Đô thống các ngươi biết, việc là là việc trọng đại, chúng ta nhất định phải thương lượng.

Người nọ vội nói: - Cái ---- cái này không được.

Chiết Khả Tồn nghe xong hai mắt sáng ngời, sức mạnh trong lòng càng lớn, nói: - Vì sao không được?

Người kia nói: - Đô thống chúng ta nói, nếu các ngươi không lập tức đầu hàng, thì sẽ phát động tấn công, công kích các ngươi. Ta khuyên Chiết Tướng quân hãy lựa chọn một cây mà sống đi.

Chiết Khả Tồn cười ha ha nói: - Ta không giống với lũ súc sinh các ngươi, chọn cây mà sống, đây chỉ là việc làm của lũ súc sinh, ngươi về nói cho Đô Thống các ngươi biết, đừng nói cái gì mà Tây Bắc Vương, cho chúng ta làm Hoàng đề Kim quốc, ta cũng không thèm.

Quân Chiết Gia đều ầm ĩ cười to.

Trận cười này, cũng khiến người đó biết có nói tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian. Quay đầu thúc ngựa chạy xuống đồi.

Chiết Khả Tồn vung tay hô to: - Các huynh đệ, chó Kim cố ý làm kế này khiến chúng ta hoảng sợ, bọn chúng làm vậy là quá xem thường quân Chiết Gia chúng ta, hơn nữa, viện quân của chúng ta sắp tới rồi, mọi người nhất định phải cắn răng đứng vững cho ta.

- Ya ---!

Các tướng sĩ giơ cao vũ khí trong tay lên.

Nhưng vào lúc này, dưới chân đồi vang lên tiếng kèn.

Tiếng kèn này đối với quân Chiết Gia mà nói, là rất quen thuốc. Bởi vì biểu thị quân Kim bắt đầu tiến công.

Quả nhiên, chốc lát sau, một vùng đông đúc, dâng lên từ bốn phương tám hướng.

Chiết Khả Tồn thấy, biết đây gần như là tất cả chủ lực quân Kim, cũng càng thêm chắc chắn, viện binh sắp đến. Quân lính chia ra là bốn đội, mỗi đội thủ một phương, Chiết Ngạn Chất, Chiết Ngạn Thích, Chiết Mỹ Nguyệt thủ đông, tây, nam, mà chính ông mặc giáp trụ lên ngựa, thủ ở chính diện phía Bắc.

Tuy bọn họ bị vây khốn ở đây, nhưng người ngựa trong tay tuyệt đối không ít, cũng có mấy vạn người.

Phía dưới tiếng gϊếŧ nổi lên bốn phía, thanh thế lớn, nhưng Chiết Khả Tồn bình tĩnh chống đỡ, không nhanh không chậm, không phí phạm một mũi tên, đợi cho kẻ thù tiến vào tầm bắn, mới lớn tiếng hô: - Bắn!

- Vυ't vυ't vυ't vυ't!

Vô số mũi tên được thu hồi lại, một lần nữa lại lao xuống dưới.

Phía dưới lập tức vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.

Nhưng kẻ địch thật sự không nhiều lắm, đỡ trận mưa tên cũng miễn cưỡng xông lên được.

- Gϊếŧ!

Chiết Khả Tồn quơ đại đao, dẫn binh vọt xuống dưới, ngay tại lúc đó, đám người Chiết Ngạn Chất cũng dẫn binh xông về quân địch.

Dù sao cũng có ưu thế độ dốc, lực đánh vào phi thường cao.

Hai bên một lần nữa phát động cuộc chiến sống còn ở sườn đồi, Chiết Khả Tồn cũng liều mạng, quơ đại đao, vô tình chém gϊếŧ kẻ thù, binh lính của quân Chiết Gia quên cả đau, quên đói khát, chỉ nhớ một việc, đó là phải thủ vững trận địa.

Chiết Ngạn Chất tuổi trẻ khí thịnh, mặc dù khổ chiến hai ngày một đêm, nhưng không hề mất hết khí lực, trường thương đâm, liên tiếp chém hai gã đối diện, nhuệ khí quân Kim trận này bị tổn thương nặng nề.

Mà Chiết Mỹ Nguyệt bên kia tuy rằng thể lực sắp chống đỡ không nổi, nhiều lần lâm vào tình thế cực kì nguy hiểm, nhưng nàng vẫn cắn nát bờ môi, dùng đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ chính mình, khổ chiến với quân Kim.

Đối mặt với Chiết Gia quân dũng mãnh không sợ gì, quân Kim lúc này là toàn bộ chủ lực tấn công, lại một lần nữa bị ngăn cản giữa sườn núi. Hai bên đánh nhau khó phân thắng bại, càng đánh càng tàn nhẫn, máu tanh, gần như là rơi vào tình cảnh cắn xé.

Hoàn Nhan Tông Hàn dưới chân núi nhìn thấy cực kì sốt ruột, hận không thể chính mình tự ra trận, mà Hoàn Nhan Hi Doãn bên cạnh gã từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào que hương đã cháy quá nửa đặt bên cạnh.

Một lát sau, Hoàn Nhan Hi Doãn giương mắt nhìn, thấy quân mình vẫn chưa tiến thêm được một bước, trong lòng biết nếu tiếp tục nữa cũng không có khả năng tiêu diệt được quân Chiết Gia, không đợi hương cháy hết, liền khẩn trương nói: - Đô thống, chúng ta hiện tại nhất định phải rút quân.

Hoàn Nhan Tông Hàn không cam lòng, nhíu mày không nói.

Hoàn Nhan Hi Doãn vội vàng nói: - Đô thống, nếu ngươi không muốn chúng ta chôn ở đây, thì nhất định phải lập tức lui binh.

Hoàn Nhan Tông Hàn thất vọng thở dài một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy tiếc nuối, nếu như tiếp viện quân Tống đến chậm nửa ngày nữa, thì chắc chắn quân Chiết Gia sẽ bị diệt, hai mắt nhắm nghiền, gật đầu nói: - Hạ lệnh xuống, lập tức rút quân.

Hoàn Nhan Hi Doãn nghe thấy, nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương sai người gõ kẻng thu binh.

Tiếng kẻng vừa vang lên, quân Kim trên sườn đồi liền giống như núi lở, ào ào lui xuống dưới.

Hoàn Nhan Tông Hàn không làm bất cứ thứ gì ở lại, đợi sau khi binh lính vội vã quay trở về, lập tức dẫn binh lui về hướng bắc.

- Ya --- Ya ---!

Quân Chiết Gia trên sườn núi thấy quân Kim rút xuống chạy trốn giống như thủy triều, trong lòng biết khốn cảnh đã bị phá, hết sức hưng phấn, đứng ở trên Vân Cương hô to.

Nhưng chiến tranh còn lâu lắm mới kết thúc, Chiết Khả Tồn lập tức chỉnh đốn lại binh mã, đợi viện quân đến, lập tức truy kích quân Kim.

Tuy rằng bọn họ đã khổ chiến nhiều ngày, nhưng quân Kim cũng giống như thế, hơn nữa đây lại là địa bàn của mình, nếu lúc này không truy kích, thì đợi tới khi nào.

Quân Kim vừa mới đi không lâu, thì Chủng Sư Trung lập tức dẫn đại quân tới đây, khi ông nhìn thấy thi thể khắp núi đồi, nỗi lo trong lòng dâng tới tận cổ họng, cho đến khi nhìn thấy Chiết Khả Tồn suất lĩnh binh lính, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, liền hô:

- Cảm ơn trời đất.

Thống soái hai bên liền ngồi trên lưng ngựa đơn giản trao đổi một lúc, lập tức thống nhất tư tưởng tác chiến, tức khắc truy kích Hoàn Nhan Tông Hàn.

Một trận chiến truy đuổi, mở màn toàn bộ khu đất Hà Bắc!