Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1133-3: Trò chơi giờ mới bắt đầu (3)

- Ai ôi!!!, không ngờ rằng mới sáng sớm tinh mơ, đã có người nhớ đến bổn nhân, ôi!!!. Hóa ra là Kinh tế sứ ngươi à, ha ha, Thái Du ta thật đúng là thụ sủng nhược kinh.

Cùng với một tràng cười ha ha đắc ý, chỉ thấy Thái Du chui ra từ trong cung cửa. Hoá ra thằng nhãi này đã sớm trốn ở phía sau cửa cung, chỉ đợi để coi trò cười của Lý Kỳ.

Hắn vừa nói, vừa đi tới trước mặt Lý Kỳ, hời hợt phất tay về phía mấy tên lính kia, kêu bọn họ nên làm gì, liền làm gì đi.

Những tên lính kia bị kẹp ở giữa hai con cá sấu lớn này, đều hận không thể đâm đầu chết đi, cuối cùng bây giờ đã có thể thoát thân, bọn họ thật sự là mừng đến phát khóc, hướng tới Lý, Thái hai người thi lễ một cái, khẩn trương chạy về.

Đã biết ngươi sẽ không từ bỏ ý đồ. Lý Kỳ cười khan một tiếng, nói:

- Anh quốc công thật đúng là có hưng trí nha, sớm như vậy đã chạy tới đây xem kéo cờ, khâm phục, khâm phục.

Thái Du ha hả nói:

- Kinh tế sử có phần quá đề cao Thái mỗ ta rồi, ta cũng không có tâm tư này. Ta tới đây là phụng mệnh làm việc!

Lý Kỳ nhướn lông mày nói:

- Phụng mệnh làm việc? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn quét đường cái, vậy đúng là không còn gì tốt hơn, ta đang thiếu một làm bạn đấy, hai chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên hợp tác. Hay là, ta kêu người đem cái chổi đến cho ngươi?

Thái Du ti tiện cười nói:

- Không cần, không cần, ta rất muốn giúp ngươi một tay, nhưng có mệnh trên người, thật sự là lực bất tòng tâm rồi. Ta cũng không có phúc khí như Kinh tế sử, có thể ngày ngày không vào triều sớm, chạy tới chỗ này quét đường cái. Tuy nhiên, nhờ phúc của ngươi, gần đây ta cũng không cần vội vào triều sớm, có thể ở đây cùng ngươi một lát, bởi vì Hoàng thượng đã phái ta đến giám sát ngươi, yên tâm, nếu chỉ có một cái vỏ hạt dưa, thì ta sẽ xem như không thấy.

Shit. Biết ngay là như vậy mà! Lý Kỳ như cười như không nói:

- Nhưng mà nếu có hai cái?

Thái Du cười ha hả, lập tức lắc đầu nói:

- Vậy thì đương nhiên không được.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Hiểu rồi, hiểu rồi. Tuy nhiên, mấy cái vỏ hạt dưa, vỏ trái cây này là như thế nào?

- Mấy cái này à, ha ha, là ta đặc biệt kêu người ném ra đó.

Thái Du không hề che dấu, cười nói.

Lý Kỳ không có chút bất ngờ gì đối với sự thẳng thắn này của gã, bởi vì đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ nói như vậy, cười tủm tỉm nói:

- Ngươi thật đúng là một tên tiểu nhân không hơn không kém a!

- Ha ha, ngươi cũng đâu phải là quân tử gì chứ! Hơn nữa, ta đây cũng là vì tốt cho Kinh tế sử, nếu chỉ có hai nhát chổi là đã xong việc, sao có thể thể hiện được sự quyết tâm hối cải của Kinh tế sứ.

- Vậy sao? Vậy thì đúng là đa tạ Anh quốc công rồi, gặm nhiều hạt dưa như vậy, nhất định mệt chết nhỉ.

- Ay! Chút chuyện nhỏ này có là gì, hơn nữa, hơn phân nửa là người khác gặm đấy.

Thái Du cười không ngậm được miệng, lại phất tay nói:

- Kinh tế sử, ngươi xem hiện giờ thời gian cũng không sớm nữa, hay là ngươi hãy khẩn trương quét đi, dù sao cũng có nhiều người xem như vậy rồi, đừng để những người lắm mồm này nói quan lại chúng ta bao che cho nhau, vậy cũng sẽ không tốt đâu.

Vù vù vù!

Gã vừa dứt lời, Lý Kỳ cầm lấy chổi quét liên tục vài cái về phía gã, từng đợt bụi cuồn cuộn từ phía đối diện ập thẳng vào mặt gã.

- Khụ khụ khụ!

Thái Du nhất thời bị sặc, ho khù khụ một trận, chỉ vào Lý Kỳ nói:

- Ngươi…ngươi…

Lý Kỳ đâu có cho gã cơ hội nói chuyện, càng quét càng mạnh mẽ, càng quét càng nhanh.

Thái Du bị đám bụi này làm cho đến miệng cũng không mở ra được, che miệng lại, thầm nhủ một tiếng, hảo hán không chịu bị thiệt, co chân bỏ chạy.

Lý Kỳ là căm giận bừng bừng, liền kéo cái chổi đuổi tới.

Thái Du đâu có chạy qua được Lý Kỳ chứ, đầu cũng không dám ngoảnh lại, hét lên:

- Ngươi… ngươi muốn làm gì? Ta…

Giữa câu nói này, Lý Kỳ đột nhiên vọt đến trước mặt gã, cười ha hả, nói:

- Ta làm gì sao? Không phải ngươi kêu ta quét nhanh lên sao?

Nói xong, hắn lại hướng đến Thái Du quét mạnh vài nhát.

- Khụ khụ khụ!

Thái Du đánh không lại Lý Kỳ a, không có cách nào, chỉ có thể xoay người chạy đi.

Mấy dân chúng kia nhìn hai người đuổi đuổi đánh đánh quanh thao trường, dai dẳng mãi không thôi, đều trợn tròn hai mắt, ra sức dụi hai mắt. Đây… đây là Kinh tế sứ và Xu mật xứ sao?

Những binh lính gác cửa kia nhìn thấy, đồng thời lựa chọn cách quay đầu đi hướng khác.

Thái Du thật sự là chạy không nổi nữa, xoay người một cái, giơ tay lên, la lớn:

- Dừng! Ngươi dừng lại cho ta, ta là người hoàng thượng phái tới giám sát ngươi, ngươi chớ có chống lại hoàng mệnh.

Lý Kỳ thấy tốt thì lấy, cười ha hả, nói:

- Nói sớm đi. Ngươi kêu ta dừng, ta sao dám không dừng chứ.

Thái Du thở hổn hển, trợn mắt nhìn Lý Kỳ, nghiến răng nói:

- Được lắm! Được lắm! Tiểu tử ngươi có gan, chuyện này tuyệt sẽ không cho qua, đây mới là ngày đầu tiên, ngày mai… ngày mai…ta sẽ cho thêm nhiều người tới đây ăn hạt dưa.

Khốn nạn! Hóa ra ngươi chỉ có một chiêu này thôi, hại ta vừa nãy còn lo lắng thừa thãi lâu như vậy. Lý Kỳ tức giận nói:

- Anh quốc công, ngươi đây là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân nha! Hơn nữa, hai ta cũng không có thù riêng a! Hà tất chứ.

- Ta chính là muốn lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, ta muốn cho ngươi sống mà như chết, còn không mau quét… từ từ đã, qua bên kia quét cho ta.

Thái Du thấy Lý Kỳ lại giơ cái chổi lên, sợ tới mức mặt tái xanh, vội vàng chỉ tay sang bên trái.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Tuân mệnh.

Sau đó liền vác cái chổi đi sang hướng bên trái.

- Thằng nhãi nhà ngươi chết đến nơi, rồi còn dám như thế, nếu ta không đì cho ngươi chết, thì ta không phải họ Thái!

Thái Du nhìn bóng lưng của Lý Kỳ, hung hăng chửi bới.

Một lát sau, rốt cục nghi thức kéo cờ cũng đã bắt đầu, lúc này phía đông cũng bắn ra Vạn đạo kim quang. Trong lúc này, Lý Kỳ cũng không náo loạn nữa, thành thành thật thật quét rác, mà Thái Du thì lại ngồi ở thật xa, uống trà, liếc xéo Lý Kỳ, sảng khoái cực kỳ, còn về việc kéo cờ gì đó, gã tuyệt không để ý.

Cùng với lá cờ “Nhật bất lạc” được chậm rãi kéo lên trong ánh mắt chăm chú của vạn người, dưới sức cuốn hút của sự trang nghiêm của quốc kỳ, những dân chúng kia cũng không chú ý đến Lý Kỳ nữa, không khí trở nên vô cùng trang trọng, bài “Tinh trung báo quốc” cũng đã vang dội trời xanh dưới sự dẫn dắt của đám người Cao Nha Nội.

Khi nghi thức kéo cờ vừa mới chấm dứt, đột nhiên có người cao giọng hét lên:

- Nhật Báo Chuối Tiêu! Nhật Báo Chuối Tiêu lại xuất hiện.

Sau đó thì không còn gì để nói, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người giơ cao tờ báo chạy lại. Đến ngay cả Thái Du cũng đứng lên, hướng mắt nhìn qua.

Chẳng lẽ lại có tin tức thấu tình đạt lý gì!

Cao Nha Nội gạt người bên cạnh ra, xông lên phía trước, không nói hai lời, mạnh bạo túm lấy tờ báo trong tay người kia, đám người Hồng Thiên Cửu cũng vây quanh, mới chỉ nhìn qua một chút, bọn họ bỗng nhiên sắc mặt cả kinh, thở mạnh một hơi, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Thái Du ở phía xa.

Thái Du thấy bọn họ nhìn sang, cảm giác kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, thấy Lý Kỳ đang đứng phía sau mình quét rác rất nghiêm túc, tưởng là Cao Nha Nội bọn họ đang nhìn Lý Kỳ, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ lại là nói thằng nhãi này. Nghĩ đến đây, gã vui mừng nhảy nhót, vội vàng ngoắc tay, nói:

- Khang nhi, Khang nhi, ngươi qua đây một lát.

Lần này Cao Nha Nội đã có kinh nghiệm, ngoan ngoãn nói:

- Thái đại thúc, người là đang gọi tiểu chất, hãy kêu tiểu chất lấy nhật báo này cho người xem.

Thái Du ha hả nói:

- Đều như nhau, đều như nhau.

Cao Nha Nội đã hiểu, sắc mặt quỷ dị cùng đám người Hồng Thiên Cửu liếc nhau một cái, sau đó cầm tờ báo chậm rãi chạy tới.

Cao Nha Nội này vừa mới đến, Thái Du đã vội vã nói:

- Khang nhi, mau đưa cho thúc thúc xem nào.

Cao Nha Nội ngượng ngùng gật đầu, đưa tờ báo tới.

Thái Du khẩn trương nhận lấy đọc, choáng váng, sắc mặt vui sướиɠ biến mất tăm mất tích, ngỡ ngàng trợn trừng hai mắt, qua một hồi lâu, mới nói:

- Đây… đây…

Đúng lúc Thái Du cực kỳ hoang mang, phía sau đột nhiên có người thì thầm:

- Năm Tuyên Hòa thứ 6, ngày 8 tháng 12, Anh quốc công và bốn nữ nhân Ba Tư mà Quách phó soái tặng cho ông ta ở phòng trong mua vui suốt một ngày.

Thái Du bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, quay đầu lại nhìn, chẳng biết Lý Kỳ đã đi tới phía sau gã từ lúc nào, mắt còn nhìn chằm chằm tờ nhật báo trong tay gã, gã còn ngơ ngẩn chốc lát, lập tức gập mạnh tờ báo lại, đang muốn mở miệng, Lý Kỳ đột nhiên nói:

- Vu tội, đây con mẹ nó vu tội trắng trợn nha!

Thái Du sửng sốt, thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này muốn mượn chuyện này để nịnh bợ mình, để mình bớt đì hắn, ừ, nhất định là như thế. Vội nói:

- Không sai, không sai, đây quả thực là nói hươu nói vượn, thật sự là quá ghê tởm.

Lý Kỳ lộ làm ra một vẻ mặt còn tức giận hơn so với y, nói:

- Ai nói không phải, Anh quốc công ngươi đã ba, bốn mươi tuổi rồi, mua vui suốt một ngày? Đclmm! Chuyện này cũng quá là giả rồi, ai tin chứ, Nha Nội y thiên phú dị bẩm mà cũng không thể như thế, chỉ thể chất này của Anh quốc công, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ nửa thời gian uống một chén trà, thật lòng không thể nhiều hơn nữa.

Cao Nha Nội gật đầu, ghé sát đầu lại nói:

- Điều này cũng đúng, nhưng vậy làm sao có thể tận hứng, Thái đại thúc, hay là, tiểu chất làm ít Trọc Kê Tán cho người.