Lý Kỳ coi hai mắt Tống Huy Tông hiện lên kia một chút vui vẻ, sao còn không rõ là Tống Huy Tông muốn đùa thành thật, trong lòng chửi đổng tên đê tiện vô sỉ. Lại coi vẻ mặt gian trá kia của Thái Du, trong lòng lại là khổ không thể tả, đây thật đúng là tự gây nghiệt, không thể sống nha! Thầm nghĩ, lão tử đây đúng là mắt mù, lại đi lựa chọn hợp tác với tên hôn quân Tống Huy Tông này, đây chỉ có hắn chơi ta một phần nha!
Thái Du thấy vẻ mặt buồn bực của Lý Kỳ, trong lòng kɧoáı ©ảʍ vô cùng, thiếu chút nữa đã đắc ý cười ra tiếng, nói:
- Hoàng thượng, chắc người còn nhớ lúc trước, người đã trừng phạt vi thần và Kinh tế sử như thế nào chứ?
Lý Kỳ vừa nghe, thiếu chút nữa đã tức giận đến ngất xỉu.
Tống Huy Tông nhíu mày trầm ngâm một lát, kinh hô:
- Khanh đang nói không phải là quét đường cái chứ?
Thái Du vẻ mặt gian trá nói:
- Đúng vậy, thực không dám giấu, sau khi vi thần trải qua lần trừng phạt đó, đến nay khắc trong tâm khảm, không dám quên bài học ngày hôm ấy, lại càng không dám phạm sai lầm giống như vậy nữa. Hoàng thượng có thể trách phạt Kinh tế sử quét đường cái một tháng, hơn nữa, chiêu cáo việc này với thiên hạ, như vậy là có thể cho bách tính một câu trả lời rồi. Ngoài, địa điểm có thể sắp xếp ở Đông Hoa Môn, thời gian có thể sắp xếp vào trước và sau khi kéo quốc kỳ, gần đây không phải triều đình đã đổi “Triều dương kỳ” thành “Nhật bất lạc” rồi sao, vừa hay có thể mượn Kinh tế sử để thu hút càng nhiều bách tính hơn nữa đến xem cờ “Nhật bất lạc” kéo lên, càng hiểu rõ hơn toàn diện đối với cờ “Nhật bất lạc”. Vi thần dám cam đoan, một khi bách tính biết Kinh tế sử quét đường cái, thì nhất định sẽ kéo tới xem.
Đây vẫn đúng là một đôi oan gia sống a! Chiêu thức hai bên chỉnh đối phương, thật sự là chiêu trước độc hơn chiêu sau, làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Quần thần nghe vậy đều là cười trộm không nói. Đám người Thái Kinh thấy Lý Kỳ chức quan không còn đáng lo, thì cũng ngại chỗ nước bẩn này rồi, tuy nhiên, điều này cũng nằm trong lòng Thái Du, gã biết rằng phụ thân tuyệt sẽ không bởi vì hình phạt quái dị này, mà ra mặt lần nữa.
Tống Huy Tông lại là một hoàng đế vô cùng hiếm thấy, lúc đầu ông ta đã vô cùng đắc ý đối với hình phạt của mình, hiện giờ Thái Du vừa nói như vậy, trong lòng cực kỳ vui mừng, cười ha ha nói:
- Hay! Chủ ý này hay! Dù sao người này bình thường cũng không thích lên triều sớm! Ha ha!
Shit! lão tử ngày nào cũng làm thêm ca đêm, sao ngươi lại không nói nữa, đây là song trùng tiêu chuẩn, ai tm chịu phục, vẫn giáng cho một gậy thật. Cơn giận của Lý Kỳ sôi lên, trong lòng chửi đổng cái đôi quân thần vô sỉ này, cấu kết với nhau làm việc xấu, hãm hại trung lương, nhưng mà, không thể không nói một câu nào, một chiêu này của Thái Du thật sự là rất tuyệt, nếu không phải sử dụng đối tượng là hắn, nói không chừng hắn sẽ vỗ tay khen hay thật rồi, liền hừ vài tiếng, ngạo nghễ nói:
- “Sĩ khả sát bất khả nhục”. Lúc trước quét đường cái, chỉ có một ngày, hiện giờ lại là một tháng à. Hơn nữa, khi đó có Thái Du làm hoa hồng. Ai mà đi quan tâm một cái lá này của hắn, ngoài ra, phải biết rằng việc kéo cờ cũng không phải là vào chiều tối nha!
- Láo xược, trước mặt hoàng thượng tuyệt không lời đùa.
Thái Du tức giận quát một tiếng. Lại chắp tay hành lễ, nói:
- Hoàng thượng, chắc người cũng nghe thấy, Kinh tế sử hắn thà chết, cũng không chịu tiếp nhận hình phạt, cãi lại hoàng mệnh, lý nên xử tử.
Tống Huy Tông là quyết tâm muốn chỉnh Lý Kỳ, thản nhiên nói:
- Lý Kỳ, trẫm cho khanh thêm một lần cơ hội, rốt cuộc là khanh lựa chọn chết, hay là lựa chọn tiếp nhận hình phạt.
Thôi đi, thôi đi, ta gặp hạn rồi, mấy người làm trò cười các ngươi, cứ chờ đó, xem ai chết trước! Trong lòng Lý Kỳ thầm giận, ngoài miệng vẫn còn cười nịnh nói:
- Hoàng thượng minh giám, vi thần đã nói muốn chết khi nào chứ, rõ ràng là Anh quốc công muốn hãm hại vi thần, tâm này có thể sánh với rắn rết a!
Thái Du tức giận lập tức nhảy lên, chỉ vào Lý Kỳ nói:
- Ngươi lại dám mở to mắt mà nói lời bịa đặt, vừa rồi rõ ràng ngươi nói sĩ khả sát bất khả nhục, chư vị đại thần ở đây đều có thể làm chứng.
Tống Huy Tông gật đầu nói:
- Trẫm cũng nghe thấy rất rõ ràng.
Thái Du nói:
- Bây giờ ngươi còn giảo biện cái gì?
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Tại sao ta phải giảo biện, ta cũng đâu phải sĩ tử, ta chỉ là một đầu bếp mà thôi, sĩ khả sát bất khả nhục, có tí quan hệ nào với ta a! Hồi nãy chẳng qua là ta đã dùng sai lầm câu, ngươi có thể nói ta tài văn chương không tốt, nhưng ngươi không thể nói muốn chết nha, có kẻ ngu mới muốn chết. Hoặc là ngươi cố ý hãm hại ta, hoặc là cũng giống như ta, tài văn chương không tốt nha, thật không biết danh hiệu sĩ phu đó của ngươi là thế nào mà đến tay được đó.
Cái này cũng được?
Đám người bao gồm cả Tống Huy Tông trong đó, cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, đặc biệt là mấy Đại học sĩ kia, đã sớm phê bình kín đáo đối với trò bịp bợm của Thái Du, bây giờ Lý Kỳ nói ra tiếng nói trong lòng của bọn họ, trong lòng cũng là vui sướиɠ không ngừng. Nhưng mà, nếu bàn về công phu nghiền ngẫm từng chữ một, Lý Kỳ vẫn đúng là không người nào qua được, ai dám nói ngươi tài văn chương không tốt chứ!
Thái Du đầu tiên là sửng sốt, sau đó chỉ vào Lý Kỳ nói:
- Ngươi… ngươi…!
Nhưng gã thực sự không tìm ra bất cứ lý do gì để phản bác những lời này của Lý Kỳ a!
Tống Huy Tông thấy Thái Du mặt đã sắp chuyển thành màu gan lợn rồi, khẩn trương thu hồi ý cười, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Kinh tế sử Lý Kỳ.
- Có vi thần.
- Đối với việc thu nhận sử tiết các nước, trẫm niệm tình khanh là vi phạm lần đầu, vả lại cũng là không cố ý, vì vậy, mở một mặt lưới cho khanh, miễn trừ hình phạt cách chức, nhưng, trẫm nhất định phải cho người trong thiên hạ một lời công đạo, bây giờ trẫm phạt khanh sung công toàn bộ lễ vật đã nhận được, khấu trừ một năm bổng lộc, ngoài ra, quét Đông Hoa Môn một tháng, khanh có dị nghị gì không?
Lý Kỳ lòng mang đầy oán khí, hành lễ nói:
- Vi thần bái tạ ân không gϊếŧ của hoàng thượng.
Tống Huy Tông ừ một tiếng, nói:
- Mong khanh sau này chớ để tái phạm, nếu tái phạm, trẫm tuyệt không nhân nhượng.
Nói xong ông ta liếc mắt nhìn quần thần một cái, nói:
- Còn các khanh, cũng có thể coi đây là giới, nếu trẫm biết được, chắc chắn nghiêm trị không tha, các khanh tự giải quyết cho tốt đi.
- Chúng thần ghi nhớ hoàng thượng dạy bảo.
Quần thần đồng thanh nói, nhưng ai ai cũng cảm thấy bất an, nhìn từ đủ loại dấu hiệu hôm nay, Tống Huy Tông cũng không phải là đang nói giỡn, không cẩn thận, vẫn bị cách chức điều tra thật ấy chứ.
Bây giờ mới biết được sợ à, muộn rồi. Khóe miệng Tống Huy Tông hiện lên một nụ cười đắc ý, lại nói:
- Còn nữa, những gì viết trên Nhật Báo Chuối Tiêu đó, tuy rằng, từng câu là thật, nhưng mà cách làm này, vẫn phải đợi thương thảo, nhất định phải điều tra rõ là hành vi của người nào. Phó soái Thị Vệ Mã đâu?
Lý Kỳ hữu khí vô lực nói:
- Có vi thần.
Tống Huy Tông nói:
- Việc này là Thị Vệ Mã các khanh bụng làm dạ chịu, hơn nữa, việc này cũng có quan hệ lớn với khanh, trẫm sẽ mệnh khanh đi điều tra rõ rốt cuộc là người nào gây nên.
Việc này đã sớm được trù tính xong rồi, giờ này khắc này, giao nhiệm vụ này cho Lý Kỳ đi làm, sẽ không ai nghi ngờ, bởi vì Lý Kỳ là người bị hại mà, tất nhiên hắn sẽ toàn lực ứng phó. Nhưng ai có thể ngờ được, Lý Kỳ đây là đang vừa ăn cướp vừa la làng. Làm một diễn viên, vẫn là phải có phẩm chất nghề nghiệp cơ bản nhất, diễn kịch phải diễn trọn bộ. Tuy rằng Lý Kỳ rất khó chịu đối với hành động lợi dụng việc công để trả thù cá nhân của Tống Huy Tông, nhưng đại cục là trọng, hắn vẫn phải nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vi thần định không bằng sứ mệnh, nhất định bắt tên tặc tử đáng ghét này về quy án.
Thái Du vội nói:
- Kinh tế sử nói lời này không ổn, trên Nhật Báo Chuối Tiêu đó cũng không có nửa câu nói dối, có tội gì, không những vô quá, mà ngược lại còn có công, sao có thể nói bắt về quy án rồi, Kinh tế sử cũng không thể lợi dụng việc công để trả thù cá nhân a.
Tống Huy Tông gật đầu nói:
- Không sai, Lý Kỳ, niệm tình khanh học thức không cao, lần này trẫm sẽ không tính toán với khanh nữa.
Lý Kỳ cười nói:
- Đa tạ hoàng thượng.
Lại liếc mắt nhìn Thái Du, thấy bộ dạng đắc ý, cười thầm, ngươi chờ xem, không bao lâu nữa, ngươi sẽ hận chết Nhật Báo Chuối Tiêu này.