Món mỹ thực “Tu hú chiếm tổ chim khách” này không chỉ mang đến sự hưởng thụ về vị giác, khứu giác, thị giác cho khách nhân, mà cách nướng độc đáo của nó cũng trở thành đề tài nói chuyện say sưa của mọi người.
Nếu phải kể, thì thật ra vừa rồi bước mổ bụng kia càng khiến người ta hồi tưởng vô cùng, bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy cực kỳ thú vị, khiến người ta khó lòng quên được.
Tuy rằng món ăn này vô cùng ngon, nhưng khách nhân hoàn toàn không ăn nhiều, cũng không có nhiều cho bọn họ ăn. Tống Huy Tông cũng chỉ nếm mỗi thứ một chút, nhưng dù vậy bọn họ vẫn cảm thấy no rồi, vì thế không tiếp tục dừng bước ở đây mà đi ra bên ngoài, thả bước tản bộ trên đường, đắm chìm trong biển mỹ thực.Trong lúc bất tri bất giác đã đến điểm cuối cùng của con đường.
Triệu Hoàn đột nhiên đưa tay chỉ ra phía trước, nói:
- Phía trước sao có nhiều người đứng như vậy?
Tống Huy Tông đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy có không ít người vây quanh trước một cửa tiệm, đầu người trùng điệp, cảm thấy tò mò, đang định bước lên nhìn xem. Lý Kỳ đảo mắt, đột nhiên chỉ vào cửa hàng bên trái nói:
- Hoàng thượng, vừa rồi người ăn rất nhiều món ăn dầu mỡ, sao không vào trong tiệm này ăn vài món khử dầu. Thực không dám giấu diếm, trong tiệm này có hai loại Thiên Hạ Vô Song kiểu mới. Ngoài ra, món ăn trong này không có chút dầu mỡ nào, mùi vị cực kỳ độc đáo.
Hắn vừa nói thế liền lập tức di dời được sự chú ý của Tống Huy Tông, cũng thấytrong bụng đầy dầu mỡ, cười nói:
- Thiên Hạ Vô Song kiểu mới sao, vậy trẫm cũng nên vào nhìn xem.
Đoàn người lập tức bước vào trong tiệm này. Bên trong vô cùng yên tĩnh, cũng không có nhiều người ngồi, lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này trên con phố này. Trong lòng Tống Huy Tông hiếu kỳ, hỏi:
- Sao ở đây không có bao nhiêu người vậy?
Ngụ ý chính là tiểu tử ngươi nói món ăn nơi này độc đáo, nhưng sao lại không được bao nhiêu người tới đây vậy.
- Bệ hạ!
Một người bước lên khom mình thi lễ.Người này chính là Đằng Cát Tam Mộc.
Lý Kỳ cười hỏi:
- Đằng Cát Tiên Sinh, món ăn ở đây so với các món ăn Nhật của ngài thì sao?
Đằng Cát Tam Mộc hơi xấu hổ, nhưng vẫn chắp tay nói:
- Trù nghệ của Kim Đao Trù Vương thật sự là thiên hạ đệ nhất, Đằng Cát phục rồi.
Từ trong đối thoại giữa hai người bọn họ không khó để nghe ra, nơi này có các món ăn mang phong vị Nhật Bản. Nhưng món ăn Nhật Bản hiện nay vẫn đang phát triển, thậm chí có thể nói là trên đời này không có cách nói món ăn Nhật Bản, đương nhiên không thể so với những món ăn mà Lý Kỳ làm rồi.Tống Huy Tông cười ha ha nói:
- Đằng Cát tiên sinh, các món ăn mang phong vị Nhật Bản của các vị, dường như không được hoan nghênh nha?
Đằng Cát Tam Mộc vội nói:
- Bệ hạ có điều không biết, thật ra vừa rồi ở đây cũng có đầy người ngồi, chỉ là cách đây không lâu có một mùi hương cực kỳ mãnh liệt đã thu hút tất cả khách nhân.
Đám người Tống Huy Tông vừa nghe liền bừng tỉnh đại ngộ, mùi hương kia nhất định là do món “Tu hú chiếm tổ chim khách” phát ra. Thái Kinh cười nói:
- Vậy vì sao Đằng Cát tiên sinh không đi?
Đằng Cát Tam Một nói đúng sự thật:
- Thực không dám giấu diếm, vừa rồi tại hạ cũng có đi, chỉ là tại hạ không quenăn thức ăn dầu mỡ, vậy nên chỉ nhìn rồi về, tại hạ vẫn thích rượu ngon món ngon ở đây hơn.
Lý Kỳ đưa tay ra hiệu nói:
- Hoàng thượng, chúng ta ngồi xuống rồi nói đi.
- Cũng được, cũng được.
Bởi vì trong tiệm này không có ghế, chỉ có bàn và đệm, thế là mấy người ngồi xuống một chiếc bàn tròn dựa vào cửa sổ. Chiếc bàn tròn này khá lớn, cũng khá thấp, nhiều lắm cũng chỉ ngồi được mười người.
Mấy người xếp bằng ngồi xuống, một người hầu liền tiến lên hỏi han. Lý Kỳ nói:
- Trước tiên mang một bình Mai tửu và hai bình Thanh tửu lên, món ăn lát nữahãy mang lên.
Bởi vì trước đó đám người Tống Huy Tông đã ăn không ít món, nếu lập tức dọn món thì e rằng hiệu quả sẽ giảm bớt rất nhiều.
- Thanh tửu? Mai tửu?
Tống Huy Tông kinh ngạc nói:
- Đây là hai loại Thiên Hạ Vô Song mới mà khanh nói?
- Đúng vậy.
Tống Huy Tông nghi ngờ nói:
- Nhưng loại Thanh tửu này đã tồn tại từ triều Chu rồi mà.Lý Kỳ cười nói:
- Loại Thanh tửu này không phải loại Thanh tửu kia, lát nữa Hoàng thượng sẽ biết.
Rượu nhanh chóng được mang lên, tổng cộng ba bình, bởi vì hôm nay là ngày đông, do đó cách uống rượu là áp dụng cách uống rượu nóng. Mùi rượu và hơi nóng cùng nhau tỏa ra, tản mát một mùi thơm nức mũi.
Người hầu cẩn thận tỉ mỉ châm một ly Thanh tửu cho mỗi người trên bàn.
Tống Huy Tông nhìn thấy rượu này trong như nước, hơn nữa mùi rượu độc đáo, quả nhiên là khác biệt với loại Thanh tửu vốn có, nâng chén lên nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy rượu này mang theo một khí chất mát lạnh, nhấp vào không có chút vẩn đυ.c nào, không nhịn được gật đầu tán thưởng:- Khẩu vị thuần khiết, mềm mịn sảng khoái, có thể được liệt vào hàng Thiên Hạ Vô Song quả nhiên đều là rượu ngon thượng đẳng.
Thanh tửu này chính là Thanh tửu của Nhật Bản ở hậu thế, nhưng vì hiện tại chưa có, Lý Kỳ chỉ có thể miễn cưỡng mà xếp vào trong danh sách Thiên Hạ Vô Song thôi.
Lý Kỳ cười nói:
- Thật ra mấy năm trước thì vi thần đã bắt đầu ủ loại rượu này rồi, cho đến hôm nay mới ủ thành công. Loại Thanh tửu này cũng được làm theo phương pháp ủ Hoàng tửu, chỉ thay đổi một chút liền khiến mùi vị càng thêm thuần khiết. Không chỉ như vậy, loại Thanh tửu này còn phân chia nam nữ nữa.
Lý Bang Ngạn nghe được ngạc nhiên không thôi, nói:- Ngươi nói cái gì? Rượu này cũng chia nam nữ sao?
Tống Huy Tông vội vàng nói:
- Lý Kỳ, khanh mau nói cho chúng ta nghe xem, rượu này chia nam nữ như thế nào.
Sặc! Quả nhiên là một đám dâʍ đãиɠ mà, phàm là đặt nam nữ chung một chỗ, các ngươi liền thấy hứng thú như vậy. Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ một phen, ngoài miệng lại giải thích nói:
- Thật ra muốn chia cũng rất đơn giản, có câu nam nhân như sắc, cứng rắn vô cùng, nữ nhân như nước, nhu nhược kiều mỵ. Loại rượu này cũng cùng một đạo lý. Nếu là Thanh tửu được ủ từ nước cứng thì tạo thành Nam nhân chi tửu. Nếu là rượu được ủ từ nước mềm thì gọi là Nữ nhân chi tửu. Vừa rồi loại Thanh tửu mà các vị nếm thử mang theo mùi hương lẫm liệt, chính là Nam nhân chi tửu.Thái Kinh cau mày nói:
- Nước không phải là mềm sao? Tại sao còn chia cứng mềm?
Hỏng bét! Quên mất đầu năm nay còn chưa có cách nói nước cứng nước mềm, ta nên giải thích sao đây, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp quá bọn họ lại nghe không hiểu! Lý Kỳ hơi trầm ngâm nói:
- Dám hỏi các vị, nước thác và nước mưa có khác biệt không?
Bản thân Tống Huy Tông sống trong cung nên cũng không hiểu rõ về điều này lắm, nhưng Đằng Cát Tam Một vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, trầm ngâm nói:
- Đa số nước thác mang theo vị ngọt nhè nhẹ, nhưng nước mưa lại không mùi không vị.
Lý Kỳ gật đầu nói:- Đúng vậy, phàm là nước có mùi vị đều gọi là nước cứng, ví dụ như nước giếng, nước thác, nước suối, nước sông. Nếu như không có vị lại còn rơi từ trên trời xuống thì gọi là nước mềm, ví dụ như nước mưa, nước tuyết. Thường nói nữ nhân là món quà mà ông trời ban tặng cho nam nhân, nước cũng có đạo lý này.
Thật ra đây chỉ là cách phân chia mơ hồ của Lý Kỳ thôi. Ở hậu thế, cách phân chia nước cứng nước mềm cần đến những thiết bị rất chuyên nghiệp, mấu chốt là đo lường các chất hóa học hợp chất canxi, magie hóa trong nước. Một đầu bếp nếu muốn tham gia các cuộc thi quan trọng, thì phải có sự tinh tế đối với tiêu chuẩn dùng nước, nước mềm và nước cứng phải phân biệt rõ ràng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở hậu thế, nước bị ô nhiễm quá nhiều, ngươi rất khó tìm được nước cứng và nước mềm thiên nhiên tinh khiết. Cho nên thông thường về mặt nước thì các món ăn ở hậu thế vĩnh viễn cũng không đạt được sự hoàn mỹ.Đây cũng là lý do vì sao mà các gia vị thời này tuy không thể sánh bằng hậu thế, nhưng hương vị của những món Lý Kỳ làm ra không những không giảm mà còn tăng lên. Đó chính là bởi vì nguyên liệu nấu ăn của thời này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với hậu thế, hương vị cực kỳ ngon. Lấy thịt heo làm ví dụ, thịt heo ở hậu thế tuyệt đối không thể sánh được nha, đối với Lý Kỳ mà nói, đây đơn giản là kho báu nằm mơ cũng muốn có được nha.
Tống Huy Tông cười ha ha nói:
- Lý Kỳ, lời giải thích này của ngươi vô cùng độc đáo, hay cho câu nữ nhân là món quà ông trời ban cho nam nhân, ha ha!
Sặc! Lão tử nói nhiều như vậy mà ông chỉ nhớ được câu này, có ý gì hả! Lý Kỳ nghe thấy thật sự không biết nên cười hay nên khóc đây.Thái Kinh ha ha nói:
- Không ngờ còn có cách nghiên cứu về nước như vậy nha.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Thái sư nói không sai. Trong kỹ năng nấu ăn có rất nhiều món ăn cần có loại nước nhất định mới có thể phát huy vị ngon của món ăn đến mức hoàn mỹ. Rượu là nước thì càng không cần nói.
Lý Bang Ngạn chỉ vào hai bình rượu còn lại nói:
- Lý Kỳ, hai bình này là “Nữ nhân chi tửu” sao?
Lý Kỳ hỏi ngược lại:
- Tả tướng, ở đây chúng ta đều là nam nhân, sao lại cần Nữ nhân chi tửu?Lý Bang Ngạn sửng sốt, lập tức cười dâʍ đãиɠ nói:
- Lý Kỳ, cũng không thể nói như vậy được. Đạo gia thường nói âm dương dung hợp, rượu đương nhiên cũng như vậy. Nam nhân đương nhiên phải uống “Nữ nhân chi tửu” chứ.
Đám người Tống Huy Tông lập tức bật cười ha ha.
Một đám dâʍ đãиɠ, rồi sẽ có một ngày các ngươi sẽ chết trên bụng của nữ nhân. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, kéo giãn khoảng cách với bọn dâʍ đãиɠ này, đưa tay chỉ bình rượu màu bạch ngọc, nói:
- Bình này chính là “Nữ nhân chi tửu”, bình còn lại là Mai tửu.
Lý Bang Ngạn lập tức phất tay chỉ bình rượu kia.Người hầu rượu kia lại rót cho mỗi người một chén Thanh tửu, rượu này nhìn qua thì không khác gì loại rượu trước đó, nhưng lại thiếu đi mùi hương lẫm liệt.
Đám người Tống Huy Tông đều vội vã nhấp một ngụm ngỏ, chỉ cảm thấy rượu này mềm nhẹ ngòn ngọt, dư vị nhẹ nhàng khoan khái tinh tế, gọi là Nữ nhân chi tửu cũng không đủ nha!
Lý Bang Ngạn trầm trồ khen ngợi nói:
- Hay cho một “Nữ nhân chi tửu”, thật sự là danh phù kỳ thực mà.
Thái Kinh càng nếm càng cảm thấy tò mò, nói:
- Không ngờ chỉ là khác biệt về nước mà hương vị lại khác nhau lớn đến vậy.
Lý Kỳ giải thích nói:- Thật ra đạo lý trong đó rất đơn giản. Bởi vì rượu này ủ từ nước mềm, do đó cũng chưa hoàn toàn lên men, chất đường trong gạo chưa hoàn toàn chuyển hóa thành cồn, do đó còn mang theo vị ngọt, hương vị dịu dàng.
Tuy rằng về mặt chữ thì bọn Tống Huy Tông khó có thể hiểu được ý trong đó. Nhưng kết hợp với những gì Lý Kỳ nói trước đó cùng với kinh nghiệm nhiều năm nếm rượu, bọn họ cũng đều đoán được bảy tám phần, liên tục gật đầu, tràn ngập hứng thú.
Thưởng thức rượu cũng giống như thưởng thức nữ nhân vậy, vĩnh viễn đều là sở thích bẩm sinh của nam nhân.
Sau khi thưởng thức xong Thanh tửu, tiếp đó dĩ nhiên là đến Mai tửu. Mai tửu nói một cách đơn giản chính là lấy mơ ủ rượu. Nhưng do rượu chưng cất là do Lý Kỳmang đến, do đó, đám người Tống Huy Tông chưa bao giờ uống qua loại Mai tửu ủ thành từ rượu chưng cất và rượu mơ.
Rượu này vừa rót ra thì đã biết là vật phi phàm rồi.
Chỉ thấy chất lỏng màu champagne chảy vào trong chén, tỏa ra mùi hương và màu sắc mê người.
Màu sắc tôn quý như vậy thì không cần nói nhiều nữa. Đám người Tống Huy Tông cũng không nói nhiều liền lập tức nếm thử. Rượu vừa vào miệng, lúc đầu chỉ cảm thấy mùi hương ngọt ngào của trái cây, sau đó lại cảm thấy mùi hương thơm nồng, hai loại phong tình khác biệt hòa thành một thể, liền phá lệ khiến người ta say mê. Cao Cầu cũng không khỏi cảm khái nói:
- Rượu này uống vào giống như là được cô đọng lại từ quả mơ vậy, thật sự làthơm nồng và ngọt ngào không sao tả xiết, quả nhiên là Thiên Hạ Vô Song!
Những người còn lại đều gật đầu luôn miệng tán dương.