Thật ra trước khi diễn tập còn chưa kết thúc, sứ thần các nước đã bắt đầu lục tục vào kinh rồi, khác với năm trước lần này toàn bộ do Hồng Lư Tự chủ đạo, toàn bộ cũng do Thái tử tiếp kiến sứ thần các nước.
Việc này không thể nghi ngờ chính là phát ra một tín hiệu với sứ thần các nước rằng vị Hoàng đế Đại Tống tương lai đã bắt đầu chính thức bước lên vũ đài chính trị rồi, bọn họ đều vô cùng coi trọng tương lai, nên tranh nhau nịnh bợ Triệu Hoàn.
Năm nay nhất định là năm của Triệu Hoàn.
Mà cho tới bây giờ, Lý Kỳ chưa từng lộ diện. Nói thật ra, hắn thực sự quá xuất sắc, nếu hắn xuất hiện đương nhiên sẽ đẩy Triệu Hoàn xuống. Kiêng kỵ nhất của người làm lãnh đạo là thuộc hạ đoạt nổi bật của mình. Lý Kỳ hiểu đạo lý này rõ vôcùng. Triệu Hoàn không yêu cầu thì thậm chí cả một quan viên của Thương Vụ Cục hắn cũng không phái đi.
Dưới sự trợ giúp của đám người Lý Cương, Triệu Hoàn cũng coi như là làm một cách quy củ, không xảy ra sai sót gì lớn. Đương nhiên, đây cũng chỉ vì đàm phán chính thức vẫn chưa bắt đầu, trước mắt chỉ có thể coi là giai đoạn làm quen, dù sao thì có một vài sứ thần các nước còn chưa đến.
Thương Vụ Cục tuy không tham gia những vụ làm ăn lớn với triều đình, nhưng những thương đội đi theo này cũng đã khiến cho bọn họ không có thời gian mà thở dốc rồi. Lúc đầu thì bắc cầu giật dây giữa hai bên, sắp xếp cho thương nhân Đại Tống và thương nhân các nước gặp mặt, bận đến sứt đầu mẻ trán. Đương nhiên, những vụ làm ăn tương đối nhỏ này vẫn khiến bọn họ oán giận trong lòng, suy cho cùng món lớn đã bị Hồng Lư Tự chiếm đi. Cũng may mà Lý Kỳ đã hứa sẽ cho bọn họ tiềnthưởng cuối năm lớn, chuyện này cũng phần nào an ủi được bọn họ.
Trước kia những việc này đều do Lý Kỳ nắm trong tay, bây giờ có trợ thủ đắc lực như Tần Cối, gánh nặng trên vai hắn cũng nhẹ đi không ít, trừ phi là một vài vụ giao dịch đặc biệt khó giải quyết hoặc là Tần Cối không thể làm xong thì hắn mới ra mặt hòa giải, bằng không dường như hắn không ra khỏi Thương Vụ Cục, nhưng mỗi ngày Tần Cối đều đến báo cáo tất cả những gì xảy ra trong ngày với hắn.
Hiện tại hắn bắt đầu chuẩn bị yến hội của Nguyên Đán triều hội, và vở diễn Anh hùng xạ điêu do Trần A Nam diễn chính, vai Hoàng Dung đã được quyết định rồi, sẽ do một ca kỹ có chút danh tiếng của Nghênh Xuân Lâu tên Liễu Phiêu Phiêu diễn. Lý Kỳ đương nhiên sẽ không tìm tiểu thư khuê các của các đại gia trong dân gian biểu diễn. Điều kiện đầu tiên khi làm diễn viên là có thể xuất hiện trước công chúng. Ở thời cổ đại, chỉ đành tìm kiếm ở nơi yên hoa thôi. Vốn dĩ Lý Kỳ muốn mời Từ BàTích diễn, có điều Từ Bà Tích quá yêu mị, hơn nữa thân hình quá đầy đặn, đứng chung với Trần A Nam nói không chừng còn giống mẹ giống chị hơn, diễn Hoàng Dung trong Thần điêu đại hiệp thì còn được, chứ diễn trong Xạ điêu thì chắc chắn không được. Sau đó được Sài Thông giới thiệu, Lý Kỳ mới tìm Liễu Phiêu Phiêu này.
Lần đầu tiên Lý Kỳ còn cảm thấy quá quyến rũ, nhưng khi Liễu Phiêu Phiêu cởi bỏ y phục rườm rà, ăn mặc như hoàng hoa khuê nữ thì Lý Kỳ liền cảm thấy vai diễn Hoàng Dung này trừ nàng ra thì không thể là ai khác. Đồng thời trong lòng không ngừng cảm thán, nữ nhân thật dễ thay đổi nha.
- Ha.hây
- Ô!- Bịch bịch!
- Ngừng ngừng ngừng, mấy người các ngươi rốt cuộc có được không nha, cả cáicáicái này gọi là gì?
- Ca ca, Lý đại ca nói, cái này gọi là phối âm.
- Đúng đúng đúng, ngay cả phối âm cũng không làm được.
- Xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý một chút.
- Chăm chú chút, chúng ta làm lại.Lý Kỳ đứng phía sau ngõa xá, nhìn mấy tên tiểu tử kia chui tới chui lui trên đài, cười ha ha không ngừng. Nhưng khoan nói những chuyện khác, đám người Cao Nha Nội dở thì dở, nhưng một khi đυ.ng việc có hứng thú, bọn họ chắc chắc vui vẻ mà làm, đồng thời làm rất mạnh dạn, hơn nữa còn không sợ mất mặt, tùy tùy tiện tiện, giống như lần trước đêm hôm khuya khoắt chạy đến nơi hoang sơn dã lĩnh rình lén, loại chuyện này người bình thường tuyệt đối sẽ không làm, nhưng nếu phát triển bọn họ đúng phương diện thì tính cách này lại là một tài sản quý giá nha.
Hơn nữa, cao thủ như Mã Kiều không phải chỉ trưng cho đẹp, chiêu thức dạy ra vô cùng đẹp mắt, cực kỳ có tính thưởng thức, hơn nữa y không dùng chiêu thức trong sách, có lẽ là coi thường.
Lý Kỳ vui mừng gật đầu, quay người lại nhìn Tửu Quỷ nói:
- Đồ đệ của lão thật không tệ, những chuyện liên quan đến võ học không làm khóđược y.
Gần đây do Mã Kiều phải đảm đương nhiệm vụ chỉ đạo võ thuật, cho nên Lý Kỳ phải mạnh mẽ yêu cầu Tửu Quỷ tạm thời thay Mã Kiều làm cận vệ cho hắn.
Tửu Quỷ dựa vào tường, nhếch khóe miệng nói:
- Ngài quá đề cao nó rồi, nếu ngài không sắp xếp Mỹ Mỹ giúp nó, nó có thể nhiệt tình như vậy mới là chuyện lạ đó. Có điều lúc trước ta cũng hay dùng chiêu này, không bao giờ sai.
Lý Kỳ cười nói:
- Ta còn cho rằng lão sẽ ôm hết mọi công lao vào người mình chứ.
Trong mắt Tửu quỷ hiện lên tia áy náy, thản nhiên nói:
- Nếu nói về đạo làm thầy, ta tuyệt đối là một sư phụ không xứng đáng. Cũngthật thiệt thòi cho Mã Kiều, đổi thành người khác thì đã rời khỏi ta từ lâu rồi, thử hỏi ai lại thích ở cùng một kẻ cuồng rượu chứ, hơn nữa còn phải thường xuyên giúp tên cuồng rượu này đi trộm rượu, hoặc là đi bắt thú kiếm ăn trong rừng sâu.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Mã Kiều kia chính là điển hình cho người ngoài cứng trong mềm. Thật ra y vô cùng lương thiện, nếu ngươi cho y chút ân huệ, y sẽ ghi nhớ cả đời.
Tửu quỷ cười nói:
- Nếu ngươi có thể cho Mỹ Mỹ chút ân huệ, y sẽ nhớ kỹ mười đời.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Nếu đổi lại là lão, lão có thể dạy tốt hơn y không?Tửu quỷ nói:
- Ta chỉ biết dạy người ta dùng cách nhanh nhất giải quyết kẻ thù thôi, dạy những thứ này thì Tiểu Kiều lương thiện thích hợp hơn.
Lý Kỳ tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu nói:
- Đi thôi, ở đây không cần ta nữa.
- Đi đâu?
- Tìm Quái Thập nương.
- Ta không thể không đi ư?
- Lão có thể lựa chọn đứng ở trong hay ở ngoài.- Ha ha, vậy có thể cho chút rượu uống không?
- Đương nhiênkhông được.
Dưới sự trợ giúp của Lý Kỳ và Lưu Vân Hi, Lý Sư Sư không phục nhanh hơn so với dự tính. Bây giờ đã bắt đầu tiến vào giai đoạn thứ hai, cũng là giai đoạn trị liệu bằng dược vật. Lưu Vân Hi càng không thể rời đi, do đó, vẫn ở lại trong nhà Lý Sư Sư.
Dường như Tửu quỷ thật sự không muốn nhìn thấy Lưu Vân Hi, cho nên lão dứt khoát chọn ngồi ngủ gật trước cửa, gió lạnh thấu xương gào thét đối với lão mà nói tựa như gió xuân quét qua thôi.Thế nhưng, chỉ cách một bức tường còn có một người cũng không sợ lạnh như thế, chính là Lưu Vân Hi. Hôm nay nàng vẫn mặt bộ váy dài màu xanh đậm, nhưng khá bó sát, ống tay áo cũng khá hẹp để tiện làm việc. Nhưng theo sự giải thích của Lý Kỳ thì là nữ nhân này quá yêu thân hình nổi bật của mình, không khác biệt lắm với những nữ nhân đời sau, trời lạnh nên trước ngực luôn xuất hiện một đám tuyết trắng, nhưng mà nàng đích thực có bản lĩnh này.
- Ngươi đến rồi sao.
Ngữ khí của Lưu Vân Hi vẫn cực kỳ lãnh đạm.
Nhưng Lý Kỳ không để ý chút nào, bởi vì nữ nhân này đối với Hoàng thượng cũng là vẻ mặt này, hắn nào dám yêu cầu xa vời chứ, cười gật đầu, nói:
- Bệnh của Sư Sư cô nương thế nào rồi?Lưu Vân Hi nói:
- Chuyện này ngươi nên đi nỏi nàng ta, ta không phải là bệnh nhân, là tốt là xấu, bệnh nhân mới là người cảm nhận trực tiếp.
- Nhưng cô là thần y mà!
- Ngươi đã gọi ta là thần y, thì sao còn hỏi nhiều như vậy.
- Ặccô thật là khiêm tốn mà.
Lý Kỳ bất đắc dĩ gật đầu, lai hỏi:
- Những thứ mà ta nhờ cô chuẩn bị đã chuẩn bị xong cả rồi chứ.
Trong mắt Lưu Vân Hi hiện lên chút tò mò, nói:
- Đã chuẩn bị xong, nhưng ngươi cần những thứ đó làm gì? Lẽ nào lại muốn làmđồ hộp?
- Không phải, không phải.
Lý kỳ lắc đầu, cười hì hì nói:
- Còn nhớ cô đã từng nói Kim Đao Trù Vương ta là hạng người mua danh chuộc tiếng, lừa đời lấy tiếng.
Lưu Vân Hi hơi hé miệng, cuối cùng lựa chọn im lặng, bây giờ nàng đã lĩnh hội được tài nấu ăn của Lý Kỳ, thì những lời này đương nhiên không dám nói nữa.
Lý Kỳ cười nói:
- Lúc đó ta cũng nói, có thời gian rảnh sẽ dùng ốc sên nấu một bàn tiệc cho cô ăn, để cô biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, đừng cho rằng có thể bắt nạt mấy con con trùng nhỏ thì để mắt lên trời, cô còn kém xa lắm.Lưu Vân Hi cau mày nói:
- Ngươi đang khiêu chiến ta sao?
Lý Kỳ nghe thấy thì sửng sốt, lập tức bật cười ha ha.
Lưu Vân Hi cả giận nói:
- Ngươi cười cái gì?
- Ta cười cô thật tự tin mà.
Lý Kỳ ngừng cười nói:
- Khiêu chiến cô? Y thuật thì được đấy, còn trù nghệ thì cô còn không đủ tư cách. Hôm nay ta chỉ muốn giáo huấn cô về lĩnh vực mà cô am hiểu nhất, để cô thua tâm phục khẩu phục.Lưu Vân Hi cười tươi như hoa nói:
- Vậy thì thật sự không còn gì tốt hơn.
- Vậy bây giờ đến phòng bếp?
- Mời.
- Vậy những thứ ta bảo cô chuẩn bị
- Ở phòng bếp.
Hai người đến phòng bếp, Lý Kỳ bỏ bao đồ trên vai xuống mở ra, chỉ thấy trong đó có ba con dao nhỏ và một cây kéo nhỏ, cái dài nhất cũng không quá nửa xích, cái nhỏ nhất thì chỉ như ngón út, nhưng đều vô cùng sắc bén, ngoài ra còn có một ítnguyên liệu như gân thú, quả óc chó vân vân.
Lý Kỳ quay đầu lại nói với Lưu Vân Hi:
- Mau mang mấy thứ đó ra đi.
Lưu Vân Hi lấy một cái rổ dưới thớt ra, một tấm vải che bên trên, khi mở tấm vải ra, chỉ thấy trong đó có mười lăm con ốc sên, nhưng nhìn qua thì có vẻ không được khỏe lắm, Lý Kỳ lại cười nói:
- Rất tốt, rất tốt. Đúng tồi, hiện tại cô đã chuẩn bị bao nhiêu ốc sên.
Lưu Vân Hi nói:
- Yên tâm, đủ cho ngươi dùng.
Lý Kỳ hơi cảm kích nói:- Vậy thật đa tạ, đã phiền cô chữa bệnh cho Lý Sư Sư, mà còn phiền cô giúp ta bắt ốc sên nữa.
Lưu Vân Hi lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần cảm ơn ta, là Nam Hi và Bắc Khánh bắt đó. Nhưng nếu món ăn ngươi làm không thể khiến ta tin phục, ta sẽ dặn bọn họ lấy toàn bộ ốc sên bắt được đem cho gà ăn.
Lý Kỳ sửng sốt, tin tưởng không nghi ngờ lời nói của nàng, nói:
- Nói lại lần nữa, không phải là tin phục, là tâm phục khẩu phục.
- Vậy thì tốt nhất.
Lưu Vân Hi lại hiếu kỳ nói:
- Đúng rồi, sao ngươi bảo ta ba ngày trước đừng cho chúng ăn chứ.Lý Kỳ cười nói:
- Xem ra cô còn chưa hiểu rõ về ốc sên nha, tin rằng món ăn cũng không khá hơn chút nào.
Lưu Vân Hi ngược lại cũng không phủ nhận, nói đúng sự thật:
- Ốc sên thật sự khó làm, bởi vì trên người chúng có mùi hôi nồng nặc, phải tốn rất nhiều nguyên liệu mới có thể che đậy được, nhưng cũng không thể che đậy hoàn toàn.
Lý Kỳ ha ha nói:
- Nhìn cho kỹ nhé, ca dạy cô nấu. Có thể được đích thân ta dạy, làm mẫu cho, cô đúng là may mắn mà.
Lưu Vân Hi nhệch miệng, nhỏ giọng nói:- Ai thèm chứ.
Nhưng trong mắt vẫn toát lên vẻ mong đợi.