Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1060-1: Dùng tính mạng để diễn kịch (1)

Hóa ra là như vậy. Khó trách ta nhìn cả ngày cũng không hiểu, đều là diễn Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm thành bộ dạng này. Vai chính này còn làm thế nào? Lý Kỳ nghe đến đây, dù đã hiểu hết mọi chuyện, nhưng nhìn chung vẫn chính là một câu nói, Cao Nha Nội muốn ra vẻ tinh tướng. Đó là điều mà thần tiên cũng không ngăn được.

Cao Nha Nội thấy Lý Kỳ trầm ngâm không nói, dường như không phải rất hài lòng về diễn xuất của y, vẻ mặt buồn bực nói:

- Ây da, Lý Kỳ, ngươi thấy ta vừa rồi diễn thế nào?

Lý Kỳ hơi giật mình, đưa ngón tay lên nói:

- Ta thấy họ diễn còn xuất sắc hơn chút.

Cao Nha Nội theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên kệ đã không còn ai đứng nữa, chỉ thấy mấy chiếc áo rồng nằm ngổn ngang, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, nói:

- Lý Kỳ, ngươi có bị bệnh mắt không thế?

- Ngươi mới bị đau mắt ấy.

Lý Kỳ tức giận trừng mắt nhìn thằng nhãi này, nói:

- Cái gì mới gọi là chuyên nghiệp? Đấy mới gọi là chuyên nghiệp. Đạo diễn không có hô thẻ, dáng vẻ không giống ngươi, dễ dàng phân tâm.

- Đạo diễn? Thẻ?

Mấy người Cao Nha Nội đều kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

- Thuật ngữ cao cấp, các ngươi không hiểu cũng khó trách.

Lý Kỳ khẽ ho một tiếng, nói:

- Đơn giản mà nói, chính là họ còn nhập vai hơn ngươi.

Nói xong, hắn liền nhìn lên kệ nói:

- Ây ây ây, mấy vị nhân huynh có thể đứng lên rồi.

Trên kệ không có động tĩnh.

Không phải đã chết thật rồi chứ? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội hắc lên một tiếng, nói:

- Mẹ nó, các ngươi còn nằm làm gì, có phải chờ bổn Nha Nội đổ đất lên chôn các ngươi chứ.

- A …!

- Ách ….!

…….

Liên tiếp mấy tiếng rêи ɾỉ vang lên, chỉ thấy mấy người đó vịn vào nhau, từ từ đứng lên, che đầu, ôm bụng.

Trời, đây không phải chuyên nghiệp, mà thật sự là không đứng dậy nổi. Lý Kỳ không nhịn nổi liền phì cười nói:

- Các ngươi trước tiên bỏ khăn che mặt xuống đi.

Bá bá bá bá!

Mẹ kiếp! Ông mày không phải đã vào công viên Kỷ Jura rồi chứ? Lý Kỳ nhìn thấy “đầu heo” thêm tím bị đánh của từng người trên kệ đó, dường như không nhận ra được ai nữa. Nhất thời đã hít một hơi thật sâu, chỉ tay về phía họ, nín nổi cười, nghiêm nghị nói:

- Nha Nội, ngươi đã hiểu chưa?

Cao Nha Nội từ trên kệ nhìn xuống, lại nhìn Lý Kỳ, lắc đầu nói:

- Không hiểu.

- Chuyện này ngươi cũng không hiểu?

Hồng Thiên Cửu nói:

- Lý đại ca, ca ca không hiểu cũng có nguồn gốc của nó. Nhưng ta cũng không hiểu.

Cao Nha Nội theo bản năng gật đầu nói:

- Đúng vậy, đúng ….

Chữ “đúng” vẫn còn ở trong miệng. Y bỗng nhìn về phía Hồng Thiên Cửu, nói:

- Tiểu Cửu, lời này của ngươi là có ý gì? Không phải là ca ca không bằng ngươi.

Hồng Thiên Cửu ha hả nói:

- Ca ca, đệ không phải có ý này. Đệ nghe không hiểu, chúng ta vẫn nên nghe Lý đại ca nói đi.

Lý Kỳ cười lắc đầu, lại nhìn mấy chiếc áo rồng trên kệ nói:

- Mấy người các ngươi xuống đi, để Cao Nha Nội quan sát ở gần.

- Hả?

Mấy người đó nhìn chiếc kệ thấp tịt, khóc lóc kêu than.

- Thôi đi, khi ta còn chưa nói, các ngươi hãy nghỉ ngơi đi.

Lý Kỳ nhìn một mặt nhăn nhó của họ, cũng cảm thấy đau lòng.

Hiểu được vạn tuế rồi! Mấy tên diễn viên đó nước mặt lưng tròng, cảm kích nói, khó mà có thể diễn tả bằng lời được!

Lý Kỳ thở dài nói:

- Các ngươi nói họ diễn ra cái gì không?

Đám người Cao Nha Nội đều lắc đầu.

- Họ có lẽ đang dùng tính mạng của mình để diễn! Riêng điểm này, đã rất đáng giá rồi, có đúng không?

Lý Kỳ nhìn Cao Nha Nội nói:

- Nha Nội, ngươi nhìn lại mình xem. Da mặt trắng bệch, trên người không có chút bụi bặm nào dính vào, hoàn chỉnh vô cùng. Người xem nếu không biết còn cho rằng ngươi là người xem đấy. Điều này không ổn rồi.

Hồng Thiên Cửu gật đầu, như thoáng suy nghĩ nói:

- Lý đại ca nói rất có lý. Ta vừa rồi ở dưới xem, cũng cảm giác như có chút không đúng, hóa ra là như vậy.

Tiểu tử ngươi giả bộ cái gì chứ? Đó không phải là chuyện Sài Thông thích làm sao? Lý Kỳ không kiềm chế nổi lườm tiểu tử này một cái.

- Thật sao?

Cao Nha Nội gãi đầu, bỗng lại lắc đầu, liền nói:

- Không đúng, không đúng, Lý Kỳ, ngươi nói không đúng.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Xin rửa tai lắng nghe.

Cao Nha Nội vỗ ngực tự hào nói:

- Ta có lẽ là Khẩu Xử Cơ rồi, sao lại bị thương? Trong sách chẳng phải là cũng viết như vậy sao? Các ngươi nói xem.

Nói xong, y lại nói nhỏ:

- Nếu bị thương, ta sẽ để cho Tiểu Cửu diễn.

Những người còn lại đều lần lượt gật đầu, cảm thấy Cao Nha Nội nói cũng có lý.

Vã mồ hôi hột! Con người này gần đây lại phát triển chỉ số thông minh rồi. Không ngờ lại không lập tức bị lừa dối, xem ra còn có cách khác rồi. Lý Kỳ đảo mắt một vòng, mỉm cười lắc đầu không nói.

Cao Nha Nội hiếu kỳ nói:

- Sao ngươi lại lắc đầu? Liệu có phải là ta nói không đúng?

- Đương nhiên không đúng rồi.

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Ngươi hầu như đã quên mất có một thứ như vậy.

- Hả?

Lý Kỳ nói ra một từ “huyết”!

- Huyết?

Cao Nha Nội vuốt cằm, trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhướn mày a lên một tiếng, nói:

- Ta hiểu rồi, ngươi chẳng phải là muốn ta nên dính chút máu.

Xem đi, mình đã tự lừa dối mình rồi. Lý Kỳ vỗ vai y hân hoan nói:

- Trẻ con dễ dạy.

Cao Nha Nội ảo não không nói, lát sau liền lên tiếng:

- Đúng đúng đúng, ngươi nói rất đúng. Không nên bổn Nha Nội quá lương thiện, không ra tay!

Lời này vừa nói ra, bỗng nhiêm cả đám người té nhào xuống đất.

Lý Kỳ bất giác nhìn mấy tên đầu heo đó trên kệ, đầu vã mồ hôi, thầm kinh ngạc, ngươi còn không ra tay? Vậy cái gì mới gọi là ra tay độc ác?

Cao Nha Nội có lẽ là một đứa bé ngoan biết sai là sửa, gật đầu nói:

- Vì muốn giúp ta biểu diễn trò này, xem ra bổn Nha Nội quả thực là ra tay độc ác rồi.

Trên kệ vang lên vài tiếng “bùm! Bùm!

Cao Nha Nội quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói:

- Hả? Sao các ngươi lại nằm xuống rồi?

- Có lẽ là sợ ngất đi rồi!

Lý Kỳ nói rất chân thành.

Cao Nha Nội nghe xong liền nổi giận, nói:

- Điều này là không thể nào, họ đều là người của ta. Ai dám dọa họ chẳng phải là muốn chết sao?

Trời ơi! Cái loại này rốt cuộc có muốn cứu hay không cứu đây! Trong lòng Lý Kỳ bỗng thở dài, thấy hai chân Lục Thiên như sắp gãy rồi, cố chống lấy cơ thể mình, người dựa sang bên cạnh, nói:

- Tiểu Thiên, ngươi làm gì thế?

Cao Nha Nội hiếu kỳ nói:

- Tiểu Thiên, ngươi không phải là về nhà sao? Sao lại tới đây?

- Chuyện … Nha Nội … tiểu nhân ….

Lục Thiên toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy, im lặng nhìn Lý Kỳ với ánh mắt cầu cứu.

Người ta đã đứng ở đây lâu rồi, nha đầu ngươi bây giờ mới phát hiện ra à! Thật chẳng ra làm sao cả. Lý Kỳ đáp lễ trước mặt y. Nếu bây giờ thấy chết không cứu, có tổn hại tới uy tín. Đặt tay lên vai Cao Nha Nội, nói:

- Ồ, Tiểu Thiên biết đây là tác phẩm đầu tay của Nha Nội ngươi, do đó đặc ý tới mời ta tới đây đóng góp ý kiến. Đây chỉ là một lời nói dối thiện ý.

Cao Nha Nội hiểu mà như không hiểu gật đầu, lại hỏi:

- Tác phẩm đầu tay là gì?

Mẹ kiếp! Ông mày nói nhiều như vậy, nha đầu ngươi lại nghĩ đến “tác phẩm đầu tay” này? Nhân tài đấy! Trong lòng Lý Kỳ cảm khái một hồi, liền giải thích:

- Chính là lần đầu tiên lên bục biểu diễn, tự xưng là tác phẩm đầu tay.

- Ừ, kiểu xưng hô này cũng rất tao nhã.

Cao Nha Nội tỏ ý tán đồng gật đầu, nói:

- Nhưng ta không phải là lần đầu lên bục biểu diễn.

- Thật sao? Đó không biết Cao Nha Nội còn có tác phẩm gì? Lý Kỳ kinh ngạc nói.

- Vậy thì có lẽ nhiều hơn rồi. Ta thường ca hát ở Nghênh Xuân Lâu.

Cao Nha Nội miêu tả sơ lược, nhưng tình cảm lại rất đắc ý.

Sài Thông bên cạnh thực sự là không thể nhịn được nữa, liền nói:

- Nha Nội, ngươi đừng khoác lác nữa đi, cái gì mà lên ca hát ở Nghênh Xuân Lâu? Đó chính là bởi vì ngươi uống say, hơn nữa, nếu đối phương là Từ Bà Tích, cháu ba bốn đời xếp hàng, ngươi mới có thể lên kệ. Đó cũng có thể gọi là hát hò, rõ ràng chính là gào khóc thảm thiết.

Nói ra lời này, đám người Lý Kỳ, Hồng Thiên Cửu đều bật cười. Trong tiếng cười còn có chút dâʍ đãиɠ