Bắc Tống Phong Lưu

Chương 994-2: Nhân tận kỳ dụng (2)

Lý Kỳ lắc đầu, cười mắng:

- Đám cặn bã các ngươi, xem ra việc làm đúng đắn nhất từ khi Bộ Soái nhậm chức tới nay chính là đuổi các ngươi ra khỏi quân doanh.

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói:

- Đúng rồi, các ngươi có biết tiêu chuẩn dùng người của bản Soái không?

- Chúng tiểu nhân không biết.

Lý Kỳ nói:

- Bốn chữ thôi, nhân tận kỳ dụng. Với tài hoa của các ngươi mà ở lại quân doanh thật là lãng phí. Sở dĩ bản Soái đuổi các ngươi ra khỏi quân doanh, là vì có nhiệm vụ khác thích hợp hơn giao cho các ngươi.Những binh lính kia sau khi nghe xong, trong mắt dấy lên một tia hy vọng, đều nói:

- Chúng tiểu nhân nguyện vì Bộ Soái lên núi đao, xuống biển lửa, hầu hạ bên cạnh, không hề hối tiếc.

- Tài văn chương không tệ lắm nha.

Lý Kỳ cười ha ha, lập tức nghiêm mặt nói:

- Có điều, các ngươi đừng có nói mấy câu này. Nếu ta bảo các ngươi lên núi đao, các ngươi không lên cũng phải lên. Bảo các ngươi xuống biển lửa, cho dù các ngươi giả chết, ta cũng sẽ ném thi thể của các ngươi xuống đó. Đừng nói giống như ta nhận ân huệ rất lớn của các ngươi vậy.

- Dạ.Lý Kỳ gật đầu nói:

- Trước hết, ta phải hỏi các ngươi vài vấn đề.

Nói xong hắn lại tùy tiện chỉ vào một người nói:

- Phía đông phố Mã Hành là ai?

Người đó khẽ sửng sốt, sau đó đáp:

- Là người bán hàng rong, họ Lưu.

Lý Kỳ lại chỉ một người:

- Trong nhà người bán hàng rong họ Lưu có những ai?

Người kia nói:

- Vốn dĩ có một vị thê tử, sau đósau đóLý Kỳ cau mày nói:

- Trước mặt bản Soái mà dám ấp a ấp úng, lôi ra ngoài chém.

Người nọ bị dọa sợ vội nói:

- Bộ Soái tha mạng, sau đó thê tử của người bán hàng rong họ Lưu bị Cao Nha Nội cướp đi, còn bị đánh cho một trận.

- Vậy sao?

Người nọ liên tục gật đầu.

Lý Kỳ ngẫm nghĩ, đúng nha, lúc trước hai tên dở hơi kia hình như từng làm chuyện này. Chỉ vào người nọ, cười ha ha nói:

- Vậy mới tốt chứ.Nói rồi lại chỉ vào một người nói:

- Chắc ngươi biết đương kim Đại Học sĩ Tống Mặc Tuyền có mấy vị thê thϊếp?

- Tám vị.

Oa! Nhiều vậy à. Lão già đó chịu được sao? Lý Kỳ lại chỉ vào một người nói:

- Tiểu thϊếp của Tống Học sĩ bao nhiêu tuổi?

- Năm người trên ba mươi tuổi, ba người dưới ba mươi trên hai mươi.

- Sao ngươi biết rõ ràng như vậy?

- Hồi bẩm Bộ Soái, mỗi lần Tống Học sĩ nạp thϊếp đều rất ầm ĩ, chúng tiểu nhân cũng nghe nói đó.Lý Kỳ gật đầu, cười nói:

- Rất tốt, rất tốt, các ngươi đúng là rất xuất sắc, cũng chứng minh ta hoàn toàn không nhìn lầm người.

Dừng lại một lát, hắn nói với đám binh lính đang mờ mịt:

- Nhiệm vụ lần này ta giao cho các ngươi rất đơn giản, chính là chơi bời lêu lổng, phụ trách ghi nhớ tất cả những chuyện mà mình nghe nói, những tin tức hỏi thăm được trong một ngày. Nhưng, chuyện này có một then chốt, cũng giống như chuyện Tống Học sĩ nạp thϊếp, hay như công tử vị đại thần nào đó lại cướp vợ người ta, hoặc là vị đại thần nào đó đi thanh lâu tìm tình nhân, những loại chuyện này mới đáng để các ngươi hao tâm tổn sức. Nhớ kỹ, giá trị của tin tức quan trọng là xuất phát từ ai, chứ không phải là chuyện gì. Giống như người bán hàng họ Lưu bị cướp lão bà vậy, bản thân chuyện này không có giá trị tin tức gì, nhưng người cướp lại là Cao Nha Nội, vậy thì lại khác. Hiểu ý của ta không?Một người khúm núm nói:

- Ý của Bộ Soái là bảo chúng tiểu nhân nhìn chằm chằm chúng vương công đại thần.

Lý Kỳ chỉ người kia nói:

- Đừng nói nhìn chằm chằm khó nghe như vậy. Phải nói là, trùng hợp gặp được, thuận tiện nghe thấy. Những chuyện phiếm này đều phải nói với bản Soái.

Người nọ lập tức nói:

- Hiểu rồi.

- Trẻ nhỏ dễ dạy.

Lý Kỳ lấy một tờ giấy trắng từ trong ngực ra đưa cho người nọ.Người nọ nhận tờ giấy nhìn vào, thấy trên đó có một danh sách, viết tên đám người Phong Nghi Nô, Bạch Thời Trung, Thái Kinh, đều là một số đại danh nhân nha, nói:

- Bộ Soái muốn chúng ta nhìn chằmtrùng hợp gặp những người này sao?

- Bốp!

Gã vừa dứt lời, Lý Kỳ đã tát gã một cái, cả giận nói:

- Ngươi thật ngu ngốc, trên đó có bốn người là thê tử của bản Soái, ngươi có ý gì hả? Ý của bản Soái là, ngươi đừng quan tâm những người trên danh sách này, trừ những người trong danh sách ra, những người còn lạiha ha, các ngươi tự do phát huy.

- Tuân mệnh.Lý Kỳ lại nói:

- Có điều, trước hết, ta phải tìm hiểu xem các ngươi có thể đảm nhậm nhiệm vụ này hay không. Cho nên, ta đã chuẩn bị cho các ngươi một bài khảo hạch, đề mục khảo hạch chính là Bắt gian.

Bắt gian? Những binh lính kia nghe xong, trong lòng hưng phấn nha!

Lý Kỳ cười nói:

- Các ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm. Cẩu nam nữ trên đời này nhiều không đếm xuể, nếu chỉ có như vậy thì không khỏi quá coi thường các ngươi rồi, gϊếŧ gà cần gì dao mổ trâu. Giống như đám công tử Cao Nha Nội yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, đã thấy nhưng không trách được, không có giá trị gì cả. Nhưng hòa thượng, đạo sĩ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thì lại khác, tin tức này có giá trị tham khảo, cũng rất khó khăn, bởi vì bọn họ sẽ càng thêm cẩn thận. Cho nên, mục đích của nhiệm vụ lần này chính làtìm cho ta đạo sĩ thường làm những việc hạ lưu, quá trình phải tường tận, ví dụ như vị đạo sĩ nào bao nhiêu tuổi, khi nào, ở đâu, thông gian với ai, đều phải ghi chép lại. Nếu tin tức có sai sót, vậy hậu quả rất nghiêm trọng, nghe rõ chưa?

- Chúng tiểu nhân nghe rõ.

Lý Kỳ cười gật đầu nói:

- Nhớ kỹ, điều kiện tiên quyết là không phạm pháp, không ai phản đối các ngươi dùng thủ đoạn gì để đạt được thứ các ngươi muốn. Nhưng, có một điều ta muốn nói rõ, những gì hôm nay ta nói với các ngươi nếu có một câu nào truyền ra ngoài, ha ha, vậy thì các ngươi tự mình nhảy xuống biển lửa đi. Nếu còn sống trên đời này, thì sẽ sống không bằng chết. Ngoài ra, bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ không bị ai quản lý nữa, chỉ là một đám dân chúng bình thường mà thôi. Xảy ra chuyện gì thì tự mình gánh vác lấy. Lát nữa ngay khi ta bước chân ra khỏi cánh cửa này, ta không còn quanhệ gì với các ngươi nữa. Đương nhiên, mỗi tháng tiền sẽ từ trên trời rơi xuống cho các ngươi, bảo đảm các ngươi cơm no áo ấm, còn thoải mái hơn so với tòng quân, đây gọi làtrời thương người cần cù.

Những binh lính đứng ở nơi này đều là những kẻ lõi đời, sao có thể không hiểu những lời của Lý Kỳ chứ. Không thể không nói, nghe ngóng chuyện phiếm chính là sở trường của bọn họ, đồng thanh nói:

- Xin Bộ Soái yên tâm, chúng tiểu nhân sẽ không làm nhục sứ mệnh.

Lý Kỳ đằng hắng một tiếng, trầm giọng nói:

- Cái gì mà không làm nhục sứ mệnh hả, các ngươi như vậy bảo ta làm sao yên tâm chứ.

Những binh lính kia lại đồng thanh nói:- Đa tạ ân huệ của Bộ Soái, sau này chúng tiểu nhân sẽ giải quyết thật tốt, triệt để thay đổi làm một dân chúng bình thường.

- Tự giải quyết cho tốt, ta thích nghe câu này nhất.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Vậy được, ta đi trước đây. À, người bên cạnh ta rất quen thuộc với các ngươi, muốn nói vài câu cáo biệt với các ngươi. Sau khi y nói với các ngươi xong, các ngươi thu dọn hành lý cút khỏi binh doanh cho ta.

- Dạ.

Vẻ mặt Mã Kiều buồn bực nhỏ giọng nói:

- Bộ Soái, vì sao lần nào ngài cũng giao những chuyện dạy người ta làm trộmcho ta vậy, để ta nói thay ngài chứ?

Lý Kỳ nhỏ giọng nói:

- Vậy mà ngươi không hiểu, ta là quan, bọn họ là binh. Những câu này nói ra từ miệng ta là mệnh lệnh, nói ra từ miệng ngươi lại là giao lưu, tính chất hoàn toàn khác nhau, là hai chuyện khác nhau.