Bọn người Tưởng Đạo Ngôn nghe vậy đều bối rối, đề tài này là ngươi khơi mào ra đấy, hiện giờ liền nói ngăn trở, ngươi đây là đang đùa giỡn chúng ta nha.
Tống Huy Tông ho nhẹ một tiếng, mặt cũng không đỏ nói:
- Ai, ái khanh, chuyện như thế chớ đề cập đến nữa, đây cũng là việc trẫm phải làm đấy.
- Vâng.
Lý Kỳ chắp tay thi lễ, thầm mắng một câu không biết xấu hổ, đột nhiên lời nói xoay chuyển, khó xử nói:
- Tuy nhiên nói gì thì nói, Tưởng Ngự Sử bọn họ nói cũng rất có đạo lý, ngân khố quốc gia đích xác căng thẳng, có chút thời điểm có lòng không đủ lực. Bản nhânngu kiến, chúng ta làm thần tử của người, phải vì quân phân ưu, không có khả năng khiến Hoàng thượng đến gánh vác, một khi đã như vậy, sao không làm như thế này, những thần tử chúng ta dứt khoát tự hạ một nửa lương bổng, như vậy không phải một công đôi việc rồi.
Nói thật sự là quá hay rồi. Tống Huy Tông nghe vậy cực kỳ vui mừng, không khỏi gật gật đầu.
Nhưng cái gật đầu này của ông ta, lập tức đưa tới công phẫn, ngươi cứ liều chêt tiêu tiền, cuối cùng lại muốn chúng ta đến trả, thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy. Còn ngươi nữa Lý Kỳ, ngươi thắt lưng quấn bạc triệu, bổng lộc đối với ngươi mà nói, như đánh cái rắm, không đáng bao nhiêu nha, nhưng chúng ta là dựa vào chút lương bổng đó để nuôi gia đình nha.Lời vừa nói ra, lập tức bị quần thần nhất trí phản đối. Đây chính là liên quan đến ích lợi thiết thân của bọn họ nha.
Lý Kỳ bày làm ra một bộ tư thế liều chết nguyện trung thành, nói:
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, đến tột cùng làm như thế nào mới được? Các ngươi tại sao lại phải khổ như vậy, bổng lộc Đại Tống ta có một không hai qua nhiều thế hệ, mặc dù giảm bớt một nửa, tiết kiệm một chút là có thể sống thoải mái, nhiều chuyện vậy a!
Tống Huy Tông coi bộ dáng kích động của bọn họ, lại nghe Lý Kỳ nói như vậy. Trong lòng lại cực kỳ tức giận, tốt nhỉ! Các ngươi chỉ biết nói ta, nhưng trong lòng cũng không tự hỏi, các ngươi hàng năm lấy đi từ ngân khố quốc gia bao nhiêu tiền.
- Kinh tế sử, cũng không thể nói như vậy, Túy Tiên Cư của ngươi mỗi ngàythu vào đấu kim. Nếu như ngươi nguyện đưa ta, ta không lĩnh bổng lộc cũng được.
- Vậyvậy có thể chứng minh ta có bản lĩnh thôi, các ngươi cũng có thể đi làm kinh doanh a!
- Ta đường đường là quan lớn. Có thể nào làm bạn với thương nhân.
...
Đối mặt với thanh âm dâng trào như sóng sau cao hơn sóng trước, Lý Kỳ không dám nói lần nữa, hắn sợ bị đánh.
Tống Huy Tông giận không kềm được vỗ bàn một cái, nói:
- Đủ rồi, các ngươi đều là lương đống của Đại Tống ta, tại sao lại giống nhưngười đàn bà chanh chua bên đường vậy, có còn đem trẫm để vào mắt hay không.
- Vi thần không dám.
Một đám đại thần khẩn trương sợ hãi thi lễ. Chỉ có Tưởng Đạo Ngôn vẫn còn tranh giành nói lý:
- Hoàng thượng, vấn đề đã xảy ra trước mặt, hơn nữa lửa sém lông mày rồi, nếu là không nghĩ biện pháp giải quyết. Chỉ sợ hậu hoạn vô cùng, hơn nữa, cần kiệm tiết kiệm thân mình cũng không có sai. Hoàng thượng lý nên như thế.
Ở Đường triều cũng chỉ có Ngụy Trưng dám như thế, nhưng ở niên đại Tống triều ngôn luận khá mở này, chức trách của những ngôn quan chính là làm chuyện này đấy, đối khẩu với Hoàng đế cũng không phải lần một lần hai rồi.Tống Huy Tông cắn răng, trong lòng thật hận nha, tốt, tốt, các ngươi đây là đang bức trẫm nha, trẫm sao có thể để cho các ngươi sống khá giả. Bỗng nhiên đứng dậy, nói:
- Tốt. Các vị ái khanh nói rất đúng, trẫm đáp ứng các ngươi, nhưng, chỉ dựa vào trẫm một người, vậy còn chưa đủ để có được hiệu quả, các ngươi thân là thần tử của trẫm, quan phụ mẫu của dân chúng, theo lý cũng nên làm gương tốt, như vậy đi, từ tháng sau trở đi, quan viên Tam phẩm trở lên cắt giảm một phần ba bổng lộc, ngũ phẩm, tứ phẩm đều cắt giảm một phần bổng lộc, ngoài ra, nếu trẫm biết được ai còn dám phô trương lãng phí, nhất định nghiêm trị không tha, việc này dừng ở đây, không cần tái nghị.
Quần thần ngây ra như phỗng, nhưng không một người còn dám nhiều lời, bởi vì Hoàng đế cũng đã làm gương tốt rồi, bọn họ không còn có lý do phản đối.Lý Kỳ coi hình dạng của bọn họ, thiếu chút nữa bật cười, đến mức mặt đỏ rần, vội nói:
- Hoàng thượng thánh minh.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức tỉnh ngộ lại, ôi, chớ để lộ mà bị vùi lấp.
Quả nhiên, Tống Huy Tông âm thầm nhíu mày, không phải là lại bị tên tiểu tử này lừa rồi chứ? Đúng rồi, căn nguyên việc này là ở chỗ tân pháp, nếu là truy vấn ngọn nguồn, ông ta chính là bụng làm dạ chịu. Nghĩ đến đây, trong lòng của ông ta vẫn không tiện hạ kết luận nữa, hơn nữa, quân vô hí ngôn, ông ta cũng đã nói ra rồi, muốn đổi ý đã là không thể nào, tuy nhiên, bất kể như thế nào, ông ta cũng tính toán không cho Lý Kỳ sống khá giả, nói:
- Kinh tế sử.
Trong lòng Lý Kỳ rùng mình, nói:- Có Vi thần.
Tống Huy Tông nói:
- Mới vừa rồi lời trẫm nói, ngươi có nghe rõ ràng?
- Vi thần nghe --- nghe rõ ràng.
Tống Huy Tông gật gật đầu cười nói:
- Tốt lắm, ngươi từ trước đến nay túc trí đa mưu, lần này ngươi mượn Hốt bố đã vì triều đình giữ lại một khoản tiền, đủ thấy ngươi vô cùng am hiểu việc này, hội triều Nguyên Đán năm nay liền giao cho ngươi rồi.
Ông ta nói xong cũng không cho Lý Kỳ cơ hội đáp lời, lại hướng tới Triệu Hoàn nói:
- Hoàn nhi, yến hội trong hội triều Nguyên Đán năm nay, con điểm rõ nhân sốtham gia yến hội, ấn mỗi người năm trăm văn tiền mà tính, đem tiền cho Kinh tế sử, về phần còn dư lại liền giao cho Kinh tế sử đi xử lý.
Năm trăm văn tiền? Này có thể làm gì? Triệu Hoàn nhất thời si ngốc.
Tống Huy Tông trầm giọng nói:
- Ngươi chẳng lẽ không có nghe thấy lời trẫm nói sao?
- Nhi thần tuân mệnh.
Không phải chơi người khác như vậy a? Đi Túy Tiên Cư chúng ta tiêu phí cũng không phải số này nha, ngươi đây rõ ràng chính là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân nha. Lý Kỳ khẩn trương nói:
- Hoàng thượng ---Tống Huy Tông ừ một tiếng, đa căt đưt lời Lý Kỳ nói, khua tay nói:
- Ngươi không cần nói nữa, lập tức giảm mạnh thu nhập từ thuế cả nước, ngân khố quốc gia vô cùng căng thẳng, mỗi người năm trăm văn, trẫm đã ngại nhiều rồi. Tiền liền có nhiêu đó, trẫm yêu cầu cũng không cao, chỉ cần ngươi có thể khiến cho ta Đại Tống không mất mặt, vậy liền là đủ, về phần những thứ khác, ngươi tự mình nhìn mà xử lý đi, nếu là có bất luận sai lầm gì, trẫm chỉ hỏi ngươi. Hôm nay nghị sự dừng ở đây, các ngươi hãy lui ra sau đi.
Dựa vào! Ngươi đây còn gọi là yêu cầu không cao, cầm ít tiền như vậy, đừng nói hai đầu bảo kia, mà ngay cả bào ngư kém nhất cũng không ăn nổi nha, đến lúc đó một người lão tử cho một chén cơm chiên trứng, lợi ích kinh tế thực tế! Ta đây là tạo cái nghiệt gì nha. Lý Kỳ trong mắt lệ nóng vòng quanh, chỉ hy vọng trời cao có thể ban cho hắn một khối đậu hủ, để hắn đυ.ng chết đi.- Chúng thần cung tiễn Hoàng thượng.
Những thần tử khiến Tống Huy Tông cấp cho Lý Kỳ nan đề một lớn như vậy, trong lòng ngược lại cảm thấy một tia khoái ý, đều là lộ bộ dáng vui sướиɠ khi người gặp họa, nhưng trong lòng hãy còn duy trì trạng thái bị lấy máu. Ô ô ô, một phần ba bổng lộc a!