Trần đại nương vội nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi.
Tần phu nhân phất tay nói:
- Không không không phải, chuyện này không liên quan đến đại nương. Thật rathật ra là vừa rồi ta thấy đại nương muốn lấy dao cắt cổ con vịt, cảm thấy quá tàn nhẫn, vì thế liền ra tay ngăn trở, quấy nhiễu đại nương, làm cho con vịt này giãy ra khỏi tay đại nương.
Lý Kỳ khóc không ra nước mắt nói:
- Phu nhân, chắc không phải lần đầu tiên phu nhân thấy người ta gϊếŧ vịt chứ?
Tần phu nhân xấu hổ gật đầu. Trước khi Lý Kỳ đến, ngay cả nhà bếp như thế nàonàng cũng không biết.
- Đã như vậy, vì sao vừa rồi phu nhân còn nói muốn giúp đỡ, phu nhân như vậy là hại ta đó.
Lý Kỳ buồn bực muốn chết nói.
- Ta.
Trên mặt Tần phu nhân ửng đỏ, phảng phất như là màu son đẹp nhất trên đời vậy, càng thêm xinh đẹp.
Nếu là Tiểu Lục tử đứng trước mặt, phỏng chừng Lý Kỳ sẽ trực tiếp xông lên đánh một trận nhừ tử. Đáng tiếc, ôi, vẫn là câu nói cũ, đầu bếp khó qua ải mỹ nhân mà. Lý Kỳ cố gắng đè nén tâm tình đang rối bời của mình, chỉ tay ra ngoài cửa nói:
- Hai người ra ngoài cả đi, đặc biệt là phu nhân. Phu nhân chính là sát thủ nhàbếp, sau này đừng đến nhà bếp thì hơn.
- Nhưng.
- Đừng nói nữa.
Lý Kỳ nhấc tay nói:
- Lẽ nào phu nhân muốn ta bị phán tội khi quân sao?
Tần phu nhân vừa nghe đến tội khi quân, sắc mặt căng thẳng, lập tức xoay người ra ngoài.
Lý Kỳ ngửa mặt thở dài:
- Trời ạ! Vì sao ta lại tin tưởng nữ nhân này chứ.Không có gánh nặng Tần phu nhân này, tình hình của Lý Kỳ khá hơn nhiều, mặc dù chỉ có một người nhưng cũng nhanh chóng làm đâu vô đó. Một lát sau, có hai tiểu đầu bếp đi vào, không cần nghĩ cũng biết là Tần phu nhân gọi đến, đúng là như hổ thêm cánh mà.
Thật ra hôm nay món mà Lý Kỳ muốn làm là món vịt nấu bia mà đời sau cực kỳ hoan nghênh. Do bia sẽ làm cho thịt vịt trở nên mềm hơn. Thịt không có nhiều mỡ thì khi ăn sẽ không bị ngấy, cho nên Lý Kỳ đặc biệt dặn dò Trần đại nương đừng tìm vịt mập, mà phải ốm một chút. Ngoài ra trong thịt vịt cũng có nhiều mỡ, nên không thể cho quá nhiều dầu, đây cũng là điểm mấu chốt.
Vịt nấu bia thuộc loại món ăn gia đình, Lý Kỳ cũng đã làm rất nhiều lần, cho nên cũng không có khó khăn nào đáng nói.Qua một lúc lâu, một mùi hương nồng đậm từ trong bếp truyền ra, Tần phu nhân đứng ngoài cửa ngập ngừng bất an ngửi thấy mùi hương này, không khỏi ngây ngẩn cả người, hỏi theo bản năng:
- Đãđã làm xong chưa.
Nàng vừa dứt lời, liền nghe thấy có người châm chọc nói:
- Chuyện này cũng thiệt thòi phu nhân phải phối hợp nha!
Liền sau đó thì thấy Lý Kỳ đi ra, hai tiểu đầu bếp phía sau hắn đang bưng hai cái khay, bên trên đó đặt một món lớn ba món nhỏ, bốn món ăn tinh xảo hấp dẫn.
Tần phu nhân đỏ cả mặt, không nói được gì.
Lý kỳ lắc đầu nói:- Phu nhân, ta vừa tính thay phu nhân rồi, phát hiện mệnh của phu nhân trời sinh tương khắc với nhà bếp, ta khuyên phu nhân sau này ít đến thì hơn, liên quan tới mạng người đó!
Nói xong, hắn lắc đầu bỏ đi, để lại Tần phu nhân tủi thân đầy mình.
Trong tiền sảnh, Tống Huy Tông và đám người Thái Kinh đang nói cười vui vẻ, chợt ngửi thấy mùi hương lạ bay tới, mấy người ngẩn ra, ánh mắt đồng loạt bắn thẳng ra cửa.
- Đến đây, đến đây.
Tống Huy Tông tràn trề mong đợi thì thầm.
Không bao lâu, Lý Kỳ và hai đồ tôn bưng món ngon đến, trước tiên Lý Kỳ hànhlễ với Tống Huy Tông, sau đó bảo hai đồ tôn đặt món ăn xuống.
Đám người Tống Huy Tông vội đến gần quan sát, thấy trong đó là một chén thịt vịt, một chén thịt vịt vụn, còn có hai chén rau trộn, ngoắc tay nói:
- Lý Kỳ, Lý Kỳ, đâyđây là thịt vịt sao?
Lý Kỳ bối rối, nghe thấy ông ta nói chuyện kỳ lạ vậy, trong lòng cũng có chút hoang mang nói:
- Chắc là vậy.
Thái Kinh nói:
- Phải là phải, không phải là không phải, cái gì gọi là chắc là vậy chứ?
Lý Kỳ lúc này mới phản ứng lại, gật đầu nói:- Hồi đại quan nhân, thần dám khẳng định, đây tuyệt đối là thịt vịt.
Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói:
- Nhưng mùi của thịt vịt sao lại đặc biệt như vậy?
Lý Bang Ngạn gật đầu nói:
- Đại quan nhân nói rất đúng, mùi lạ cỡ này trước nay ta chưa từng ngửi thấy.
Lý Kỳ giải thích:
- Đó là bởi vì trong món ăn thần thêm vào Thiên Hạ Vô Song kiểu mới. Món này được gọi là Vịt Thiên Hạ Vô Song.
- Vịt Thiên Hạ Vô Song?
Tống Huy Tông nhỏ giọng đọc một lần, lại chỉ vào chén thịt vịt vụn nói:- Đây là món gì?
- Vịtvụn Thiên Hạ Vô Song.
Thái Kinh phì cười nói:
- Ngươi đặt tên cho món ăn cũng quá tùy tiện mà.
Lý Kỳ ha ha nói:
- Thái Sư, ta nghĩ Thiên Hạ Vô Song đã đại diện cho tất cả rồi.
Tống Huy Tông cười ha ha nói:
- Câu này không sai, bốn chữ Thiên Hạ Vô Song này cũng đã nói lên tất cả rồi. Đúng rồi, rượu đâu?- Ồ, đến đây.
Lý Kỳ vội vung tay lên, chỉ thấy hai hạ nhân nhấc hai thùng rượu nhỏ đến, nhưng thấy thùng rượu kia còn thấp thoáng hơi sương, không cần hỏi cũng biết là vừa lấy từ hầm băng ra.
Tống Huy Tông giọng khách át giọng chủ, vội vẫy mấy người ngồi xuống.
Lý Kỳ nói:
- Rót rượu.
- Dạ.
Chỉ thấy hai hạ nhân kia bắt đầu mở nắp bình, bụp một tiếng, một mùi hương đặcbiệt ập đến trong phút chốc.
Lý Bang Ngạn hô lên:
- Đúng đúng đúng, chính là mùi vị này.
Lại thấy một chất lỏng màu vàng chảy từ trong thùng rượu ra, mát lạnh một cách đặc biệt, hơn nữa màu vàng kim này trước giờ bọn họ chưa từng thấy, cực kỳ mỹ lệ, vô cùng mê người nha.
Điều này đối với những người trước nay chưa từng thấy qua bia như Tống Huy Tông mà nói đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác đến thế nào. Mấy người nhất thời hít khí lạnh, lại thấy sau khi rót rượu vào chén, lại nổi lên một lớp bọt màu trắng, còn chảy ra ngoài một ít.Tống Huy Tông trừng to mắt, kinh hô lên:
- Rượu này quả thật sủi bọt nha.
Hứ. Xem ra tên chó hoang Hột Thạch Liệt kia nói cũng tỉ mỉ thật. Lý Kỳ toát mồ hôi lạnh, trợn trắng mắt.
Thái Kinh liền nói:
- Kỳ lạ, kỳ lạ.
Mấy người đều mở to mắt nhìn rượu ngon trong chén, cả đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng bọn họ thở dốc.
Làm cái gì vậy! Đâu đâu phải tác phẩm nghệ thuật, cần gì quan sát tỉ mỉ như vậy chứ. Lý Kỳ nhỏ giọng nhắc nhở:- Đại quan nhân, có thể uống rồi.
Mấy người khẽ sửng sốt, động tác đầu tiên đều giống nhau, đều là đưa miệng hút hết lớp bọt trên cùng kia.
Lý Kỳ thấy thế, suýt chút cười ra tiếng.
Chậc chậc vài cái, Tống Huy Tông cảm thấy lớp bọt này vô cùng nhẵn mịn, nhịn không được vội vàng nâng ly lên nói:
- Đến đến đến, chúng ta thưởng thức Thiên Hạ Vô Song kiểu mới nào.
Sau khi mấy người nâng chén, trừ Thái Kinh ra những người còn lại đều nuốt cả vào bụng, cảm giác đầu tiên chính là lạnh, phảng phất như cổ họng bị sự lạnh lẽo xuyên qua vậy. Cho đến khi vào trong bụng, một cảm giác mát lạnh lan tỏa khắptrong cơ thể, trong thời tiết nóng như lửa này, quả thật là cực kỳ sảng khoái. Mà Thái Kinh sở dĩ không uống cạn, cũng chỉ vì quá lạnh, cẩn thận nhấp một ngụm, cảm thấy vị của rượu này ôn hòa, thuần hậu, sảng khoái.
- Thoải mái!
Vừa đặt chén rượu xuống, Tống Huy Tông đã hô to một tiếng, nói tiếp:
- Rượu ngon, rượu ngon.
Lý Bang Ngạn cũng ngạc nhiên không dứt nói:
- Rượu này mặc dù hơi đắng, nhưng cảm giác sảng khoái mà thuần hậu, không chút tạp chất, càng đáng quý chính là, cảm giác lạnh lẽo này dường như là do rượu này tự sinh ra vậy, thật là cực kỳ ngon miệng, rượu ngon, rượu ngon mà.- Rượu ngon như vậy, vậy vịt này tất nhiên cũng có chỗ độc đáo của nó.
Tống Huy Tông chậc chậc vài tiếng, ngửi mùi hương kỳ lạ của thịt vịt, không nhịn được đưa tay gắp lấy một miếng thịt bóng lưỡng cho vào miệng, vừa mới nhai nuốt, liền cảm thấy thịt vịt mềm mại, mùi tươi hơi cay, vả lại không có chút mùi nào, mà mùi hương của thịt vịt hòa lẫn với vị tươi mát của Thiên Hạ Vô Song tạo thành một mùi hương kỳ lạ trước giờ chưa từng ngửi qua, khiến người ta đại khai khẩu vị, mở rộng vô cùng.
Tống Huy Tông chỉ có thể lắc đầu cảm khái:
- Thịt vịt này chỉ có thể nói là Thiên Hạ Vô Song.