Tìm ai mượn?
- Ta a! Ồ không. Quân Khí giám a, đánh không vui ta giảm giá thêm cho lần nữa, bỏ ra 9 thu về 11. Dù sao là tiền Hoàng thượng, họ mượn dám không trả sao?
Triệu Tinh Yến lúc này bỗng ngây người ra, người dám mượn tiền của tam ti, e là cũng chính là Lý Kỳ. cười khổ nói:
- Ta xem như phục ngươi rồi. Cách này cũng nghĩ được ra, thương nhân làm quan, quả đúng là so với ác nhân làm quan còn khiến người ta đau đầu hơn!.
Huyện Hoài Âm.
Lúc này, trong nha huyện là một cảnh nghiêm trang. Tần Cối ngồi ở vị trí cao, phía dưới hai bên trái phải lần lượt là hơn 20 quan viên, lớn là Tri châu Sở Châu, nhỏ là Chủ bạc huyện Hoài Âm, ai nấy đều mặt mày quỷ dị. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Mà lúc này phía sau họ còn có hai hàng binh lính đứng nghiêm trang, ai nấy đều cầm đại đao, nhìn rất là khϊếp sợ.Người đó đứng đầu bên trái bỗng lên tiếng:
- Tuần sát sứ, rốt cuộc là ông định để chúng tôi chờ bao lâu nữa?
Người này tên là Diệp Thiên Nam, chính là Tri châu Sở Châu.
Tần Cối uống một ngụm trà, khẽ mỉm cười nói:
- Chờ tiếp, cũng sắp rồi.
Diệp Thiên Nam nói:
- Hôm trước ông đã nói như vậy rồi.
Tần Cối nhíu mày nói:- Diệp Tri châu, ngươi bận lắm sao?
- Tin là cả nước không có vị Tri châu nào nhàn rỗi tới mức từ sáng tới tối đều ngồi ở đây nhìn Tuần sát sứ uống trà.
Tần Cối bật cười ha hả, nói:
- Ta còn bận hơn cả ngươi. Ta không chỉ có bận, mà còn gấp. Cho nên ta mới mời ngươi tới đây. Bởi vì ta càng muốn sớm giải quyết chuyện này hơn ngươi. Không thể không nghĩ có chuyện, còn phải cho người tới nhà ngươi tìm ngươi tới.
- Mời cái gì? Rõ ràng chính là lừa ta tới.Diệp Thiên Nam lẩm bẩm nói nhỏ một câu.
Tần Cối tai nhọn, nghe được hết tất cả, nhưng cũng không để ý, liếc nhìn mọi người một lượt, nghiêm nghị nói:
- Ta biết mọi người đều rất bận. Nhưng không còn cách nào khác, ta là phụng mệnh Hoàng thượng mà tới, chuyện của ta là lớn nhất, đối với các ngươi mà nói, càng là như vậy. Nếu các vị có ý kiến gì về Tần mỗ ta, chờ sau khi xong chuyện này, các vị có thể dâng tấu lên Hoàng thượng. Còn bây giờ, xin các vị ngồi ở đây im lặng một chút.
- Đâu có, đâu có, Tuần sát sứ nói quá lời rồi.- Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi chờ, chúng tôi chờ.
..
Những quan viên đó vừa nghe tới hoàng mệnh liền khẩn trương lấy lòng Tần Cối.
Diệp Thiên Nam có chút không kiên nhẫn được nữa, đứng dậy nói:
- Ta đi nhà xí một chuyến.
- Đương nhiên là được.
Tần Cối đưa tay chỉ binh lính phía sau Diệp Thiên Nam nói:- Đưa Diệp Tri châu đi nhà xí.
- Tuân mệnh.
Diệp Thiên Nam tức giận trừng mắt nhìn Tần Cối, nhưng Tần Cối cũng không thèm để ý tới y, tay áo chấn động lại ngồi trở xuống.
Đúng lúc này, một binh lính chạy vào, chắp tay nói:
- Bẩm báo Tuần sát sứ, Hàn tướng quân đã quay về.
- Hả? Mau mời vào.Không lâu sau, một vị tướng quân mặc áo giáp bước vào. Nhưng thấy người này da dẻ khá đen, dáng người khô ngô, tướng mạo đường đường, không giận tự uy. Người này chính là danh tướng nổi danh cùng Nhạc Phi Hàn Thế Trung. Phía sau y còn có mấy binh lính áp giải một người đàn ông mặt mũi phì nhiêu, tượng mạo xấu xí.
Trong số người ngồi ở đó có mấy người vừa nhìn thấy người đàn ông này, vẻ mặt đã lộ rõ vẻ kinh hãi.
- Quỳ xuống.
Tần Cối đứng dậy chào đón, chắp tay nói:- Hàn tướng quân vất vả rồi.
Hàn Thế Trung chắp tay hồi lễ, nói:
- Đâu có, đâu có, Tuần sát sứ nói quá lời rồi. Kỳ thực căn bản không vất vả gì.
Nói xong y chỉ tay về phía người đàn ông đó, nói:
- Người này chính là kẻ cầm đầu đám giặc cỏ đó, tên là Vạn Tam Đao, triệu tập ba trăm người tới, chuyên đánh cướp của thương nhân đi qua Hoài Hà và Vận Hà. Vốn ẩn nấp ở phía nam Hoài Hà, nhưng khi ta dẫn quân tới, họ sớm đã chạy rồi. Sau đó ta liên tục truy sát hai ngày, mới phát hiện ra họ trong núi cách phía nam huyện 50 dặm. Sáng nay, lúc trời tảng sáng đã bắt được chúng.Tần Cối hỏi:
- Quân ta có bị tổn thất gì không?
Hàn Thế Trung khinh thường nói:
- Đám giặc cỏ này, quân ta chỉ dùng vài mũi tên, họ đã đầu hàng rồi, chính là có vài người bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại.
- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Hàn tướng quân mau mời ngồi.
Tần Cối nói xong, lập tức trở về chỗ ngồi, vừa gõ thước gỗ, binh một cái, nói:
- Vạn Tam Đao to gan, dám giữa ban ngày ban mặt ở nơi này, làmđiều xằng bậy, cướp của cải của người ta, còn không mau khai thật ra.
Vạn Tam Đao quay đầu sang một bên nói:
- Ta không có lời nào để nói, ngươi muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, muốn làm gì cũng được.
Tần Cối cười lạnh nói:
- Được! Dù là cường đạo, nhưng cũng có vài phần anh hùng khí khái, rất tốt. Vậy đừng trách bổn quan vô tình. Người đâu, dùng hình.
Vạn Tam Đao đùng là một hán tử, không hề run sợ chút nào. Chuẩn bị sẵn sàng cho họ dùng hình.Tần Cối thấy vậy, không khỏi nhíu mày, thầm nhủ thằng nhãi này quả là xảo quyệt. Y chắc chắn đã phát giác ra rồi. Kỳ thực ta là muốn bức cung y nói ra chủ mưu là ai. Nếu y không nói, vậy thì ta không thể gϊếŧ y quá sớm. Mặt khác, y cũng không biết triều đình vì trọng bách tính Giang Nam tín nhiệm triều đình, quyết tâm chỉnh đốn quan trường Giang Nam, đã ban cho ta đại quyền sát sinh. Y đích thị còn cho rằng ta sẽ gϊếŧ chết y, cũng không cần báo lên bộ hình. Chí ít cũng phải mất một tháng mới có thể hành hình, chỉ cần chưa chết, một khi ta đi rồi, vậy thì sẽ có người cứu y ra. Nếu y cung khai rồi, vậy thì không ai có thể bảo vệ được y nữa. Nếu ta là y, ta cũng không thể nói, càng kéo dài, càng có lợi cho y, bất lợi cho ta. Điều này thực sự là khó làm. Trầm ngâm một hồi, y bỗng nghĩ ra một kế, liền quay sang bộ vệ bên cạnh nói nhỏ vài câu.Người hộ vệ đó nghe xong, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Tần Cối trầm giọng nói:
- Còn không mau đi đi.
- Vâng.
Người hộ vệ đó liền bước nhanh ra ngoài.
Chờ người đó đi rồi, Tần Cối vỗ trán mình nói:
- Ây da, suýt chút nữa là quên. Đúng lúc này, Kinh tế sử đã dặn dò ta, để ta không được lạm dụng tư hình, vu oan giá họa, ta đương nhiênphải tôn trọng mệnh lệnh của Kinh tế sử rồi.
Chuyện chuyện này là thế nào? Mọi người nghe đều không hiểu ra sao cả.
Vạn Tam Đao nghe không khỏi mừng thầm, thử hỏi ai muốn chịu hình chứ?
Tần Cối liếc mắt nhìn mọi người, nói tiếp:
- Các vị có lẽ đều không biết, con trai nhỏ của Cao Thái úy, Cao Nha Nội. Người này nhân nghĩa vô cùng, hiệu xưng Cao Thanh Thiên. Dù là Nha Nội, nhưng cũng là một người đại thiện. Hắn ta vì không muốnphạm tội mà chịu nỗ khổ da thịt, đầu năm ngoài đã tạo ra một loại hình phạt mới. Hình phạt này không thể khiến cho phạm nhân cảm thấy đau đớn mà còn khiến cho phạm nhân thấy vui sướиɠ cực độ. Chỉ là hình phạt này còn chưa cho vào luật pháp, cho nên các vị vẫn chưa hiểu. Lần này triều đình biết ta nhận nhiệm vụ khó khăn, đặc ý cho phép ta sử dụng hình phạt này. Người đâu, lấy hình cụ lên.