Bắc Tống Phong Lưu

Chương 827-1: Kịch bản hoàn mỹ (1)

Hôm sau.

Sau giữa trưa, Lý Kỳ dẫn theo Ngô Tiểu Lục và các đầu bếp tới Vương phủ, chuẩn bị cho yến hội đêm nay. Lý Kỳ đến Bắc Tống cũng nhận làm không ít yến hội, có lẽ theo người khác, lần này hắn đã khuất phục dưới quyền thế của Vương Phủ, bất đắc dĩ phải đi, nhưng đây tuyệt đối là một yến hội mà hắn mong đợi nhất.

Đi tới Vương phủ, Viện Công kia sớm đã đứng đợi ở trước cửa, khom người nói:

- Tiểu nhân bái kiến Kinh tế sử, lão gia nhà tôi đã nói, nếu như đại nhân ngài đến đây, làm phiền đại nhân đến hậu viện một chuyến trước đã.

- Đi.

Lý Kỳ gật đầu, quay sang Ngô Tiểu Lục nói:

- Các ngươi đến phòng bếp chuẩn bị trước, chờ một chút ta sẽ đến, nhớ đừng có chạy lung tung.

Ngô Tiểu Lục gật đầu nói:

- Vâng, tôi biết rồi.

Sau khi dặn dò xong, Lý Kỳ liền cùng Viện Công kia đi về phía hậu viện.

- Bên này, bên này.

- Bên kia.

- Mau mau mau.

- Đến đây, đến đây.

Mới chỉ vừa đến trong phạm vi hậu viện, Lý Kỳ đã trộm nghe được bên trong truyền đến từng tiếng hét, trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn không lộ ra mặt, ra vẻ hiếu kỳ nói:

- Đợi một chút, hình như ta nghe thấy tiếng của hoàng thượng.

Viện Công kia nói:

- Đại nhân nghe được không sai. Một canh giờ trước, Hoàng thượng đã tới đây rồi.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:

- Hoàng thượng đã tới sớm như vậy rồi, không phải nói yến hội sắp xếp vào buổi tối sao?

- Là như vậy, gần đây nha nội tìm được một con thần cẩu ở bên ngoài về, Hoàng thượng nghe nói, liền muốn đến xem, vì thế đã sớm một chút tới.

Lúc Viện Công kia nói chuyện, có thể thấy vẻ mặt khá kiêu ngạo.

- Thần cẩu?

Lý Kỳ kinh hô một tiếng, nói:

- Có phép thần như thế nào? Chớ không phải là ba đầu sáu tay, dài bảy tám trượng, cao chín mười trượng chứ.

Viện Công kia cười nói:

- Ồ, cái đó thì không có, tuy nhiên con chó này thông hiểu tính người, đại nhân đi vào thấy là liền biết.

- Ta đây nên vào xem.

Lý Kỳ cười ha hả, trong mắt lóe ra một tia nhìn quỷ dị.

Đi vào trong hậu viện. Chỉ thấy Tống Huy Tông, Vương Phủ, Lý Bang Ngạn, Vương Tuyên Ân bốn người đứng ở trên khoảng đất trống cùng một con chó lớn đang chơi đá cầu, nhưng thấy bốn người bọn họ đứng thành bốn góc, quả bóng chuyền qua lại dưới chân rất nhanh, còn con chó kia thì chạy qua chạy lại theo hướng quả bóng, bốn người một chó chơi đùa cũng là không nói quá.

Cũng không biết có phải là vì Lý Kỳ đột nhiên đến hay không, chân Vương Phủ chậm lại, chuyền quả bóng cho con trai, liền bị con chó kia nhảy dựng lên làm rơi từ không trung xuống.

Tống Huy Tông cười ha hả, nói:

- Tương Minh thua rồi, phạt, phạt.

Đầu óc Vương Phủ kia xoay chuyển cũng nhanh đo. Ha hả cười, chỉ tay về phía Lý Kỳ, chuyển chủ đề nói:

- Hoàng thượng, Lý Kỳ đến rồi.

Ta đến rồi, ngươi cũng phải bị phạt nha, đúng là đểu giả. Lý Kỳ mang theo ánh nhìn khinh bỉ đối với Vương Phủ đi lên phía trước, hướng về phía Tống Huy Tông hành lễ một cái, rồi chắp tay hướng về phía Vương Phủ, Lý Bang Ngạn.

Dường như hôm nay Tống Huy Tông hưng trí rất cao, ha hả nói:

- Lý Kỳ. Ngươi tới thật đúng lúc, mau tới mở mang kiến thức, Tuyên Ân vừa mới có được thần khuyển.

- Gâu gâu gâu.

Lý Kỳ còn chưa kịp mở miệng, con chó kia đột nhiên kêu lên, chạy về phía Lý Kỳ.

Chết tiệt. Quên mất con chó này biết lão tử. Lý Kỳ cái khó ló cái khôn, ra vẻ sợ hãi, liền bỏ chạy nói:

- Ôi, ôi. Con chó lớn quá đi, nhanh ngăn nó lại đi.

Chúc Mãng đứng một bên thấy thế, đang định gọi Vượng Tài kia lại. Vương Tuyên Ân đột nhiên đi đến bên cạnh y nhỏ giọng nói:

- Đừng lên tiếng.

Chúc Mãng vừa nghe, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, trong lòng cũng không phải quá lo lắng.

Đám người Tống Huy Tông thấy bộ dạng chật vật của Lý Kỳ, lập tức đều vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, bật cười ha hả, thực là một đám đại thúc vô lương mà.

Không phải là một con chó sao? So với Kim Mao, Hắc Mao, quả thực chỉ là kiến gặp voi, ngươi phải sợ hãi tới như vậy sao? Mã Kiều khẽ than một tiếng, đột nhiên xông lên, đột ngột vươn tay ra nắm lấy cổ chó, nhấc thẳng lên. Gặp phải thái độ bất ngờ này của Mã Kiều, Vượng Tài cũng không có một chút giận dữ.

Vương Tuyên Ân đang lúc thích thú, thấy Mã Kiều làm hại chó cưng của y, không khỏi giận dữ, quát:

- Tôi tớ to gan, dám làm hại chó cưng của ta, còn không mau buông tay.

Mã Kiều nhếch miệng lên, tiện tay quăng ra, con chó kia ô ô ô vài tiếng, chạy tới bên cạnh Chúc Mãng.

Lý Kỳ khẽ thở phào, thấy Vương Tuyên Ân chuẩn bị làm khó dễ Mã Kiều, vội vàng nói:

- Hoàng thượng, đây đâu là thần khuyển gì, rõ ràng chỉ là chó dữ thôi, thần vẫn chưa chọc đến nó, làm gì mà đuổi theo cắn thần chứ.

Vương Tuyên Ân thầm cười nhạo:

- Lời này của Kinh tế sử sai rồi, thần khuyển này của ta có thể phân biệt tốt và xấu, không lẽ Kinh tế sử đã làm việc gì trái với lương tâm?

Y thấy con chó này đuổi theo cắn Lý Kỳ, khỏi nói trong lòng vui vẻ thế nào, đối với con chó này lại càng yêu thích hơn.

Tiểu tử nhà ngươi, sau hôm nay, xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào. Lý Kỳ tức giận nói:

- Vương nha nội, ngươi nói gì vậy, lương tâm của ta rất tốt đó nha, sản phẩm quốc gia miễn kiểm.

Tống Huy Tông khoát tay nói:

- Lý Kỳ, lần này thì trẫm không đứng về phía khanh, con chó vừa nãy mới gặp trẫm và Sĩ Mỹ, nhưng rất ôn thuần, nhưng khanh vừa tới, nó liền đuổi theo khanh cắn, khanh thẳng thắn đi, có phải gần đây đã làm việc gì trái với lương tâm hay không.

Lý Kỳ oan uổng nói:

- Đương nhiên không có. Có lẽ là trên người của thần có ám mùi thịt, cho nên con chó này mới đuổi theo thần.

- Này…. được rồi, coi như khanh thông qua.

Tống Huy Tông xoa xoa trán, thật không biết làm sao với tài giảo biện của Lý Kỳ này.

Lý Bang Ngạn chậc chậc khen:

- Vượng Tài này thật đúng là thú vị, không chỉ hiểu tính người, lại còn biết đá cầu, thật sự là khéo. Ta nói hiền chất nha, hay là cháu nhượng Vượng Tài này tặng Lý thúc thúc được không, ta ra giá gấp hai.

Vương Tuyên Ân vẻ mặt nhu thuận nói:

- Lý thúc thúc, chất nhi vẫn còn chưa quen với Vượng Tài.

Tống Huy Tông trừng mắt nhìn Lý Bang Ngạn một cái nói:

- Sĩ Mỹ, dầu gì khanh cũng là nhất phẩm đương triều, sao lại giành đồ chơi với một đứa trẻ con, thật là có tiền đồ đấy.

Lý Bang Ngạn ngượng ngùng nói:

- Thật sự là con chó này rất thú vị, thần cũng chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, đừng xem là thật, đừng xem là thật.

Tống Huy Tông cũng thấy thần khuyển này rất linh lợi, càng yêu thích hơn, cười hỏi:

- Tuyên Ân, thần khuyển này còn biết được những gì nữa?

Vương Tuyên Ân vội hỏi:

- Hoàng thượng, thần khuyển này còn có thể giúp người khác tìm được vật bị mất, bất kể giấu kín đến đâu cũng có thể tìm được.

Lý Kỳ nhướng mày, thầm nghĩ, đây thật đúng là tự gây nghiệt, không thể sống mà, cũng không cần ta mở miệng, ngươi đã tự xông lên rồi. Làm ra vẻ mặt khoa trương nói:

- Lợi hại như vậy? Có thật vậy hay không! Ta không tin.

Vương Tuyên Ân nói:

- Nếu Kinh tế sử không tin, chúng ta đánh cược một phen như thế nào?

Lý Kỳ cười dài nói:

- Được thôi, không biết nha nội muốn đánh cược gì?

Vương Tuyên Ân ngửa đầu tự tin nói:

- Nếu như ta thua, thì muốn kêu ta làm gì cũng được, nhưng nếu ngươi thua, phải làm cơm cho thần khuyển này trong ba ngày, như thế nào?

Vương Phủ quát:

- Tuyên Ân. Không được vô lễ.

Nói thế nào thì Lý Kỳ cũng là đại quan Tam phẩm, kêu hắn làm đồ ăn, cũng đã xem như là ức hϊếp người rồi, một đứa con nít ranh như ngươi lại kêu hắn làm thức ăn cho chó, đây không phải rõ ràng là làm làm nhục người sao.

Vương Tuyên Ân liến thoắng nói:

- Hài nhi biết sai rồi. Chỉ là con thấy Vượng Tài khá kén ăn, không ăn thịt sống, chỉ ăn thịt chín, mà Kinh tế sử lại là Kim Đao Trù Vương, cho nên mới muốn mời hắn giúp hài nhi chế một món thịt chín chuyên để cho Vượng Tài ăn.

Tống Huy Tông cũng không để ý, dù sao Vương Tuyên Ân cũng nhỏ tuổi. Chỉ coi như y nhất thời lanh mồm lanh miệng, cười ha hả nói:

- Không ăn thịt sống? Con chó này chẳng phải là cũng giống người sao.