Có rất nhiều việc tăng cảm tình, mà chơi bài chính là một trong số đó. Mấy người vừa đánh bài, vừa nói tới chuyện sòng bạc, rất là thích ý.
Qua vài ván, Lý Kỳ phát hiện mình đã nghiêm trọng đánh giá thấp bài kỹ của bọn họ. Bọn họ đánh có bài bản hẳn hoi. Rõ ràng trong khoảng thời gian này đã khổ luyện không ít. May mà bọn họ có một sự thiếu sót trí mạng mà bọn họ không phát giác, chính là không thích chia bài. Lý Kỳ lại rất hưởng thụ nhiệm vụ gian khổ mà vinh quang này. Kết quả là, cho dù bài kỹ của mấy người không kém bao nhiêu, nhưng Lý Kỳ vẫn có thể dựa theo cửa sau để không ngừng tích lũy ưu thế của mình.
Về phương diện mở sòng bạc, Lý Kỳ nói những ý tưởng của hắn cho bọn họ nghe. Ba người nghe thấy đạo lý rõ ràng, đều gật đầu tán thành. Dù sao, những ý tưởng của Lý Kỳ đã trải qua hơn một nghìn năm đúc kết mới hoàn thành được. Về phân phối lợi nhuận, bởi vì tiền đầu tư vào sòng bạc này không phải là một con số nhỏ, cho nên Cao Cầu và Hồng Bát Kim đều đáp ứng đám người Phàn Thiếu Bạch nhập cổ phần. Lúc đầu ý của Hồng Tề là Cao Cầu chiếm ba thành, Hồng gia và Lý Kỳ mỗi người chiếm hai thành. Mặt khác, Phàn Lâu, xưởng tơ lụa Chu gia và Sài Thông, mỗi bên chiếm một thành.
Nhưng Cao Cầu không muốn giọng khách át giọng chủ, cuối cùng y chỉ cần hai thành. Hồng gia chiếm ba thành. Hồng gia vẫn là người cầm đầu.
Về phương diện đầu tư, Lý Kỳ đương nhiên không cần quan tâm. Hồng gia và Cao Cầu mỗi bên chi trả ba thành, còn lại do đám người Phàn Thiếu Bạch chia ra.
Mấy người bọn họ liên thủ, thực lực có thể nghĩ. Hồng Bát Kim dự tính là xây dựng xong sòng bạc trong vòng nửa năm. Về điểmm này, Lý Kỳ không hề hoài nghi. Mấu chốt là có Cao Cầu ở đây, nhân tài dưới tay y có thể nói là nhiều vô số.
Phương diện thiết kế sòng bạc tất nhiên là giao cho Lý Kỳ bố trí. Ngoài ra Lý Kỳ còn đưa ra khái niệm người chia bài và học viên của Thái thái sư cho bọn họ nghe. Hy vọng việc huấn luyện người chia bài giao cho học viện làm. Nói theo cách khác, chính là hy vọng bọn họ có thể đầu tư vào học viện.
Quan hệ giữa Cao Cầu và Thái Kinh rất tốt. Nghe thấy Thái Kinh muốn mở học viện, nghĩ cũng không nghĩ liền đáp ứng. Chút tiền lẻ ấy, y chưa bao giờ để vào mắt. Cha con Hồng Tề cũng rất sảng khoái đáp ứng.
Mấy người thương lượng rất hòa hợp. Tuy nhiên nói trở lại, bọn họ đều là những người tài đại khí thô, sẽ không so đo với những việc nhỏ nhặt. Hơn nữa ra tay rất sảng khoái. Như vậy mà còn thương lượng không thành, Lý Kỳ thà bán bánh đồ nướng cho rồi. Hẵn cũng rất thích buôn bán với những người này, thật quá sung sướиɠ.
- Đúng rồi, Thái úy, nghe nói tháng sau ngài chuẩn bị tổ chức cuộc thi xúc cúc?
Hồng Tề đột nhiên hỏi. Cha con bọn họ đều là người mê chơi xúc cúc.
Cao Cầu cười gật đầu:
- Đúng vậy, đến lúc đó Thất Công nhất định phải tới đấy.
Hồng Tề cười ha hả:
- Nhất định rồi. Cho dù Thái úy không mời, ta vẫn muốn tới xem.
Cao Cầu cười ha hả, lại hướng Lý Kỳ hỏi:
- Lý Kỳ, Thị Vệ Mã của ngươi đã chuẩn bị như thế nào rồi?
- Dạ?
Lý Kỳ ngẩn ra, nghĩ bụng, việc này là do Hồ Du chuẩn bị, lão tử có biết gì đâu. Nhưng nếu nói thẳng, thì Cao Cầu sẽ cho rằng mình không ủng hộ y. Nhãn châu xoay động, bỗng nhiên nghĩ tới một diệu kế kiếm tiền, cười nói:
- Thái úy, thực ra gần đây hạ quan vẫn luôn nghĩ tới một việc.
Cao Cầu nghi ngờ hỏi:
- Việc gì?
- Cá độ.
Lý Kỳ cười gian nói. Ở hậu thế, bất kỳ là một môn thể thao nào, chỉ cần có canh tranh, thì sẽ có người đứng đằng sau màn. Môn bóng đá càng điên cuồng. Tiền đó mà không lợi nhuận, thì không phải là một thương nhân hợp cách.
- Cá độ?
Ba người đều quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ mỉm cười, nói khái niệm cá độ cho bọn họ nghe:
- Thất Công, nếu chúng ta mở sòng bạc, thì cá độ cũng là đánh cược. Vậy sao chúng ta không làm đại lý, để càng nhiều người vùi đầu vào cuộc thi xúc cúc kia.
Ba người không ngừng gật đầu. Ở thời của Lý Kỳ, vô luận là quản lý cá độ hay là tiến hành hoạt động đều rất chuyên nghiệp. Đặt ở thời này càng là không chê vào đâu, căn bản tìm không ra lỗ thủng.
Cao Cầu híp mắt, tinh mang trong mắt lóe lên, gật đầu nói:
- Không sai, cá độ thực là một ý kiến hay.
Nói xong, y lại có thâm ý khác nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ ngầm hiểu, nhanh như vậy đã hiểu nên thao tác sau lưng. Không hổ là đệ nhất phú thương của thành Biện Kinh, đầu óc khá là mẫn tiệp. Có ngươi thao túng ở bên trong, chúng ta còn không lợi nhuận đầy một bồn. Hắn cười nói:
- Thái úy, thực ra chúng ta có thể tổ chức giải đấu chuyên nghiệp, khiến xúc cúc phát dương quang đại, cũng có thể khiến cho cá độ càng thêm bền bỉ kéo dài.
Cao Cầu trợn mắt nói:
- Nói mau, thế nào là giải đấu chuyên nghiệp?
Y là người mê chơi xúc cúc, về phương diện này y còn cảm thấy hứng thú hơn cả sòng bạc.
Lý Kỳ nói khái niệm đại khái của giải đấu chuyên nghiệp cho Cao Cầu một lần.
Cao Cầu nghe như si như say, gật đầu mạnh:
- Tốt, tốt, Lý Kỳ, ngày khác ngươi tới quý phủ, chúng ta lại nói chuyện.
- Vâng.
Lý Kỳ gật đầu, cười thầm. Cao Cầu, ta cho ngươi nhiều chỗ tốt như vậy, nếu ngươi không đề bạt ta, cũng quá vô tình đi.
Lúc nói chuyện, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.
Mấy người cũng đánh xong bài. Lý Kỳ thắng lớn một trăm năm mươi bảy xâu, ăn hết của ba người kia. Hồng Bát Kim hận thiếu chút nữa xé toạt bộ bài.
Bốn người trở lại bàn ăn cơm. Chỉ thấy trên bàn đã bày đủ món ngon các kiểu, mùi thơm xông ra bốn phía, nhất thời câu dẫn khẩu vị của bọn họ. Đương nhiên, những món ăn này đều là đặt trước ở Túy Tiên Cư.
Hồng Thiên Cửu cũng mang theo một đám hồ bằng cẩu hữu tới đại sảnh, khiến không khí trở nên sôi nổi.
Đông đông đông.
Còn chưa ngồi xuống, tám bình rượu đã lần lượt được mang lên.
Hồng Bát Kim lại ồn ào muốn uống rượu đến say thì thôi.
Đây là uống rượu hay là uống mạng sống vậy? Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi lạnh, liếc mắt nhìn Mã Kiều, thấy vẻ mặt của y rất buồn bực, liền hỏi:
- Mã Kiều, ngươi sợ à?
- Sợ?
Mã Kiều hừ một tiếng:
- Mã Kiều ta uống rượu chưa từng sợ một ai. Ta chỉ ngại rượu này quá ít.
Không khoa trương như vậy chứ, tuy nhiên ta yêu mến.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Vậy thì ngươi cứ thoải mái uống, rượu này không mất tiền.
- Ta cũng rất muốn vậy, nhưng ta sợ sư muội của ta biết.
- Yên tâm, việc đó để ta lo.
Hồng Bát Kim thấy Lý Kỳ còn đang to nhỏ với tùy tùng, hét lớn:
- Lý Kỳ, mau tới đây uống cùng ta mấy chén.
Uống mấy chén? Lý Kỳ nhìn xuống bàn, chỉ thấy ngoại trừ Cao Cầu ra, trước mặt những người còn lại đều là cái bát uống rượu to bằng cái đấu. Đây chính là quy củ chiêu đãi khách khứa từ trước tới nay của Hồng phủ. Cao nha nội không sao, nhưng Sài Thông đã mặt mũi trắng bệch. Lý Kỳ từ chối:
- Xin lỗi Hồng thúc thúc, cháu không uống rượu.
Hồng Bát Kim vỗ đầu, ôi một tiếng:
- Ừ nhỉ, ta quên mất. Mà ngươi cũng thật là, mở quán ăn lại không uống rượu. Không bằng ngươi đi bán đậu hũ đi.
Cao nha nội cười hì hì:
- Bát Kim thúc, chẳng phải hắn bán chao đó thôi.
Mịa, lão tử bán chao thì sao, ta không uống với các ngươi, các ngươi làm gì được ta?
Lý Kỳ cười ha hả:
- Tuy nhiên hôm nay cháu có dẫn theo một người giúp đỡ.
- Ngươi nói là vị Mã huynh đệ kia?
Hồng Bát Kim chỉ Mã Kiều hỏi.
Lý Kỳ gật đầu:
- Đúng vậy.
Hồng Bát Kim vội ngoắc tay:
- Mã huynh đệ tới đây uống vơi ta ba bát.
Mã Kiều không hề luống cuống, cười nói:
- Ta cũng đang có ý đó.
- Sảng khoái.
Mọi người đều ngồi xuống. Lý Kỳ được an bài ngồi bên cạnh Cao Cầu. Những người còn lại thì ngồi theo thân phận. Nhưng rượu vừa chui vào bụng, mọi tôn ti trật tự đều vứt lên chín tầng mây, mọi người nâng bát mời nhau.
Mã Kiều và Hồng Bát Kim không nói hai lời, trước uống ba bát đã.
Có vẻ như hôm nay Mã Kiều muốn uống tận hứng. Y đã nhịn một khoảng thời gian rồi. Vừa uống hết ba bát, lập tức bưng rươu lên kính Hồng Tề. Hôm nay mục tiêu của y chính là cha con họ Hồng.
Từ trước tới nay Hồng Tề luận người là ở trên bàn rượu. Thấy Mã Kiều có thể uống như vậy, quát to một tiếng hay:
- Đã lâu rồi lão phu không được gặp một người có thể uống như Mã lão đệ, nào, cạn.
Hai người lại uống liên tục ba bát.
Mã Kiều lau miệng, lại hướng Hồng Bát Kim kính rượu.
Lần này mọi người đều trợn tròn mắt. Cho dù uống được cũng phải thở một ngụm chứ.
Đổ mồ hôi, ta bảo ngươi thoải mái uống, cũng không cần uống như vậy chứ. Thôi, kệ ngươi, một người không uống rượu như ta không có tư cách nói chuyện.
Lý Kỳ rất thành thật gắp đồ ăn ăn. Vừa nếm liền biết món ăn này là do Tiểu Lục Tử nấu. Hương vị không tệ lắm. Có thể có trình độ này, Lý Kỳ cũng cảm thấy vui mừng.
- Ca ca, cạn chén.
Có vẻ như Hồng Thiên Cửu cũng kế thừa ‘ưu điểm’ của cha và ông cậu ta, ở trên bàn rượu như cá gặp nước, chỉ mấy lượt đã khiến tên thích trang bức Sài Thông đổ gục. Còn Phàn Thiếu Bạch, thấy tình hình không đúng, đã lấy cớ đi tiểu mà chuồn mất. Mà Cao nha nội, dù sao y cũng đã trải qua nhiều trường hợp như vậy, tửu lượng ngang với Hồng Thiên Cửu, hai người kính đi kính lại.
Còn Cao Cầu thì kính Hồng Thất Công một ly rồi một mình uống từ từ. Những người còn lại còn chưa có tư cách để y kính rượu. Ngược lại kẻ dở hơi Cao nha nội la hét muốn mời cha y một chén, kết quả là bị Cao Cầu trừng mắt, xám xịt tìm Hồng Thiên Cửu uống rượu.
Bên kia Mã Kiều vẫn đang không ngừng kính rượu hai cha con Hồng Tề. Hôm nay cha con Hồng Tề đυ.ng phải Mã Kiều, coi như là kỳ phùng địch thủ. Ba người càng uống càng hào hứng. Không ngừng xưng nhau là Mã đệ, Bát Kim ca, Hồng lão gia tử. Một bát lại một bát, chưa từng có gián đoạn. Trong nháy mắt, hai bình rượu đã thấy đáy.
Cả bàn ăn đều là mùi rượu, Cao Cầu uống vài chén, nhìn một bàn món ngon mà không có khẩu vị gì. Liền lôi kéo Lý Kỳ tới hậu viện thảo luận tiếp về giải đấu chuyên nghiệp.
Đối đãi với vị lãnh đạo trực tiếp này, Lý Kỳ đương nhiên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn. Dù sao nói không chừng còn phải dựa vào Cao Cầu đề bạt.
Cao Cầu nghe mà không ngừng gật đầu, bỗng nhớ ra cái gì đó, hỏi:
- Lý Kỳ, hiện tại ngươi kiêm nhiều việc như vậy, khả năng nấu nướng sẽ không bị giảm xuống đấy chứ?
Lý Kỳ sững sờ, không hiểu vì sao Cao Cầu lại hỏi như vậy:
- Nấu nướng là bản lĩnh sinh tồn của hạ quan, làm sao có thể quên được.
Cao Cầu gật đầu, cười nói:
- Vậy ngươi phải thường xuyên luyện tập vào, đừng lạnh nhạt nó.
Lý Kỳ càng nghe càng mơ hồ:
- Thái úy, có phải ngài có chuyện gì muốn phân phó cho hạ quan đi làm không?
Cao Cầu cười thần bí, vỗ vai của hắn, nói:
- Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nghề nấu nướng kia đối với người khác có lẽ chỉ là kỹ năng sinh tồn. Nhưng đối với ngươi mà nói, lại là vũ khí lợi hại trên con đường làm quan.
Vũ khí lợi hại trên con đường làm quan? Cầu ca đừng nói một nửa lại dừng một nửa được không, quá không hiền hậu.
Hai mắt Lý Kỳ lộ vẻ mê man.