Phu nhân?
Lý Kỳ đứng dậy hỏi:
- Phu nhân tìm ta làm gì?
Trần A Nam lắc đầu:
- Đệ không biết.
Kỳ quái, có việc gì mà nàng ta phải tìm mình gấp như vậy?
Lý Kỳ âm thầm nhíu mày:
- Ngươi không thấy ta đang có khách quý sao? Đợi lát nữa đi.
Lúc này Trần A Nam mới phát hiện Triệu Giai, khó xử nói:
- Lý đại ca, vừa nãy đệ thấy sắc mặt của phu nhân có vẻ như rất khẩn trương.
Ý là bảo Lý Kỳ quay về nhanh lên.
Triệu Giai bỗng lên tiếng:
- Lý huynh, điều ta muốn nói cũng đã nói, Tần phu nhân vội vã tìm ngươi như vậy, ngươi mau đi thôi. Dù sao ta ngồi chốc lát cũng phải rời đi.
- Vậy…vậy thì xin lỗi Triệu huynh, Lý Kỳ ta đón tiếp không chu toàn.
Lý Kỳ chắp tay nói.
Sau khi từ biệt Triệu Giai, Lý Kỳ cùng Trần A Nam và Mã Kiều đi nhanh tới hướng Tần phủ.
Đi chừng nửa canh giờ, Lý Kỳ đã đứng trước cửa Tần phủ. Bỗng thấy hai bên cửa chính có hai thị vệ đeo đao đứng đó, hơn nữa còn mặc đồng phục, nhất thời cả kinh:
- Đây, đây là chuyện gì vậy?
Trần A Nam gãi đầu:
- Đệ cũng không biết, lúc đệ đi thông báo, thì bọn họ đã ở đây rồi.
Chẳng lẽ Vương Phủ đã ra chiêu? Cũng quá nhanh đi.
Lòng bàn tay Lý Kỳ đổ đầy mồ hôi, đi vào bên trong. Hắn rất sợ hai tên thị vệ này sẽ như trên TV, trực tiếp lao tới bắt hắn. Hoặc là giả lệnh rồi dẫn hắn đi.
Tuy nhiên, có vẻ như Lý Kỳ đã nghĩ hơi nhiều. Mãi khi Lý Kỳ đi vào trong, hai thị vệ đó vẫn đứng bất động, ngay cả lên tiếng chào hỏi cũng không có.
Lý Kỳ thở phào một tiếng, ngẩng đầu lên. Bỗng thấy phía trước có một nhóm người đang đi tới. Ước chừng hơn hai mươi người. Người cầm đầu chính là đại thái giám Lương Sư Thành. Tần phu nhân thì đứng bên trái. Đằng sau là bốn tiểu thái giám, cùng hơn mười người thị vệ.
Chuyện gì vậy?
Lý Kỳ đứng ngây tại chỗ.
- A, Lý sư phó, rốt cuộc cậu đã tới.
Lương Sư Thành cũng nhìn thấy Lý Kỳ, mỉm cười đi lên, chắp tay nói:
- Lý sư phó, chúc mừng, chúc mừng.
Lý Kỳ nao nao, nghi ngờ hỏi:
- Lương đại nhân, không biết hỉ từ đâu tới?
Lương Sư Thành cười ha hả:
- Chúc mừng Lý sư phó, à không, hiện tại nên xưng là Lý đô phó thì chính xác hơn.
- A?
Lý Kỳ kinh ngạc.
Tần phu nhân bỗng mở miệng:
- A Nam, sao ngươi đi lâu vậy?
Dù lá gan Trần A Nam coi như lớn, nhưng thấy nhiều người như vậy, trong lòng vẫn có chút chột dạ, cúi đầu đáp:
- Phu nhân, tiểu nhân tới tòa trang viên của Lý đại ca tìm nhưng không thấy. Về sau mới tìm được Lý đại ca ở cửa hàng.
Tần phu nhân gật đầu, lại hướng Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, lần này Lương đại nhân tới đây là tuyên chỉ. Nhưng do đợi ngươi hơi lâu, nên ta đã thay ngươi tiếp chỉ.
- Tuyên chỉ?
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Tuyên cái gì chỉ?
Mọi người đều há hốc mồm nhìn hắn. Tay này là giả vờ ngốc hay là ngốc thật vậy. Tần phu nhân thì trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Tự nhiên là thánh chỉ.
- Thánh chỉ?
Lý Kỳ kinh hãi.
Lương Sư Thành cười ha hả:
- Cậu đã tới, thì ta nói bằng miệng luôn.
- Đa tạ, đa tạ.
Lý Kỳ vội vàng chắp tay, trong lòng rất là tò mò.
Lương Sư Thành duỗi tay về phía trước:
- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Lý Kỳ gật đầu, cũng duỗi tay:
- Mời.
Lương Sư Thành vừa đi vừa nói:
- Lý đô phó, tối qua Cao thái úy thượng tấu, đề cử cậu vào Thị Vệ Mã. Hoàng thượng liền đặc biệt phê chuẩn. Còn tự thân viết một đạo thánh chỉ, phong cậu làm Thị Vệ Mã Phó Đô Chỉ Huy Sứ. Một tháng sau sẽ tiền nhiệm. Mặt khác, Hoàng thượng niệm cậu có công hiến rượu, còn ban thưởng Túy Tiên Cư của các cậu hai tấm biển vàng. Đợi tí nữa cậu có thể nhìn xem.
Cái gì? Mình thành quan rồi?
Lý Kỳ giật nảy mình, dừng bước chân, cả người đều choáng váng. Tin tức này tới thật quá đột nhiên.
Lương Sư Thành giống như đã sớm biết phản ứng này của Lý Kỳ, khóe miệng mỉm cười, nhỏ giọng hô:
- Lý đô phó…
Thù không biết, Lý Kỳ kinh hãi nhất không phải là Hoàng thượng ban thưởng hắn quan chức. Mà là hắn rốt cuộc biết ‘động tĩnh’ mà Thái Kinh nói tới sáng nay chính là thánh chỉ của Hoàng thượng. Hiện tại dù Thái Kinh nhàn nhã ở nhà, nhưng vẫn có thể thông hiểu thánh ý. Khó trách ông ta sắp chuẩn bị ra làm Tể Tướng lần nữa.
Lương Sư Thành thường xuyên đi theo Tống Huy Tông, y có thể biết được tâm tư của Hoàng thượng cũng có gì lạ. Mà Thái Kinh mặc dù ở ngoài cung, nhưng có thể hiểu thấu tâm tư của Hoàng thượng. Điều này thực sự không đơn giản. Lý Kỳ nhớ có một vị chuyên gia từng nói, Thái Kinh và Hoàng thượng chính là một đôi tri kỷ. Lời này thật không phải không có căn cứ.
Lý Kỳ nao nao, hoang mang hỏi:
- Lương đại nhân, ngài nói là Cao thái úy thượng tấu đề cử tại hạ?
Lương Sư Thành mỉm cười:
- Lý đô phó, cậu vẫn chưa rõ sao?
Lý Kỳ sững sờ, lập tức hiểu ra. Chắc là Hoàng thượng và Cao Cầu đã sớm thông đồng. Đây chẳng qua chỉ là làm bộ làm dáng mà thôi. Cười ngượng ngùng, hơi gật đầu.
- Lý đô phó, Hoàng thượng đã vì cậu mà phí sức như vậy, cậu chớ nên cô phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng.
Lương Sư Thành thành khẩn nói.
Ý của y, Lý Kỳ cũng hiểu. Buổi sáng Thái Kinh nói, Vương Phủ muốn động vào hắn, chỉ là một việc đơn giản. Bởi vì sao? Còn không phải vì hắn chỉ là một đầu bếp. Tuy nhiên, tình hình bây giờ đã khác. Hiện tại hắn chính là quan đồng liêu với Vương Phủ. Hơn nữa còn do Hoàng thượng ngự bút thân phong. Vương Phủ giờ muốn động vào hắn, đã không dễ dàng nữa rồi.
Phần hậu lễ này, Lý Kỳ sao có thể cự tuyệt, vội vàng hành lễ:
- Lý Kỳ tạ chủ long ân, Lý Kỳ tuyệt sẽ không cô phụ sự ưu ái của Hoàng thượng.
Lương Sư Thành mỉm cười gật đầu.
- Đúng rồi, Lương đại nhân, đô phó là quan mấy phẩm?
Lý Kỳ đầy vẻ mững rỡ hỏi.
Lương Sư Thành lườm hắn một cái, đáp:
- Cái gì mà đô phó, là Thị Vệ Mã Phó Đô Chỉ Huy Sứ, chính là quan ngũ phẩm.
- Chỉ có ngũ phẩm?
Lý Kỳ nghe xong, vẻ mặt buồn bực.
Lương Sư Thành nhìn sắc mặt này của hắn, bó tay nói:
- Sao? NHư vậy còn không hài lòng à? Ta nói thật cho cậu biết. Ta theo Hoàng thượng lâu như vậy, còn chưa thấy việc như thế này bao giờ. Cậu nên biết đủ chứ.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Lương đại nhân chớ giễu cợt tại hạ. Tại hạ sao lại không biết đủ. Vừa này chỉ là tại hạ thụ sủng nhược kỉnh mà thôi.
Trong lòng lại nghĩ, tốt xấu cũng nên ban cho mình chức quan tam phẩm gì đó chứ. Được vậy thì sau này Vương lão hàng nhìn thấy mình còn dám kiêu ngạo như vậy không.
Lương Sư Thành cười khổ một tiếng:
- Đúng rồi, Hoàng thượng còn bảo ta nói cho cậu biết. Cậu thiếu ngài ấy một món ăn. Về nguyên liệu làm món kia, cậu không cần lo lắng. Cậu chỉ cần tùy thời chuẩn bị là được.
Lý Kỳ sững sờ, lập tức hiểu ra. Hoàng thượng muốn nói chính là món ‘Vô Tướng’. Chỉ là hôm qua hắn thấy Hoàng thượng không nhắc một chữ tới món đó, còn tưởng rằng y đã quên. Ai mà ngờ tới, hôm nay Hoàng thượng còn cố ý truyền lời. Trong lúc nhất thời, không biết Hoàng thượng rốt cuộc là nghĩ như thế nào, vội gật đầu:
- Lương đại nhân, phiền ngài nói cho Hoàng thượng biết, món ăn đó nhất định sẽ không để cho Hoàng thượng phải thất vọng.
Lương Sư Thành gật đầu, hiếu kỳ hỏi:
- Đúng rồi, món ăn đó rốt cuộc là món gì, phải nhờ Hoàng thượng thay cậu chuẩn bị nguyên liêu?
Lý Kỳ cười ngại ngùng, nói chuyện nguyên liệu làm món Vô Tướng cho Lương Sư Thành nghe.
Lương Sư Thành nghe xong, liền líu lưỡi. Y rốt cuộc minh bạch vì sao Hoàng thượng phải đích thân chuẩn bị nguyên liệu. Cũng thật là quá dọa người. Lắc đầu, có chút chờ mong nói:
- Nghe cậu kể như vậy, ta cũng rất muốn thưởng thức món Vô Tướng kia xem.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Chỉ sợ đến lúc đó Lương đại nhân lại thất vọng.
Lương Sư Thành dùng giọng quan đáp:
- Những thứ khác không nói, nhưng riêng trù nghệ của Lý đô phó, ta rất tin tưởng.
Lý Kỳ chắp tay cười:
- Đa tạ Lương đại nhân đã khích lệ.
Lương Sư Thành cười gật đầu:
- Lý đô phó, có mấy lời, ta vốn không biết có nên nói hay không. Nhưng ta rất có hảo cảm với cậu, liền thuận tiện lải nhải vài câu. Cậu nghe vào không là việc của cậu.
Địa vị của Lương Sư Thành trong triều có thể nói là ngang bằng với Vương Phủ, nhưng người này nói chuyện, tạo cho người ta cảm giác rất thoải mái. Không có kiểu hung hăng vênh váo như Vương Phủ.
Đương nhiên, Lý Kỳ cũng không biết y có như vậy đối với những người khác không, gật đầu nói:
- Có thể được nghe Lương đại nhân dạy bảo, Lý Kỳ đúng là thụ sủng nhược kinh.
- Cậu quá khách khí rồi.
Lương Sư Thành cười một tiếng, bỗng nghiêm mặt nói:
- Dù hiện tại cậu rất được Hoàng thượng ưu ái, nhưng không thể vì thế mà kiêu ngạo tự mãn. Có một số việc, có thể nhịn được thì cứ nhịn, chớ quá xúc động. Cậu còn trẻ tuổi, đã có địa vị như ngày hôm nay. Đợi thêm một thời gian, tiền độ của cậu nhất định là bất khả hạn lượng. Cho nên cậu phải quý trọng những điều mình đang có.
Lý Kỳ biết y đang khuyên mình không nên động tới Vương Phủ nữa. Hắn gật đầu:
- Lý Kỳ ghi nhớ lời dạy bảo của Lương đại nhân.
Lương Sư Thành gật đầu:
- Được rồi, tiễn tới đây thôi, ta còn phải quay về cung phục mệnh.
- Vâng, Lương đại nhân đi cẩn thận.
Lý Kỳ nói xong, chợt phát hiện Lương Sư Thành và mấy người đều tay không mà về, thẫm nghĩ, phu nhân cũng thật là không hiểu chuyện, chút cấp bậc lễ nghĩa như vậy mà không hiểu. Vội nói:
- Lương đại nhân, xin chờ một lát.
Lương Sư Thành ngẩn ra, hỏi:
- Còn có việc gì à?
- Tại hạ nghe nói Lương đại nhân cũng là người yêu rượu. Đúng lúc gần đây tại hạ mới nhưỡng ra một loại rượu mới, đã sớm nghĩ tới hiến cho Lương đại nhân thưởng thức. Khổ nỗi luôn không tìm được cơ hội.
Lý Kỳ nói xong, không đợi Lương Sư Thành đáp lời, lại hướng Trần A Nam, phân phó:
- A Nam, ngươi lập tức vào hầm rượu cầm rượu ngon lên đây.
Thực ra hắn đâu biết Lương Sư Thành là người yêu rượu hay không, đây chẳng qua chỉ là một lý do mà thôi.
Trần A Nam vâng một tiếng, liền vội vã rời đi.
Hai mắt Lương Sư Thành hiện lên vài tia vui sướиɠ, ngoài miệng vẫn khách khí:
- Ài, Lý đô phó, cậu đâu cần làm vậy. Mấy thứ lễ nghi đó miễn đi cũng được.
- Như vậy sao được. Nếu Lương đại nhân không thu, chỉ sợ đêm nay tại hạ ngủ lại không được yên.
Lý Kỳ lắc đầu.
Lương Sư Thành cười ha hả:
- Đã như vậy, thì đa tạ Lý đô phó rồi.
Tần phu nhân đứng ở đằng sau thấy cảnh này, liền sững sờ. Nàng là một nữ nhân khá bảo thủ, nhưng cũng hiểu một số quy định ngầm. Vừa rồi cũng chuẩn bị một phần hậu lễ cho Lương Sư Thành, chỉ có điều đã bị Lương Sư Thành từ chối. Mà Lý Kỳ tặng lễ, chỉ nói một hai câu khách sáo, Lương Sư Thành liền thu. Điều này làm cho nàng rất khó hiểu.
Thù không biết, Lương Sư Thành là ai vậy. Ngày nào chả có vô số người mang bạc tới tặng. Phần lễ vật của Tần phu nhân sao có thể vào mắt y. Nói khó nghe chút, chính là y ngại mang theo quá nặng, chẳng muốn mang về. Nhưng lễ vật của Lý Kỳ lại khác. Lần trước y được chứng kiến rượu cốc-tai của Lý Kỳ, trong lòng rất yêu thích. Nghe thấy Lý Kỳ mới nhưỡng ra một loại rượu mới, trong lòng cực kỳ chờ mong, làm gì có chuyện không chịu nhận.
Rất nhanh, Trần A Nam đã dẫn theo người kéo hai xe rượu tới. Ước chừng có mười thùng. Những rượu này là dùng men rượu pha chế thành. Đây là số rượu mà Lý Kỳ dùng để chuẩn bị khai trương quán bar.
Lương Sư Thành không chút khách khí nhận lấy hai xe rượu, sau đó liền cáo từ.
Lý Kỳ nhìn bóng lưng của Lương Sư Thành, khóe miệng mỉm cười, Phó Đô Chỉ Huy Sứ? Có ý tứ.