Phương Bách Hâm thật sự thực hiện lời hứa của anh, hoàn toàn không dễ dãi với Chiêm Chỉ Tĩnh, một chi tiết nhỏ cũng phải thảo luận, rồi lại sửa. Thật vất vả, rốt cuộc cũng chỉ còn phần cuối cùng của bản thảo cũng đã được Chiêm Chỉ Tĩnh sửa xong, nhưng cô lại cảm thấy mình như dưa muối bị héo, trong đầu không hề có linh cảm.
Có trời mới biết giới hạn của chi tiết lần này khó khăn như thế nào!
Chiêm Chỉ Tĩnh mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa trong văn phòng giám chế, tuy sofa này kém hơn chỗ ở của Phương Bách Hâm nhưng đối với cô đây là hưởng thụ rất lớn.
Hiện tại là thời gian tan tầm, mà cửa ban công đóng chặt, nên cô mới có thể yên tâm nghỉ ngơi ở trong này, thuận tiện chờ Phương Bách Hâm xem bản thảo xong rồi bình luận, không nghĩ tới vừa quay đầu lại, lại thấy tầm mắt của Phương Bách Hâm hoàn toàn không đặt trên bản thảo, mà đặt trên người cô.
Khó trách vừa rồi gáy ngứa ngứa, hoá ra là anh tác quái.
Cô sờ trán, đứng lên, đi đến trước bàn làm việc, chờ anh bình luận. Đột nhiên cô cảm thấy lần này sẽ bị yêu cầu sửa lại ý tưởng của chi tiết lần nữa.
"Phải viết lại, đúng không?" Cô chủ động tự thú.
"Không cần. Chỉ cần sửa lại nội dung là được."
"Vậy sao? Nhưng sao biểu cảm của anh rất kỳ lạ." Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt, cảm thấy anh cười xảo quyệt giống hệt phù thuỷ trong truyện cổ tích.
Một lúc lâu, Phương Bách Hâm im lặng không nói gì, chỉ cười một cách kỳ lạ, ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt bàn.
"Thì ra em thích anh liếʍ tiểu huyệt của em." Anh vừa mở miệng đã nói câu này.
Sao anh biết? Trong lòng Chiêm Chỉ Tĩnh hoảng sợ, bị lời nói của anh hù doạ.
Mỗi lần bọn họ kết thúc hoan ái, Phương Bách Hâm đều dịu dàng hôn phía dưới cơ thể cô, sau đó hôn lưng cô. Cô luôn cảm thấy đó là sự chăm sóc tốt đẹp nhất, làm cô cảm thấy được coi trọng, bị thương yêu làm cảm động, đó là cảm giác cô chưa bao giờ có.
Nhưng....... Nhưng sao Phương Bách Hâm biết? Đó là bí mật lớn nhất của cô mà!
Phương Bách Hâm nhìn gương mặt giật mình của cô, cười nhẹ. Anh cũng không định nói cho cô gái nhỏ của anh biết vì sao biết bí mật của cô—
Trong bản thảo của cô, cảm nhận của cô hoàn toàn bị lộ. Mà phát hiện này làm du͙© vọиɠ của anh từ từ dâng lên..........
"Làm sao anh biết?" Chiêm Chỉ Tĩnh mở to mắt, lắp bắp hỏi.
Phương Bách Hâm không nói, cứ thể sắp xếp lại bàn làm việc, bộ dáng sắp tan tầm, sau đó đứng lên, đi đến trước mắt Chiêm Chỉ Tĩnh.
"Bí, mật!" Anh cúi đầu, ghé vào tai Chiêm Chỉ Tĩnh, từ tốn nói: "Nếu sớm biết em thích như vậy, anh sẽ làm nhiều!"
Anh bắt đầu nghĩ bộ dáng cô vì anh liếʍ mà thở gấp quyến rũ dưới thân anh.
Không, anh không muốn chỉ là ảo tưởng, mà quyết định tự mình thể nghiệm.
Anh nghĩ, cô gái của anh cũng vì hành động của anh mà hưng phấn không thôi.
Tay phải Phương Bách Hâm ôm lấy eo Chiêm Chỉ Tĩnh, vuốt ve thắt lưng cô, ánh mắt không còn kiên định và nghiêm túc như lúc làm việc nữa, mà biến thành nóng cháy chỉ vì Chiêm Chỉ Tĩnh.
Tính toán của anh, trong lòng Chiêm Chỉ Tĩnh đương nhiên biết.
Cô quá hiểu hành động đặc biệt này của anh. việc này làm tim cô hưng phấn bắt đầu đập nhanh hơn.
Nhưng mà dù cô tha thiết mong muốn, Chiêm Chỉ Tĩnh vẫn cố đẩy Phương Bách Hâm ra, chưa quên bây giờ họ đang ở đâu.
"Đợi chút, bây giờ chúng ta còn đi làm...." Không phải anh luôn luôn công tư phân minh sao? Sao bây giờ lại coi văn phòng như nhà mình, bắt đầu động tay động chân với cô?
Phương Bách Hâm dễ dàng tìm được cúc quần bò của cô, tháo ra, kéo khoá xuống, cũng không vì lời của cô mà ngừng tay.
Không chờ quần rơi xuống đất, Phương Bách Hâm nhanh chóng luồn tay vào, cẩn thận vuốt ve da thịt mềm mại.
"Hiện tại là giờ tan làm." Anh hợp tình hợp lý tuyên cáo. "Huống hồ không phải vừa rồi em cũng vì chuyện này, cho nên mới can đảm ngồi trên sofa sao?"
"Nhưng chúng ta đang ở công ty mà!" Chiêm Chỉ Tĩnh vừa rối loạn kéo quần, vừa phải kiên nhẫn kháng cự người đàn ông làm cô luống cuống tay chân này.
Phương Bách Hâm làm như không nghe thấy, tiếp tục công thành chiếm đất, đối với anh sự phản kháng của Chiêm Chỉ Tĩnh chỉ giống như sự phản kháng của mèo con yếu ớt, không mất nhiều sức đã có thể khống chế.
Một tay anh giữ hai tay cô ở sau lưng, tay kia cởi bỏ nút áo sơ mi của cô, làm cảnh xuân phía trước của cô lộ ra trong không khí.
"Đừng kháng cự, thật ra em cũng rất muốn phải không?" Khoé miệng Phương Bách Hâm nhếch lên, tà ác kéo quần cô xuống, tay dò xét giữa hai chân cô.
"Vì công việc, ba ngày rồi chúng ta chưa làʍ t̠ìиɦ, chẳng lẽ em không muốn sao? A.... Nhìn xem, em ướt rồi!"
Chiêm Chỉ Tĩnh rêи ɾỉ, suýt nữa vì hành động sờ soạng của anh mà xụi lơ.
"Bách, Bách Hâm, chúng ta về nhà rồi tiếp tục......." Cô yếu ớt khẩn cầu, hy vọng anh từ bỏ ý tưởng điên cuồng muốn làʍ t̠ìиɦ ở văn phòng.
Trời mới biết rốt cuộc hiệu quả cách âm chỗ này thế nào? Tiếng bọn họ làʍ t̠ìиɦ có thể bị những đồng nghiệp chưa về nghe thấy không?
Mặc dù tính cách cô rất thẳng thắn, nhưng cũng không to gan như vậy, tuyên bố với đồng nghiệp họ đang làʍ t̠ìиɦ!
Chiêm Chỉ Tĩnh cắn môi dưới, ánh mắt bất an liếc nhìn cánh cửa cỗ dày nặng sau lưng.
"Yên tâm, cách âm của văn phòng tốt hơn em tưởng tượng nhiều, dù em có dùng loa hét to, chỉ cần cửa không mở, người ngoài tuyệt đối sẽ không nghe thấy tiếng gì." Phương Bách Hâm nhìn biểu cảm nhanh chóng thay đổi của cô, lập tức biết suy nghĩ của cô, cắn lên cái cổ duyên dáng của cô, nói không rõ.
Chiêm Chỉ Tĩnh rên nhỏ, đầu không tự giác ngửa ra sau, để người đàn ông phía trước có thể hôn cổ cô dễ hơn.
"Anh...... Anh nói thật chứ?" Đôi môi nóng bỏng của anh làm Chiêm Chỉ Tĩnh run rẩy không thôi.
"Chủ tịch đã tự mình thực nghiệm, cam đoan 100%......... Chỉ Tĩnh, chẳng lẽ em không muốn?"
Phương Bách Hâm trầm giọng lôi kéo, hôn lên xương quai xanh tinh tế của cô, dùng lưỡi liếʍ qua. "Anh rất muốn tiến vào em....... Chúng ta làm một lần thôi!"
Chiêm Chỉ Tĩnh càng run mạnh hơn, thiên sứ và ác ma trong lòng giao chiến. Sau khi đấu tranh còn bị Phương Bách Hâm mê hoặc, cuối cùng tiểu ác ma tà ác đã chiến thắng.
Phương Bách Hâm biết cô đã thoả hiệp, buông tay cô ra, cởϊ áσ sơ mi của cô, ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên bàn làm việc, sau đó cầm một cái điều khiển từ xa màu trắng, nháy mắt với Chiêm Chỉ Tĩnh.
"Chúng ta chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nhé." Anh nói xong, Chiêm Chỉ Tĩnh không hiểu gì, ấn một nút trên điều khiển..........
Tiếng máy móc chuyển động phát ra trong văn phòng, Phương Bách Hâm hất hàm, muốn Chiêm Chỉ Tĩnh nhìn mặt tường màu trắng ở trước.
Chỉ thấy một vật chắn màu trắng từ từ kéo lên, cảnh tượng sau đó làm hai mắt Chiêm Chỉ Tĩnh càng mở to hơn.
Trời ạ, sau vật chắn, là một bức tường thuỷ tinh trong suốt! Chiêm Chỉ Tĩnh hít một ngụm khí lạnh. Người đàn ông này muốn làm gì vậy?
"Bức tường kính này nhìn từ trong ra ngoài là trong suốt, nhưng nhìn từ ngoài vào là thuỷ tinh trắng mờ. Tất cả các văn phòng giám chế đều có thiết bị đặc biệt này, để giám chế có thể dễ dàng quan sát tình hình cấp dưới làm việc." Phương Bách Hâm giải thích, hai tay đặt hai bên Chiêm Chỉ Tĩnh, đầu nghiêng qua, nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.
Tuy đã đến giờ tan làm, trong văn phòng vẫn còn không ít người, một số nói chuyện phiếm, một số vẫn đang làm việc, nhưng dù họ làm gì đều không phát hiện ra tình trạng kỳ lạ.
"Thì ra trong văn phòng giám chế còn có loại thiết bị này........." Chiêm Chỉ Tĩnh thì thào tự nói.
"Cái này là phương tiện hạng nhất để giám chế quan sát cấp dưới, nhưng anh chừa từng dùng....... Cho tới bây giờ." Phương Bách Hâm rướn về phía trước, ngón trỏ trượt từ xương quai xanh xuống, dừng lại trên vυ' to tròn, nhấn mạnh, bị lún sâu vào trong vυ' mềm mại. "Loại thiết bị này thật làm người ta hưng phấn phải không?"
"Quá điên cuồng, em không muốn........" Chiêm Chỉ Tĩnh liên tục lui về sau, cho dù người ta không thấy cô, nhưng vẫn không có gan làʍ t̠ìиɦ trong tình huống này.
Phương Bách Hâm kéo cô lại, không cho cô chạy trốn.
"Chẳng phải phòng tắm của em cũng có thuỷ tinh đặc biệt sao? Sao lúc em tắm không ngại, mà hiện tại lại lùi bước, hả?" Môi anh vuốt ve đôi môi hé mở của cô, dù là sinh lý hay tâm lỳ đều nóng lòng muốn thử.
Anh tin lần làʍ t̠ìиɦ này, chắc chắn khiến suốt đời họ không bao giờ quên!
"Không giống với..... Ưʍ...." Còn chưa nói xong, miệng đã bị che lại, không cho cô kháng nghị dư thừa.
Trong khi miệng lưỡi kí©ɧ ŧìиɧ dây dưa, bàn tay nóng rực của Phương Bách Hâm vuốt ve đường cong của cô, trêu đùa cái rốn mẫn cảm, sau đó đi đến nơi non mềm giữa hai chân cô, từ từ trượt vào trong qυầи ɭóŧ.
"Em hưng phấn vậy à?" Hôn mãnh liệt xong, giọng nói Phương Bách Hâm khàn khàn tràn ngập tìиɧ ɖu͙© tán thưởng, vui sướиɠ vì phát hiện ra.
Không chỉ hoa huyệt của cô tiết ra xuân thuỷ, ngay cả toàn thân cô đều hiện lên màu hồng phấn, thoạt nhìn như quả đào mật ngon miệng.
"Bách, Bách Hâm....." Chiêm Chỉ Tĩnh thở gấp, hai tay đặt lên vai Phương Bách Hâm, chân run lên muốn thoát khỏi khống chế của anh.
Không được, cô không thể ở nơi này làm chuyện có thể bị người ta nhìn thấy được....... Như vậy rất không văn minh, rất nguy hiểm, cũng rất..... làm người ta hưng phấn!
Nghĩ đến khả năng mọi người có thể phát hiện ra họ đang làm gì, cô run rẩy, không thể khống chế sự điên cuồng ngày càng tăng trong lòng mình.....
Phương Bách Hâm quỳ giữa hai chân Chiêm Chỉ Tĩnh, kéo qυầи ɭóŧ cô xuống rồi đặt hai chân cô lên vai, để tầm mắt mình đối diện với nơi tư mật ẩm ướt.
Anh vuốt vê rừng rậm màu đen, rồi chuyển qua gò thịt bị giấu mất, hơn nữa còn say mê than thở.
"Chỉ Tĩnh, miệng em nói không muốn, nhưng cơ thể em lại thành thật! Chúng ta còn chưa bắt đầu, nơi này của em đã ướt như vậy........"
Chiêm Chỉ Tĩnh thở mạnh, muốn đẩy người đàn ông giữa hai chân ra, nhưng hai tay lại làm trái ý nghĩ của cô, ngược lại kéo người đàn ông về phía mình.
"Vội vậy sao?" Động tác của cô làm Phương Bách Hâm cười nhẹ, ngón tay xấu xa gãi gãi bẹn đùi mẫn cảm, làm cô rên nhỏ, mười ngón tay vịn lên vai anh, khát vọng anh làm nhiều hơn.
"Bách Hâm......" Đôi mắt quyến rũ của cô mơ hồ nhìn người đàn ông trước mắt, môi đỏ mọng hé mở, phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.
"Thật quyến rũ...... Chẳng lẽ không sợ bộ dáng của mình bị người khác nhìn thấy?" Phương Bách Hâm dùng chóp mũi cọ xát hoa tâm của cô, mũi trần đầy mùi hương động tình của cô.
"Này, những người khác...... A....." Hai chân Chiêm Chỉ Tĩnh chủ động kẹp lấy cổ Phương Bách Hâm, nhìn cái đầu màu đen chon giữa hai chân, loại tình cảm hưng phấn này càng lớn hơn.
"Đừng lo lắng, tin anh là được. Nói cho anh biết, em có muốn tiếp tục không. Nếu không, anh lập tức dừng lại." Phương Bách Hâm cách xa cô một chút.
"Không..... Tiếp tục..." Mặt Chiêm Chỉ Tĩnh đỏ hồng, cái mông đong đưa, vì tầm mắt và động tác của anh, cả người cô đều ngứa, khát vọng thân thể đánh lui lý trí, khiến cô trở thành tù binh của tìиɧ ɖu͙©.
"Như em mong muốn." Phương Bách Hâm híp mắt nhìn nơi riêng tư ửng hồng ướŧ áŧ của cô, cho dù làʍ t̠ìиɦ với cô vô số lần, tim vẫn đập nhanh vì sự xinh đẹp của cô như trước. "Muốn anh liếʍ không?"
Chiêm Chỉ Tĩnh không nói gì, trực tiếp dùng hành động chứng tỏ khát vọng. Ngón tay cô luồn vào tóc Phương Bách Hâm, đè đầu anh xuống, nâng huyệt hoa nhiều nước non nớt của mình lên.
Mà Phương Bách Hâm cũng không làm cô thất vọng, gầm nhẹ như dã thú, hai tay giữ đùi cô, miệng nóng hổi mở ra, lập tức hút gò thịt vào khoang miệng ẩm nóng!
Chiêm Chỉ Tĩnh ngửa đầu rêи ɾỉ, hai tay giữa chặt đầu Phương Bách Hâm.
Miệng Phương Bách Hâm mυ'ŧ chặt, rồi lại nới lỏng, tiết tấu kɧıêυ ҡɧí©ɧ hai cánh hoa thịt, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếʍ láp, không tha một ngóc ngách nào, thậm chí còn dừng lưỡi liếʍ nơi mẫn cảm nhất của cánh hoa.
Được Phương Bách Hâm hầu hạ, hoa huyệt của Chiêm Chỉ Tĩnh phản ứng tâm tình của chủ nhân, co rút mãnh liệt rồi lại phun ra da^ʍ thuỷ thơm mát.
"Tiểu dâʍ đãиɠ, xem em kích động thành như vậy......." Phương Bách Hâm không nói rõ, lưỡi liếʍ hạt châu đằng trước, lại làm một lượng lớn da^ʍ thuỷ chảy ra. "Xem ra em rất thích anh liếʍ tiểu huyệt của em, hơn nữa........ làʍ t̠ìиɦ trước mặt mọi người cũng làm em hưng phấn!"
Đầu Phương Bách Hâm hơi cách xa vườn hoa bí mật làm anh say mê, hai mắt đỏ ngầu nhìn hoa huyệt không ngừng kích động co rút, mà xuân thuỷ hình thành một vũng nước trên mặt bàn, thậm chí còn chảy dọc theo mép bàn, chảy xuống sàn nhà cẩm thạch.
Rừng cây màu đen dính đầy nước trong suốt, được đèn chiếu mà loè sáng.
"Bách Hâm, tiếp tục......." Cô không vui khi anh rời đi, hai chân dùng lực, kéo anh về phía mình.
"Em không sợ bị người ta nhìn thấy à?" Giương mắt nhìn cô gái hoàn toàn bị tìиɧ ɖu͙© khống chế. "Em không sợ mọi người biết em dâʍ đãиɠ sao? Hửm?"
"Không sợ..... Có anh.... Không sợ." Cô thì thào tự nói.
"Tin anh vậy à? Tốt! Anh sẽ biến em thành cô bé dâʍ đãиɠ trước mặt mọi người!" Phương Bách Hâm nói xong, đẩy ra cánh hoa thịt của cô, nhìn chất lỏng chảy trong hoa tâm, môi lại phủ lên lẫn nữa, tựa như lữ khách đói khát trong sa mạc, tham lam uống chất lỏng ngọt ngào.
Anh không buông tha một giọt nào, chảy theo khoé miệng, lập tức dùng lưỡi liếʍ lấy, đều nuốt hết vào bụng.
"Em thật ngọt...... Bảo bối....." Giọng nói anh vang lên khắp văn phòng, lời nói dâʍ đãиɠ làm Chiêm Chỉ Tĩnh kích động hơn, cũng nói những lời dâʍ đãиɠ.
"A a.... Thật thoải mái....... Em sắp bị anh hút khô rồi....." Cô ngưỡng cổ rêи ɾỉ, hô hấp không như bình thường, mà thở dốc, dồn dập.
Đùi cô không tự giác càng mở lớn hơn, để Phương Bách Hâm thuận tiện tiến hành động tác liếʍ.
"Bảo bối, có người nhìn bộ dáng phóng đãng này của em chưa?"
"Chưa...... A...." Ngay cả nói cô cũng không thể nói hoàn chỉnh.
"Không có? Thật sự rất đáng tiếc!" Phương Bách Hâm vừa nói, vừa xâm nhập lưỡi vào hao huyệt ẩm nóng, không ngừng quấy nhiễu bên trong, hơn nữa còn học cách nam nữ làʍ t̠ìиɦ, không ngừng rút ra rồi đâm vào trong cơ thể cô, dường như hoàn toàn vùi sâu đầu vào giữa hai chân cô. "Chặt như vậy, nhỏ như vậy.... Bảo bối, chân mở to một chút..... Đúng rồi..... Thật ngoan....."
Chiêm Chỉ Tĩnh cúi đầu nhìn người đàn ông nhiệt tình vùi đầu dưới thân mình, tựa nhìn con gấu nhìn thấy một bàn thức ăn ngon, không ngừng càn quét ngọt ngào, làm cô càng rên to hơn.
"Tuyệt quá.... Hâm..... Em sắp bị hoà tan......"
Nghe cô nói lời dâʍ đãиɠ, Phương Bách Hâm càng vận động miệng lưỡi, má dính đầy dâʍ ɖị©ɧ anh cũng không để ý, ngón tay và môi hợp tác, chà đạp đoá hoa mảnh mai, hoặc rút ra lại đè xuống, hoặc xoáy hoặc đâm, dần dần làm Chiêm Chỉ Tĩnh lêи đỉиɦ du͙© vọиɠ.
Không lâu sau, mười ngón tay Chiêm Chỉ Tĩnh giữ chặt đầu Phương Bách Hâm.
"Hâm.... Dừng lại.... Em, em không chịu nổi....." Cơ thể cô dần dần vì đến cao trào mà căng cứng, trước mắt xuất hiện áng mây đủ màu.
Phương Bách Hâm cũng mặc kệ, càng điên cuồng dùng lưỡi đâm vào hoa huyệt run rẩy. Chỉ cần anh tiến vào, vách tường thịt của cô cũng thuận theo động tác của anh để đưa lưỡi anh vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt, làm anh xâm nhập sâu hơn.
"Anh muốn em không chịu nổi, sau đó dâʍ đãиɠ ra trong miệng anh!" Phương Bách Hâm rống, ngón tay đè ép đài hoa phồng lên.
"Em thật sự không chịu nổi..... Hâm..... Mau dừng lại đi......" Chiêm Chỉ Tĩnh không ngừng vặn vẹo mông, muốn thoát khỏi đôi môi làm cô điên cuồng. "Em..... Em muốn.... Em đến....."
Nghe Chiêm Chỉ Tĩnh cầu xin, Phương Bách Hâm cảm nhận được lưỡi anh đâm sâu hơn, vách tường thịt xiết lấy anh, ngay sau đó một dòng nước ấm áp chảy lên lưỡi anh!
Chiêm Chỉ Tĩnh rên lớn, hai chân vòng qua cổ Phương Bách Hâm, thân thể ưỡn lên, rốt cuộc cũng đến cao trào.....
Lưỡi Phương Bách Hâm rời khỏi cơ thể Chiêm Chỉ Tĩnh, lập tức một lượng lớn da^ʍ thuỷ trong suốt chảy khỏi cơ thể cô, rơi xuống mặt bàn.
Mà trên mặt Phương Bách Hâm cũng dính không ít da^ʍ thuỷ động tình của cô, anh vươn liếʍ liếʍ chất lỏng bên khoé miệng, sau đó rút mấy tờ giấy lau má.
"Bảo bối, như vậy có thoả mãn em không?" Anh để Chiêm Chỉ Tĩnh không còn sức lực dựa vào mình, hôn mặt cô.
Anh cực kỳ thích bộ dáng sau khi cao trào của cô, không còn anh khí lúc làm việc, ngược lại biến thành cô gái nhỏ mềm mại dễ thương khiến tự ái đàn ông của anh rất thoả mãn.
"Ưʍ......" Chiêm Chỉ Tĩnh yếu ớt đáp lại, chưa thể khôi phục sau cao trào. "Quá điên cuồng....."
Bọn họ thật sự làm trong văn phòng, hơn nữa mọi người có thể nhìn thấy, mà cô thậm chí còn quên tình cảnh của họ, bị anh trêu chọc đạt đến cao trào.....
Phương Bách Hâm cười khẽ, yêu thương vỗ đầu cô, chờ cô hơi khôi phục thần trí, lại bắt đầu hoan ái lần thứ hai.
Vừa rồi là cô thoả mãn, nhưng du͙© vọиɠ của anh chưa được giải phóng đâu!
Anh rời khỏi cô, nhanh chóng cởϊ qυầи áo, cũng lấy bαo ©αo sυ dự phòng trong ví ra, sau khi hưng phấn đeo vào nam tính, đi đến trước mặt Chiêm Chỉ Tĩnh.
Chiêm Chỉ Tĩnh mở to mắt, nhìn nam tính to lớn giữa hai chân anh, nuốt nước bọt.
Dường như anh còn to hơn lần trước, chỉ sợ hai tay cô không thể nắm hết cây gậy nóng rực kia.......
Hơn nữa cho dù cách bαo ©αo sυ, cô vẫn có thể nhìn rõ gân xanh và màu đỏ đậm trên đó, cô nghi ngờ lần này cô có thể nuốt được vật thể lớn thế sao?
"Thế nào? Hài lòng không?" Phương Bách Hâm nhìn cô trợn mắt há mồm, môi nhếch lên, lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Nó, nó thật lớn....." Chiêm Chỉ Tĩnh nói ra tiếng lòng.
Nghe lời cô thốt ra, cây gậy nóng rực hình như rất hài lòng mà nhảy lên hai cái.
"Chỉ Tĩnh, muốn nó vào trong người em không?" Anh hỏi.
"Tiến, tiến vào sao?" Tim Chiêm Chỉ Tĩnh đập nhanh, dù đã qua một lần cao trào, nhưng tìиɧ ɖu͙© trong người lại bắt đầu thức tỉnh.
Trời ạ, anh còn chưa đánh đã giương cờ, mà ở ngoài còn có vài đồng nghiệp đang làm việc, cô lại không e lệ như vậy.......
"Em quá coi thường mình." Phương Bách Hâm nói, ngoắc ngoắc tay với cô, muốn cô tự mình lại đây.
Chiêm Chỉ Tĩnh thuận theo tiến gần về phía anh, bầu vυ' đầy đặn cách áσ ɭóŧ đè ép cơ ngực cường tráng của anh. Tay Phương Bách Hâm giơ lên, kéo áσ ɭóŧ xuống, làm da thịt hai người tiếp xúc trực tiếp.
Bàn tay thô ráp vuốt ve bầu vυ' mềm mại, ngón tay vo vê đầṳ ѵú đã đứng thẳng, làm chúng ở trong tay anh dần dần đỏ sẫm.
"Nơi này của em vừa to vừa mềm, làm anh yêu thích không buông." Hai tay Phương Bách Hâm xoa nắn, không ngừng đè ép hai bầu vυ' trước mắt.
Chiêm Chỉ Tĩnh ưỡn người, nhìn bộ ngực của mình vì bị đàn ông trêu chọc mà càng sưng to.
Khi Phương Bách Hâm xoa nắn đủ, mới kéo đùi cô ra, để đùi cô lên khuỷu tay anh.
"Muốn anh vào không?" Anh hỏi.
Chiêm Chỉ Tĩnh gật đầu, cái mông lắc lắc, tìm kiếm phân thân đứng thẳng của anh, nhưng tư thế bây giờ có lợi với anh, vô ích với cô.
"Xin anh." Phương Bách Hâm cố ý dùng nam tính cọ xát tiểu huyệt cô.
"Xin anh....." Mông Chiêm Chỉ Tĩnh vặn vẹo theo động tác của anh, sau khi cao trào thân thể vô cùng mẫn cảm, bắt đầu toát mồ hôi, du͙© vọиɠ thức tỉnh.
"Xin anh cái gì?" Phương Bách Hâm cô ý trêu cợt cô, nắm lấy đầṳ ѵú cô, kéo lên, vuốt ve.
"Xin anh.... Ưʍ....." Vì hành động này Chiêm Chỉ Tĩnh càng khó nhịn. "Xin anh...... Xin anh tiến vào..... Em muốm...... Em muốn anh......"
Ánh mắt Phương Bách Hâm trầm xuống, dùng sức đâm thẳng vào hoa huyệt đầy nước của cô!
Hành động thình lình làm Chiêm Chỉ Tĩnh rêи ɾỉ thoả mãn.
Sau một lần lên cao trào, hoa huyệt của cô càng chặt hơn, siết lấy nam tính của anh, khiến anh khẽ nguyền rủa.
"Bảo bối, thả lỏng chút, em cắn chặt quá!" Anh vỗ vũ cô, muốn cô thả lỏng hơn.
Chiêm Chỉ Tĩnh mông lung nhìn anh, lè lưỡi, như con mèo nhỏ liếʍ cổ họng anh. Điều này làm Phương Bách Hâm run rẩy, nháy mắt lý trí bay đến chín tầng mây, làm cho ý định trêu chọc cô biến mất hoàn toàn.
Anh hét lớn, hai tay nắm chặt mông cô, bắt đầu đâm rút trong hoa huyệt.
"Bảo bối, thật mềm thật ướt........" Anh di động mông lúc nông lúc sâu, mỗi lần va chạm ngực hai người ma sát lẫn nhau.
Nơi non mềm của cô cùng cứng rắn của anh, tuyết trắng của cô cùng ngăm đen của anh, khắp nơi đều hình thành đối lập rõ ràng.
Mỗi lần anh vào hết, bầu vυ' cô đều nảy lên, đầṳ ѵú cọ xát anh trong vài giây ngắn ngửi, hoặc anh giữa lưng cô, để vυ' cô ma sát ngực ấm nóng của anh, vυ' mềm mại bị đè ép biến thành mọi hình thù.
Vì Chiêm Chỉ Tĩnh quá nhiều da^ʍ thuỷ, làm cho nơi hai người kết hợp phát ra tiếng dâʍ đãиɠ, càng làm họ điên cuồng đòi hỏi nhau.
"Ưʍ..... Bảo bối, cố gắng ăn anh..... Em thật chặt.... Làm anh thật thoải mái...."
Tay anh vuốt ve mông thịt của cô khiến cô làn da vốn trắng nõn trở nên đỏ hồng, nơi nơi đều là dấu tay của anh.
"Anh, anh cũng thật lớn....... Em sắp bị anh làm nổ tung......" Hai tay Chiêm Chỉ Tĩnh chơi đùa trên lưng đầy mồ hôi của Phương Bách Hâm. Ưm, rất thư thái, anh biết làm thế nào để cô điên cuồng, biết nơi nào của cô có thể làm cô sướиɠ nhất.
Ngay lúc Chiêm Chỉ Tĩnh hưởng thụ, Phương Bách Hâm đột nhiên rút ra, ôm lấy cô, mang cô đến trước cửa sổ, làm hai tay cô chống lên cửa sổ lạnh như băng, tiếp xúc gần gũi với mọi người bên ngoài. Trái tim của Chiêm Chỉ Tĩnh như muốn nhảy khỏi cổ họng.
"Bách Hâm......." Cô quay đầu nhìn Phương Bách Hâm, căng thẳng cùng hưng phấn trong mắt đan xen nhau.
"Như vậy mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ!" Phương Bách Hâm nói xong, đỡ phân thân, đâm vào chỗ sâu nhất của cô.
Cứ như vậy, dưới tình cảnh có thể bị mọi người nhìn thấy, hai người không ngừng di động thân thể để kết hợp, một tiếng lại một tiếng rêи ɾỉ phát ra từ miệng hai người, vì Phương Bách Hâm đâm rút mà da^ʍ thuỷ của Chiêm Chỉ Tĩnh càng nhiều, thỉnh thoảng bị chảy ra ngoài thân thể, dính ướt lẫn nhau, cũng chảy xuống đùi hai người.
Rốt cuộc Chiêm Chỉ Tĩnh run rẩy, lên cao trào, ngay sau đó Phương Bách Hâm cũng đến đỉnh. Anh rống to, hai tay đặt trên bụng cô, kéo cô về phía mình!
Nam tính thô to đâm sâu, phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, chứng tỏ anh rất thoải mái......
Sau đó Phương Bách Hâm như nam bộc trung thành nhất, lau hoa huyệt ẩm ướt của Chiêm Chỉ Tĩnh, mặc quần áo giúp cô, sau đó lấy giấy lau những nơi hai người giao hoan. Bàn làm việc, sàn đá cẩm thạch, cửa sổ kính..... Mọi nơi đều để lại da^ʍ thuỷ của cô.
Cho dù một người đàn ông như anh lại trở thành người hầu ăn nói khép nép, anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Dù sao hầu hạ cô gái của mình là trách nhiệm nên làm của đàn ông mà!