Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 83: Phiên ngoại 1: Tốt nghiệp

Thi xong, là phải trở lại trường chụp ảnh trong buổi lễ tốt nghiệp.

Lớp học không sửa sang lại.

Tấm bảng tin phía sau lớp vẫn còn dừng lại ở kì 1, chủ đề là "Tương lai hi vọng".

Đếm ngược trên bảng đen đã dừng lại ở số "0", trước khi nghỉ mọi người còn viết ở trên bảng "Thi đại học, cố gắng lên" "XXX cố lên" "XXX, chúng ta gặp lại nhau ở đại học" "..."

Bảng thông báo vẫn còn dán bảng thành tích thi thử lần 3, ở trên có cả giáo viên từng môn viết "Cố gắng lên" và kí tên của mình.

Giẻ lau tuỳ ý ném trên bục giảng, trên bục giảng phủ một lớp bụi phấn.

Phấn viết được một nửa viên lăn lóc trên mặt đất.

Đi vào lớp, vẫn là cảm giác nóng nực quen thuộc, giống như chưa từng có sự kết thúc.

Không cần mặc đồng phục mỗi ngày nữa, nhưng mọi người đã nói, cùng mặc đồng phục, thời tiết tháng sáu, mặc áo khoác rất nóng, nhưng không ai cởϊ áσ khoác ra.

Đám đông vốn đang nô đùa bỗng không hẹn mà yên tĩnh lại.

Lớp trưởng lặng lẽ đi tới bục giảng, nhặt phấn lên, viết đếm ngược trên bảng đen thành "365".

"Chậc, được rồi, mới các bạn ngồi xuống!" Lớp trưởng cười nói, động tác giống hệt Trương Kiến Thanh.

Không ai khóc.

Người lớn rồi cũng không dễ khóc như vậy.

Mọi người lại cùng cười.

Bọn họ không còn là những học sinh cấp ba nữa.

Cũng không cần phải nghe giáo viên và phụ huynh lải nhải, cũng không cần thức khuya dậy sớm làm một núi bài tập, cũng không cần vì thiếu ngủ mà khó chịu.

Kết thúc kì thi đại học, chính là đường ranh giới.

Từ đây mỗi người đi trên một con đường khác nhau.

Có thể sẽ gặp lại, có thể sẽ không còn gặp lại nữa.

Thẩm Dũ cúi đầu, lấy một đống phong thư màu hồng trong ngăn bàn ra.

Cậu ngạc nhiên một chút, sau đó nhìn sang bên Hoắc Duệ, cũng không kém cạnh gì.

Hoắc Duệ nhíu mày, không buông tay Thẩm Dũ ra, đặt tay cậu lên đùi mình.

Thấy Hoắc Duệ không ném vào thùng rác như tưởng tượng, Thẩm Dũ nhìn một lúc, gãi gãi vào lòng bàn tay hắn nói: "Giữ lại đi, làm kỉ niệm."

Tốt nghiệp rồi, rất nhiều người chọn cách tỏ tình để không phải hối hận.

Vào thời điểm chia lìa, tâm sự của các thiếu nam thiếu nữ bình thường ẩn giấu không thể che giấu được nữa.

Đối với nhiều người mà nói, đây cũng là kỉ niệm.

Hoắc Duệ động ngón tay, bị Thẩm Dũ cào vào lòng bàn tay có chút buồn, vì nóng, tóc mái đã được Thẩm Dũ cài sang hai bên, lộ ra cái trán sáng sủa, trên trán là một lớp mồ hôi mỏng, nhưng không ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc chút nào, lại còn lộ ra làn da trắng nõn.

"Chắc không?" Hoắc Duệ nhướn mi, tiện tay lấy một lá thư ra.

Nhìn bên ngoài rất bình thường.

Thẩm Dũ dừng lại mấy giây, Hoắc Duệ đã dùng một tay mở lá thư ra, tay hai người đang nắm vào nhau cũng rịn ra mồ hôi, nhưng không ai rụt lại.

Cơ hội lấy thân phận là học sinh nắm tay nhau trong lớp học của trường trung học sau này sẽ không còn nữa.

Có lẽ một ngày nào đó tương lại bọn họ sẽ trở lại chốn cũ, nhưng lúc đó bọn họ đã không còn thuộc về ngôi trường này nữa.

Tiếng hò hét ầm ĩ trong lớp vẫn như cũ.

"Đàn anh Hoắc Duệ, chào anh, em là Cát Thiến Thiên của lớp 3 năm nhất, có thể là anh không biết em là ai, nhưng không vấn đề gì!"

Hoắc Duệ nhướn mày, cảm giác được bàn tay mình đang nắm đang siết chặt lại.

Thẩm Dũ không lên tiếng, nhưng môi đã mím thành một đường thẳng.

Hoắc Duệ tiếp tục nhỏ giọng đọc, giọng không lên không xuống, giống như giọng lúc bình thường hắn đọc đề bài cho Hoắc Duệ: "Lần đầu tiên nhìn thấy anh chơi bóng rổ em đã thích anh! Em biết hiện tại anh chưa có bạn gái, anh cũng sắp tốt nghiệp rồi, em cảm thấy em nên cố gắng một chút, để có thể vào cùng một trường đại học với anh, anh có sẵn lòng chờ đợi em không? Em nguyện yêu xa với anh..."

Thẩm Dũ không nhịn được nữa: "Đừng đọc nữa."

Hoắc Duệ cũng không đọc nữa.

Thẩm Dũ suy nghĩ một lúc: "Vẫn là cho vào thùng rác đi."

Giữ lại những lá thư này, sau này cậu cảm thấy bản thân mình cũng sẽ ghen tuông vớ vẩn.

Hoắc Duệ cười hừ một tiếng, gom tất cả các lá thư trên bàn hai người ném vào trong hộp.

Thẩm Dũ định nói thêm gì đó, đã nghe thấy tiếng Lục Sơ Hành gọi tên hai người bọn họ.

"Đại ca! Bạn cùng bàn! Chụp ảnh không!"

Hôm nay là cuối tuần, năm nhất và năm hai được nghỉ, trong trường chỉ còn lại năm ba sắp tốt nghiệp thôi, buổi lễ tốt nghiệp còn chưa bắt đầu, không ít người đã chạy khắp nơi chụp ảnh.

Thẩm Dũ suy nghĩ một chút, rút tay ra khỏi bàn tay của Hoắc Duệ, không chú ý đến sắc mặt Hoắc Duệ đã đen thui, hỏi hắn: "Đi không?"

Hoắc Duệ hơi hạ mí mắt.

Cuối cùng, tính cả Tống Dương là năm người bắt đầu chạy ra sân trường chụp ảnh.

Hoắc Duệ không thích chụp ảnh, nhưng Thẩm Dũ rất muốn trước khi đi lưu lại một cái gì đó, kiếp trước cậu chưa từng tốt nghiệp, vẫn luôn tiếc nuối trong lòng.

Kiếp này bù lấp tiếc nuối đó, với cả cũng muốn để lại kỉ niệm về sau.

Thẩm Dũ chụp một đống ảnh.

Ảnh chụp một người, ảnh chụp hai người với Hoắc Duệ mặt sa sầm, còn có ảnh chụp với bọn Lục Sơ Hành, Thích Vinh, Tống Dương.

Lúc chạy toán loạn khắp nơi, cũng có một số cô gái muốn chụp chung với bọn họ, ngoại trừ Hoắc Duệ ra, mấy người còn lại cũng chụp cùng.

Dù sao thì mấy thứ này cũng để làm kỉ niệm.

Cuối cùng, có một bạn giúp bọn họ chụp một tấm cả năm người.

Thẩm Dũ và Hoắc Duệ đứng ở trên cùng, Thẩm Dũ nhìn chằm chằm vào ống kính, cười dịu dàng, Hoắc Duệ hơi nhăn mày, hai người đứng rất gần.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh hơi tách ra, ở phía sau hai người, Tống Dương đứng ở giữa, Lục Sơ Hành và Thích Vinh tay mỗi người bám vào gáy Tống Dương, ba người cười tươi như hoa.

Phía sau là một thân cây to nhất trường, phía dưới cây còn bị người ta đào mấy cái hố.

Trên thân cây còn có người khắc tên mình.

Trong chớp mắt chụp ảnh, Thẩm Dũ đưa tay, nắm lấy cổ tay Hoắc Duệ.

Các thiếu niên mặc đồng phục học sinh, lưu lại một quãng đời tươi đẹp.