Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Ta

Chương 113: Công tử Hồ Điệp chân chính

Lão gia tử trầm ngâm một lát, nhìn Tiết San San:” Cô nói, có người cố ý bố trí, làm cho ta cùng Giang gia tương tàn lẫn nhau?”

San San còn thành thật nói:” Tôi không dám suy đoán lung tung, nhưng tôi tin rằng Giang Hằng Vũ tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, hy vọng lão gia ngài xem xét lại, không nên dễ dàng nghi oan cho người vô tội.”

” Vì sao cô tin tưởng cậu ta như vậy?”

” Nếu lão gia tin tôi, tôi liền tin tưởng cậu ấy.”

Lâm Bạc cẩn thận nhìn cô, cặp mắt kia lòe lòe tỏa sáng, tựa như ngày thường.

Lại nhìn cô bên cạnh Luật Hạo Thiên, tầm mắt của hắn giống như không rời San San, giống như thế giới này cũng chỉ có một mình cô. Luật Hạo Thiên trước kia không phải như vậy, mặc kệ bất luận trước kẻ nào, nó đều che giấu cảm xúc của mình, thế cho nên không ai có thể hiểu được nội tâm của nó.

” Hạo Thiên, cậu cảm thấy như thế nào?” Hắn nhìn anh hỏi.

Luật Hạo Thiên như cũ không chuyển mắt nhìn San San, San San liền đẩy anh, thấp giọng nói:” Đằng Hải, lão gia gọi anh đấy!”

Anh lúc này mới không cam lòng dời ánh mắt, thản nhiên nhìn lão gia tử:” Ngài hỏi tôi điều gì?”

” Quên đi.” Lão gia tử nghĩ, nó đại khái thật sự đã mất trí nhớ.

Hắn từng hoài nghi nó, cảm thấy nó không phải thật sự mất trí nhớ, nhưng hiện tại xem ra, hắn chắc đã hiểu lầm nó……

” San San, ta sẽ cân nhắc lời cô nói, bất quá cô cũng phải thay ta khuyên nhủ Trục Thủy, Lâm gia vẫn cần nó, hy vọng nó không vì chuyện của em trai mình, cứ như vậy đem tình nghị nhiều năm giữa hai nhà mà vứt bỏ.”

” Tôi sẽ thử.”

San San rất cao hứng, lão gia tử nghe đề nghị của cô.

Rời khỏi Lâm gia, vẫn là Luật Hạo Thiên cõng cô lên xe, cô nhịn không được hưng phấn mà nói:” Đằng Hải, anh nói chuyện của Lâm gia giải quyết được không?”

” Anh làm sao mà biết.” Anh đạm mạc trả lời.

San San như bị hắt một gáo nước lạnh, cảm xúc thấp xuống:” Đằng Hải, anh đừng lạnh lùng như thế, bọn họ là bằng hữu của em, đối với anh cũng có cơ hội để anh kết giao bằng hữu!”

Luật Hạo Thiên thân thể cứng đờ một chút, thấp giọng nói:” Anh chỉ có em là đủ rồi.”

San San, em có nhiều bằng hữu như vậy, mà anh lại chỉ có em.

Cho nên, em nhất định đừng rời xa anh, em rời xa anh, anh không biết mình sẽ sống như thế nào……

Khi San San tìm được Giang Trục Thủy, anh cũng đang điên cuồng mà đi tìm em trai mình.

” Trục Thủy, anh về Lâm gia đi, A Vũ để cho em tìm.”

” Không được. Chân của em…… Anh không thể để cho một người con gái bị thương chịu tội cho anh, em mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

San San lắc đầu:” Hiện tại Lâm gia cần anh, lão gia nói không ngại quan hệ của anh cùng A Vũ, hơn nữa anh cũng không tin A Vũ là người đứng phía sau đối nghịch với Lâm gia sao? Một khi đã như vậy, vì sao muốn rời khỏi Lâm gia?”

Anh hít một tiếng:” Em không rõ, không tìm được A Vũ, anh cũng không thể trở về.”

” Được, em đây cùng anh cùng nhau tìm.”

” San San……” Nhìn cô khập khiễng về phía trước đi đến, lòng anh như đao cắt, nhưng lại cảm thấy rất ấm áp.

Tay đỡ cô lại:” Được rồi, anh thua.”

Kỳ thật anh biết cứ tìm kiếm như vậy cũng không có kết quả gì, anh chính là nhất thời khí phách mới làm chuyện vộ vị như vậy. Nhưng anh không thể để cho cô cùng anh cùng nhau chịu khổ.

San San nở nụ cười:” Mau trở về thôi, Tư Tư còn đang chờ anh!”

Giang Trục Thủy về tới Lâm gia, mà lúc này Giang Hằng Vũ lại ngã vào một căn phòng hắc ám, miệng vết thương còn đang nhiễm trùng, cả người nóng lên, hấp hối.

Bỗng nhiên cửa mở ra, ánh sang chói mắt chiếu vào, một nam nhân cao lớn đứng ở cửa, trên người bị ánh sáng vây chung quanh……

” Anh…… Là ai?” Giang Hằng Vũ hữu khí vô lực nói.

Nam nhân chậm rãi đi đến, trên mặt mang mặt nạ hình con bướm.

” Là anh……” Ngón tay hắn chỉ người đó:” Thì ra anh hãm hại tôi, làm cho tôi trở thành người chết thay cho anh?”

” Không sai, không có cậu thay tôi, cái lão gia kia làm sao có thể thả lỏng cảnh giác? Lâm Giang hai nhà lại làm sao có thể phản bội nhau?”

” Anh thật hèn hạ…… Anh rốt cuộc là ai! Anh dám tháo mặt nạ xuống cho tôi không?”

” Dù sao cậu không có khả năng ra ngoài, cho cậu thấy cũng chẳng sao?”

Nam nhân mặt nạ nói, nâng tay, chậm rãi tháo mặt nạ ra……

Hé ra khuôn mặt tuấn mỹ vô trù lạnh như băng như tuyết, dưới ánh sáng mặt trời, như vậy tà nịnh, như vậy yêu dị.

Giang Hằng Vũ kinh ngốc (kinh ngạc + ngây ngốc), trừng lớn hai mắt, thì thào kêu lên:” Luật Hạo Thiên……”

Luật Hạo Thiên mỉm cười, như yêu hoa nở rộ:” Cậu không ngờ phải không?”

” Tôi…… Tôi thật sự là không ngờ, không ngờ sẽ là anh!”

Luật Hạo Thiên tiến lên hai bước, cầm lấy áo của:” Cậu không nên kinh ngạc? Cậu trước mặt San San nói tôi cái gì, đừng cho là tôi không biết.”

Ánh mắt của anh lạnh như băng như hàn.

Giang Hằng Vũ kinh ngạc:” Anh…… Nghe lén chúng tôi nói chuyện?”

” Cậu bây giờ không có quyền nói vấn đề này, Giang Hằng Vũ.”

” Anh…… Anh thật biếи ŧɦái, anh độc chiếm cô ấy!”

Luật Hạo Thiên nở nụ cười:” Cậu vẫn nên tự lo cho mình đi, San San là người quan trọng nhất với tôi, tôi đương nhiên sẽ xem cô ấy như bảo bối, điều này còn chờ cậu quan tâm sao?”

” Luật Hạo Thiên, tôi nghĩ không đến anh lại là người như vậy! Anh thật hèn hạ! San San nếu biết âm mưu của anh, cô ấy sẽ đau lòng!”

” Cậu yên tâm, ngày nào đó vĩnh viễn sẽ không đến, cô ấy vĩnh viễn sẽ không biết, bởi vì cậu, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi cửa này!”

Luật Hạo Thiên âm ngoan nhìn hắn:” Cậy sợ sao? Sớm biết rằng có ngày như vậy, cậu không nên trở về, không nên trêu chọc San San, nếu không phải cậu, tôi cùng San San đã sớm rời khỏi nơi này, chỉ có thế giới của hai chúng tôi! Tôi muốn cậu phải trả giá cho những gì mình làm!”