Luật Hạo Thiên mỉm cười nói:” Thực trùng hợp, không bằng chúng ta ngồi cùng bàn đi, tôi gọi mang thêm vài cái ghế”.
San San vội trả lời:” Không cần, không cần quấy rầy các người.”
Nhìn cô gái nhỏ rúc bên cạnh Luật Hạo Thiên, nhớ tới hai ngày trước trước mặt cô rơi lệ, không khỏi cảm thán thế sự biến ảo vô thường.
” Không quấy rầy.” Nghiêm Thanh Du chỉ vào chỉ vào Tiết Hàm Nhã:” Vị tiểu thư này là bạn gái của cô?”
” Cô ấy là em gái tôi.”
Tiết Hàm Nhã vốn muốn phản bác, nhưng rất nhanh nói:” Chị, chúng ta qua đi! Mọi người ngồi cùng nhau rất náo nhiệt!”
” Đúng vậy!” Nghiêm Thanh Du nói xong cầm tay San San.
San San kinh ngạc phát hiện tay cô có mồ hôi, hơn nữa lại run nhè nhẹ. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt kia rõ ràng mang theo ý tứ xin giúp đỡ.
Sao lại thế này? Cô không dám cùng Luật Hạo Thiên một mình ở chung sao?
Mang theo do dự, cô nhìn Giang Trục Thủy, hắn lại thản nhiên nói:” Được, chúng ta đi qua, bồi Luật thiếu gia cùng Luật phu nhân tương lai!”
Dứt lời dắt tay cô, rồi đi qua.
Tiết Hàm Nhã không cần người mời, tìm vị trí của mình, si ngốc nhìn thần tượng.
Luật Hạo Thiên thói quen bị nhìn chằm chằm, tự nhiên ngồi dối diện cô. Cứ như vậy, vị trí của anh cùng Tiết San San gần nhau.
San San ngẩn ra, muốn đổi vị trí, anh lại ở dưới bàn vụиɠ ŧяộʍ cầm tay của cô
Trên mặt nháy mắt hiện lên ửng hồng, cô dùng sức giãy, nhưng khí lực của anh thực dọa người, cô lại không dám lộ ra, chỉ đành ủy khuất nén giận.
Cái này! Vị hôn thê của anh ngay tại bên cạnh, anh như thế nào không biết xấu hổ!
” Thần tượng, anh cho tôi kí danh đi!” (ý bảo xin chữ kí)
Tiết Hàm Nhã bỗng nhiên lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đưa đến trước mặt Luật Hạo Thiên.
Anh thong dong cười, một bàn tay còn đang cầm lấy San San, tay kia thì đề bút viết tên chính mình.
Hàm Nhã xem giống như bảo bối mà cất vào, kế tiếp lại đưa ra yêu cầu vô lý:” Luật tiên sinh, tôi có thể vào hội của anh được không?”
” Hàm Nhã!” San San nhíu mày nói:” Em nói bậy bạ gì đó?”
Luật Hạo Thiên lại cười nói:” Tôi suy nghĩ một chút.”
Hàm Nhã hứng phấn nói:” Thật sao? Tôi thật sự có thể chứ?”
” Luật Hạo Thiên!” San San cả giận nói:” Anh có biết hay không mình đang nói cái gì?”
” Biết. Tôi nói tôi sẽ lo lắng.” Anh cười nói:” Cô bé đáng yêu này là em gái của cô sao? Một chút cũng nhìn không ra? Hai người tính cách chênh lệnh nhiều.”
“Tất nhiên, chúng tôi vốn không phải là chị em ruột!” Hàm Nhã vội vàng cùng San San bỏ qua quan hệ một bên.
” Nga, như vậy à…… Ách, xin lỗi, tôi đi tiếp điện thoại!”
Luật Hạo Thiên cầm di động đi ra bên ngoài, San San như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, cũng đứng dậy nói muốn đi toilet.
Ra bên ngoài, cô nhìn chung quanh không thấy Luật Hạo Thiên, khốn kiếp, đi nơi nào rồi?
Bỗng nhiên một bàn tay từ phía sau, ôm lấy cô một phen kéo vào toilet.
Thấy Luật Hạo Thiên khuôn mặt tà mị tươi cười, cô phát hiện nơi này dĩ nhiên là toilet nam!
Cô sợ tới mức muốn chạy nhanh ra ngoài, anh lại ngăn chặn cửa lại.
” Anh làm gì?”
” Em không phải tới tìm anh sao? Có chuyện thì nói với anh đi? Nói, anh nghe.”
Cô cắn chặt răng:” Tôi nói cho anh, không được đồng ý yêu cầu của con bé!”
” Người ta cũng không nhận em là chị gái!”
“Con bé có nhận hay không tôi không quan tâm, tôi đáp ứng rồi cha phải chiêu cố nó! Tôi đáp ứng được sẽ làm được!”
” Đáp ứng được sẽ làm được?” Anh bỗng nhiên duỗi cánh tay dài ra, ngang ngạnh đem cô ôm vào trong lòng.
Thanh âm tà mị ở bên tai phiêu động:” Em cũng đáp ứng phải làm nữ nhân bên người anh cả đời, em cần phải hết lòng tuân thủ lời hứa!”
” Anh nói bậy bạ gì đó?” Cô cả kinh nói:” Tôi khi nào đáp ứng anh?”
” Em đã quên?” Anh nâng lên mặt của cô lên, ngón tay tá ác xẹt qua hai má như ngọc của cô, ” Lần trước tại nhà kính trồng hoa kia, lúc em rối tinh rối mù, anh hỏi em, có muốn hay không làm nữ nhân của anh, em nói muốn, anh lại hỏi em, muốn bao lâu, em nói, cả đời.”
” Nào có chuyện như vậy!” San San vừa thẹn vừa giận:” Tôi cho tới bây giờ chưa nói qua chuyện này!”
” Không phải nói sao, khi đó em rối tinh rối mù, thì làm sao nhớ rõ mình nói gì, cũng không nhớ rõ.”
” Anh vô sỉ!” Cô mặt đỏ lên, cố gắng hồi tưởng tình cảnh ngày đó, chẳng lẽ cô thật sự đã nói qua?
Anh nở nụ cười, cúi đầu hôn trụ môi của cô, tay cũng tham nhập áo…… Cô đè tay anh lại, anh thấp giọng nói:” Em không nghĩ em gái em muốn vào xã hội đen?”
Cô sửng sốt , tay hơi hơi buông lỏng, anh liền trượt đi vào.
Anh tựa hồ thích hưởng thụ loại xúc giác này, ma trảo (tay) chậm rãi ở trên người cô dao động, nhưng loại thong thả này đối cô mà nói cũng là một loại tra tấn.
” Làm sao lại cau mày?” Anh trêu tức nhìn cô, cười nói:” Nghĩ muốn cứu em gái, cũng phải chủ động một chút!”
Chủ động một chút? Cái gì kêu chủ động một chút?
Nhìn cô bộ dáng thống khổ, anh thở dài:” Vậy anh lui từng bước, chỉ cần em chủ động hôn anh, anh sẽ cỏ qua em gái anh!”
Ánh mắt ác ma nhìn chằm chằm người con gái bất lực, anh muốn chứng minh chuyện làm anh đau dầu nhất: Anh cũng không yêu cô, cho dù cô chủ động đối anh yêu thương nhung nhớ, đối với anh mà nói, cô bất quá là vật anh muốn lấy, cùng với quyền lợi, địa vị, tiền tài, những thứ này, đều giống nhau! Anh có thể đùa bỡn cô trong long bàn tay, cũng không đối với cô động tình!
Cô cắn chặt răng, không phải chỉ là một cái hôn sao? So với bị anh sờ mó tốt hơn rất nhiều.
Kiễng chân, lại như thế nào cũng không chạm đến môi anh, cô hôm nay mặc giày đế bằng.
Không có biện pháp, đành phải hai tay khoát lên bờ vai của anh, môi run run chậm rãi để sát vào……
Bỗng nhiên, cửa bị một lực mở ra.
San San kinh ngạc nhìn ngoài cửa, thấy Giang Trục Thủy ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ.
Theo ánh mắt của hắn, cônhìn thấy bản thân chưa kịp thu hồi hai tay, vẫn đang ái muội khoát lên vai Luật Hạo Thiên……