Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Ta

Chương 47: Vì yêu mà đi

” Anh nói cái gì? Anh ấy là …… Là anh trai anh?”

San San kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, tuy rằng bọn họ đều họ Giang, nhưng cô chưa từng nghĩ họ là anh em với nhau.

Giang Hằng Vũ cũng lắp bắp kinh hãi:” Em như thế nào…… Em không biết? Anh……”

Hắn quay đầu nhìn Giang Trục Thủy, người sau lắc lắc đầu, thở dài nói:” Nguyên lai ở trong mắt em, anh chính là người như vậy.”

” Anh, anh nói chuyện gì với cô ấy? Chẳng lẽ anh không làm cô ấy khóc sao?”

” Đúng vậy” Giang Trục Thủy thản nhiên nói, cũng không giải thích.

“Anh……” Giang Hằng Vũ một trận căm tức, đem San San kéo lên:” Đi, anh mang em rời khỏi nơi này.”

San San đẩy hắn ra:” Không, tôi không đi.”

” Vì sao?”

Giang Hằng Vũ nhíu mày, hướng anh trai nói:”Anh rốt cuộc là nói với cô ấy chuyện gì? Anh không phải uy hϊếp cô ấy chứ?”

Giang Trục Thủy không nói gì, chỉ thật sâu nhíu mày.

” Không phải!” San San giống như hiểu được Giang Hằng Vũ vì sao kích động như vậy,” Anh hiểu lầm rồi, anh ấy không có nói với tôi cái gì cả, là tôi…… Là tôi có việc cầu anh ấy!”

Cô cúi đầu:” Là tôi muốn mời Giang luật sư thay tôi lật lại bản án, tôi biết bản án này rất khó, nhưng tôi thật sự không biện pháp khác, nếu anh ấy cũng không chịu tiếp, vốn không có người nào có thể giúp tôi……”

San San mắt chứa lệ đem sự tình trải qua nói đơn giản, Giang Hằng Vũ đau lòng nói:” Chuyện lớn như vậy, vì sao không cùng anh nói chuyện? Em yên tâm, anh trai anh nhất định sẽ giúp em.”

” Tôi cũng không nói muốn giúp cô ấy!” Giang Trục Thủy nhíu mày nói:”Nhóc con, chỉ biết chọc anh phiền toái, em tưởng giúp ngươi chính mình giúp tốt lắm.”

Nguyên bản hắn còn do dự, nhưng bỗng nhiên cải biến chủ ý. Hắn cùng em trai sống nương tựa với nhau từ nhỏ, cũng đem hắn trở thành tấm gương chính mình. Hắn vẫn cảm thấy tình cảm anh em của bọn họ không thể đánh mất, nhưng mà hôm nay đứa em trai ấy vì một người con gái mà suýt cùng hắn trở mặt.

Hắn có chút chán ghét người con gái này……

” Anh, anh như thế nào lại như vậy?” Giang Hằng Vũ cả giận:” Anh đã quên anh là vì sao muốn học pháp luật sao? Chính nghĩa của anh chạy đi đâu?”

” Mặc kệ em nói như thế nào, anh sẽ không tiếp án tử này, trừ phi em đáp ứng anh đi Pháp.” Giang Trục Thủy nhìn hắn, ánh mắt quyết tuyệt, ngữ khí chân thật đáng tin.

Hắn sửng sốt một chút, cắn răng, cúi đầu từ chối thật lâu, rốt cục nói:” Được, em sẽ đi Pháp!”

……

Sân bay, Tiết San San cùng Giang Hằng Vũ mặt đối mặt với nhau.

Hắn là người làm được, nói đi là đi, chỉ đơn giản thu thập một chút, có vé máy bay, ngày hôm sau liền xuất phát.

” Kỳ thật…… Anh cũng không cần đi.” San San cúi đầu, cô cảm thấy cô thiếu người này quá nhiều, chỉ sợ cả đời trả cũng không đủ.

Hắn cười cười:” Kỳ thật anh cũng đang chuẩn bị xuất ngoại đi du lịch, muốn giải sầu. Ha ha, vốn chuẩn bị gọi em cùng nhau đi, nhưng em còn có chuyện phải làm không phải sao? Thực đáng tiếc……”

San San múi cảm thấy cay cay, hắn càng biểu hiện bộ dáng không sao cả, cô lại càng khổ sở.

” A vũ, thực xin lỗi……”

” Ai! Đình chỉ!” Hắn vội hỏi, tay nhẹ nhàng che môi của cô, trên mặt như trước kia sáng lạn tươi cười.

” Em biết không? Anh sợ nhất em nói xin lỗi, chúng ta là bằng hữu không phải sao? Bằng hữu trong lúc đó, không cần này đó…… Chỉ cần em chấp nhận sự giúp đỡ của anh, anh cũng rất vui vẻ, thật sự, thực vui vẻ.”

Cô ngơ ngác nhìn hắn, bị nụ cười tươi sáng của hắn làm cho đau lòng.

Vì sao đối cô tốt như vậy? Những lời này cô trong lòng hỏi không dưới trăm lần, cô thuở nhỏ trưởng thành ở cô nhi viện, chưa bao giờ được một tiểu nam hài đối cô cẩn thận che chở như vậy, vô tư như vậy.

Hắn mỉm cười nói:” Anh biết em không thích anh, trong lòng em, ẩn dấu nhiều chuyện như vậy, emi thậm chí có thể nói cho anh trai, lại cố tình không chịu nói cho anh biết…… Nhưng không sao, anh thích em là đủ rồi. Anh đã dặn anh trai chiếu cố cho em, phòng ở kia, em chỉ cần ở cho tốt, khi nào không ở nữa, đến gặp anh ấy trả lại là được……”

Hắn nói đâu đâu nửa ngày, vỗ nhẹ chụp bả vai cô,” Không cần cảm ơn anh!” Cười cười, xoay người đi vào trạm kiểm tra.

” Giang Hằng Vũ!” Cô bỗng nhiên gọi tên hắn.

Hắn quay đầu lại, cô cắn môi, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, rốt cục vẫn là nói:” Thuận buồm xuôi gió.”

Hắn sáng sủa cười, hướng cô phất phất tay, đi vào rong dòng người. Cô cắn răng, bước đi.

Kỳ thật mới vừa rồi cô cũng không phải thầm nghĩ nói thuận buồm xuôi gió, nhưng cô biết, những lời này, cô không nên nói ra, cũng không có tư cách nói, tuy rằng xa xa nhìn bóng dáng của hắn thực thương cảm.

Cô không hiểu yêu, cũng không dám yêu.

Ánh mặt trời kia chiếu xuống người thiếu niên tốt bụng, hắn cùng với cô, căn bản chính là hai thế giới khác nhau.

Cô không xứng với hắn, thật sự không xứng……