Mùa Hè Nóng Bỏng

Chương 4

Vương Tuệ Hân đứng dậy thật nhanh, đi vào một con đường nhỏ ở hướng khác. Cô cũng không nghi ngờ Tạ Kính, mặc dù vừa mới nghĩ đến chuyện thẻ cảnh sát cũng có thể làm giả, nhưng suy đi nghĩ lại, nếu anh thật sự muốn lừa gạt thì cũng có thể đi lừa gạt ở thành phố, chứ mất công chạy tới trên núi để lừa gạt cô làm gì? Cô cũng không phải là nhân vật tai to mặt lớn, huống chi anh còn là chủ nhà của cô.

Mon men dọc theo con đường mòn, không biết A Đại từ đâu bỗng chạy đến, sủa lên vài tiếng rồi lại biến mất ở trong bụi cây.

Đối với sự thoắt ẩn thoắt hiện của nó, Vương Tuệ Hân sớm đã quen rồi, ở trong rừng núi, chẳng có ai đi làm cái chuyện trộm chó, buổi tối nó cũng không hay về nhà, dù sao trước giờ nó vẫn là chó hoang, núi rừng chính là nhà của nó, nó muốn ở đâu thì ở đó thôi.

Mặc dù cô rất thích A Đại, nhưng nếu một ngày nào đó cô phải rời khỏi nơi này thì cô vẫn hy vọng A Đại vẫn có thể tiếp tục sống trong rừng núi, đem nó về nhà nuôi có khi lại là một điều tàn nhẫn, dù gì thì nó cũng đã quen với núi rừng trống trải, bắt nó ở trong nhà có lẽ sẽ khiến nó bị mắc chứng trầm cảm không chừng.

Nhưng mà nói cái này cũng còn quá sớm, bây giờ cô vẫn đang vui vẻ sống trên núi, tạm thời vẫn chưa có ý nghĩ quay về thành phố.

Đi trên con đ mòn chừng mười mấy phút, cô lại thấy thím Mẫn đang phơi dưa chuột, vóc người thím Mẫn tròn trịa, vô cùng phúc hậu, mái tóc đen được búi sau đầu.

Mặc dù đã gần 50 tuổi, nhưng cả người luôn tràn đầy sức sống, không hề có cảm giác của tuổi già, vừa trông thấy cô, thím Mẫn đã nhiệt tình chào hỏi.

“Chào buổi sáng, cô giáo Vương!”

“Chào buổi sáng!” Vương Tuệ Hân phất tay chào hỏi.

“Cô giáo Vương đã ăn sáng chưa?” Thím Mẫn hỏi.

“Ăn rồi ạ!” Vương Tuệ Hân nói dối đầy thiện ý, cô vẫn luôn ăn sáng sau khi tập thể dục, thế nhưng hôm nay, thói quen này đã bị Tạ Kính phá hỏng, vậy nên đến bây giờ vẫn còn chưa ăn sáng.

Thôn dân ở đây đối với cô luôn luôn nhiệt tình, năm ngoái khi cô vừa mới tới, hầu như là ngày nào cô cũng bị một nhà kéo đến ăn cơm, chỉ trong vòng hai tháng đã tăng năm kí, dọa cô sợ chết khϊếp, đây cũng là nguyên nhân vì sao kể từ đó cô có thói quen chạy bộ buổi sáng.

Mỗi lần mời cơm, bọn họ sẽ nhồi nhét cho cô đến hai phần thức ăn, vừa được ăn món ăn phong phú bên ngoài, chủ nhà còn nhiệt tình hiếu khách, nếu không ăn nhiều một chút thì thật có lỗi, vì vậy mà sự việc càng ngày càng trở nên tồi tệ, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô ăn rất khỏe, kết quả là cô phải ăn càng lúc càng nhiều.

Sau khi cô ăn no thì mới đi về, từ chối khóe lời mời nhiệt tình của bọn họ, đến khi cô gầy đi như lúc ban đầu thì bọn họ lại liều mạng thuyết phục cô ăn nhiều một chút, cô gầy quá, phải mập thêm mkí nữa mới được.

Mười kí? Bớt giỡn, vậy chẳng phải cô hóa thành heo rồi sao? Tuyệt đối không thể nào.

Bọn họ ngại mình nhiều thịt quá nên bắt cô phải ăn hết sao? Mặc dù cô cố gắng duy trì vóc dáng, nhưng mùa đông trên núi lúc nào cũng lạnh, chỉ một mùa đông mà cô tăng những ba kí, dạo này vất vả lắm mới giảm được hai kí, nhưng mỡ trên người vẫn còn chưa giảm đâu.

“Thím Mẫn, cháu vừa mới gặp Tạ Kính, cháu giật cả mình.”

Cô tìm đến nhà thím Mẫn cũng bởi vì muốn biết Tạ Kính là người như thế nào, cũng không phải là muốn điều tra lý lịch của anh, chỉ là cô muốn biết người đàn ông này có khó sống chung hay không thôi.

“Tôi cũng vừa mới biết.” Thím Mẫn cười rất tươi: “Cậu ấy vừa về tối hôm qua, lại bị đám A Tạp kéo đi uống rượu.”

“Anh ấy nói anh ấy chỉ về một tuần thôi.”

“Đúng rồi, trước giờ cậu ấy chưa bao giờ ở trên núi quá một tuần lễ.” Thím Mẫn dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Cậu ấy trở về để tảo mộ.”

Tảo mộ?

Vương Tuệ Hân trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Tảo mộ không phải là tiết thanh minh sao?

“Mẹ cậu ấy chôn ở dưới chân núi, ngày mốt là giỗ bà ấy!” Thím Mẫn giải thích.

Thì ra là vậy, Vương Tuệ Hân đã hiểu rồi.

“Vậy cha anh ấy đâu? Anh ấy còn có người thân nào khác không?” Nếu có thì chắc nay mai cũng sẽ trở lại để tảo mộ rồi.

“Cha cậu ấy còn sống, nhưng cũng không quan tâm tới cậu ấy, đó là một người đàn ông vô lương tâm. . .” Nhắc tới chuyện này, thím Mẫn lại tức giận, lớn tiếng trách móc người đàn ông kia.

“Mẹ của A Kính thật ngốc, bị tên đàn ông xấu xa đó lừa gạt. . . .”

Thím Mẫn bắt đầu lải nhải, kể về những chuyện lúc trước, từ trong lời nói của bà, Vương Tuệ Hân biết Tạ Kính là con riêng, năm đó, cha của Tạ Kính nɠɵạı ŧìиɧ với mẹ anh, lúc Tạ Kính 3 tuổi thì vợ của ông ta tìm đến, nghe nói là đã đánh hai mẹ con bọn họ rồi tố cáo mẹ anh chia rẽ hạnh phúc gia đình người khác, mẹ Tạ không còn cách nào khác, đành phải mang con trai lên núi sống nương tựa bà dì.

Lúc Tạ Kính 7 tuổi, mẹ anh bất ngờ qua đời vì căn bệnh ung thư, từ đó anh sống chung với bà dì, cũng may, nhà bà dì không tệ, anh có thể yên ổn mà lớn lên, mấy năm trước bà dì chuyển nhà xuống chân núi, mở một quán ăn nhỏ, lần nào anh lên núi thì cũng sẽ ghé thăm nhà vợ chồng bà trước.

Thím Mẫn nói liên tục nửa tiếng đồng hồ, nếu không phải là hàng xóm đến tìm thì chắc câu chuyện vẫn còn chưa kết thúc đâu.

Vương Tuệ Hân nhân dịp này nói tạm biệt, sau đó chạy chầm chậm vòng quanh đường núi. Chạy bộ là thói quen mỗi ngày của cô, hôm nay Tạ Kính đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn thói quen của cô.

20 phút sau, cô mồ hôi đầy người, trở về nhà tắm, thay một chiếc áo ngắn tay và một chiếc quần short lửng, tự làm cho mình một bữa sáng phong phú, sau đó mới bắt đầu công việc theo thường lệ.

Cô ra sân trước nhổ cỏ tưới hoa, sau lại trở vào uống trà đọc sách, nghe một vài bài hát quen thuộc, vô cùng thoải mái, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh. . . .

Đã tới giấc trưa, cô đi ra bên ngoài tản bộ, tiện thể ngắm hoa, lúc trở về thì điện thoại di động lại vang lên, cô nhìn điện thoại thì biết là bạn tốt Giản Hữu Văn.

“Không phải là cậu đang làm việc sao? Sao lại gọi cho mình?” Tâm tình của Vương Tuệ Hân đang rất tốt nên mở miệng trêu chọc đối phương.

“Cậu nghe thấy gì chưa?” Giản Hữu Văn vội vàng hỏi một câu.

“Nghe thấy gì? Mình chả hiểu gì cả?” Vương Tuệ Hân lót tấm đệm, sau đó thoải mái ngả lưng vào ghế salon.

Giản Hữu Văn bạo phát: “Bành Ngạn Kỳ sắp kết hôn với người phụ nữ chết tiệt kia.”

Trong đầu oanh một tiếng, Vương Tuệ Hân chết lặng tại chỗ, điện thoại di động rơi xuống đất. Bành Ngạn Kỳ, bạn trai cũ của cô, kẻ bạc tình, sắp kết hôn?

“Alo? Alo. . .”

Vương Tuệ Hân lấy lại tinh thần, vội vã luống cuống nhặt điện thoại lên: “Mình đây!”

Giản Hữu Văn thử dò xét: “Cậu không sao chứ?”

“Không sao. Làm sao cậu biết?”

“Có người quen thấy anh ta đăng trên facebook, sau đó gửi hình cho tớ xem. Cậu cũng biết tớ bị anh ta cho vào danh sách đen nên không xem được.” Giản Hữu Văn cau mày.

Một năm trước, khi Bành Ngạn Kỳ bắt cá hai tay thì cô đã chửi anh ta ầm ỹ ở trên facebook, sau đó đã bị anh ta cho vào danh sách đen.

“Tớ nghĩ chắc cậu cũng thấy cho nên mới gọi tới hỏi cậu. Aizz, cái tên khốn đó. . . cậu đừng đau khổ.”

Vương Tuệ Hân bị tin tức bất ngờ khiến cho tâm trạng không vui, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Mình có gì mà phải đau khổ? Anh ta vốn vẫn là một tên khốn.”

“Còn nói chắc chắn là không có gì với Phương Khải Lỵ, láo toét, đàn ông mà tin được thì cứt chó cũng có thể ăn!” Giản Hữu Văn thở phì phò nói: “Cậu yên tâm, tớ sẽ giúp cậu trút giận, để tớ lên facebook chửi hai kẻ khốn kiếp đó.”