Mùa Hè Nóng Bỏng

Chương 31

Đồ đạc vẫn đặt ở vị trí cũ, vật dụng trang trí cũng không thay đổi, trời xanh mây trắng vẫn giống như bình thường.

Những ngày tháng đó trong phút chốc đã cách cô thật xa, tựa như một giấc chiêm bao, ngay cả tính chân thật của nó cũng khiến cô phải nghi ngờ.

Trở về với cuộc sống trước kia, buổi sáng ngủ dậy lại tập thể dục, chạy bộ một chút, sau đó sẽ đọc sách một lát rồi bắt đầu một ngày mới. A Đại không biết từ nơi nào bỗng chui ra, vui vẻ chạy quanh cô.

“Mày đó, dạo này chạy đi đâu thế?” Vương Tuệ Hân cười cười xoa đầu nó.

A Đại nhìn cô sủa hai tiếng rồi lại lập tức vẫy vẫy đuôi, sau đó tự mình tìm chỗ đánh một giấc, cứ như nó chưa bao giờ rời đi. Vương Tuệ Hân càng cảm thấy khoảng thời gian trước tựa như một khúc nhạc đệm, hôm nay mới quay về đúng chủ đề.

Chỉ là, cho dù cô có có gắng thuyết phục mình thế nào, rằng lúc trước chỉ là một giấc mộng Nam Kha (1), tỉnh mộng sẽ không còn dấu vết, thế nhưng cô lại không ngừng phát hiện những dấu vết mà Tạ Kính đã lưu lại trong nhà.

Đến phòng bếp, vừa mở tủ lạnh thì đã thấy nguyên liệu nấu ăn mà anh và cô đã từng mua, vòi nước cũng không còn bị rỉ nữa, vòi hoa sen trong phòng tắm cũng đã được thay mới rồi, bóng đèn ngoài hành lang cũng không còn hay chớp tắt nữa, anh thậm chí còn giúp cô dời tủ quần áo. Ngay cả trong không khí dường như vẫn còn phảng phất mùi hương của anh.

Vương Tuệ Hân khẽ ngây ra trong chốc lát, thi thoảng kiểm tra điện thoại, lại không nhận được bất kỳ tin nhắn nào, cũng không nhận được cuộc gọi nào từ anh.

“Quả nhiên là vừa đi thì cũng quăng mình ra khỏi đầu.” Cô oán trách nói.

Nếu như cô muốn liên lạc, chỉ cần bấm một cuộc điện thoại, nếu cô muốn nhìn thấy anh, chỉ cần chạy nhanh đến chỗ anh, tất cả sẽ không còn là vấn đề nữa, nhưng cô không có ý định làm như vậy.

Ngoài trừ bản tính cố chấp của phụ nữ, cô còn muốn xác nhận, sau khi trở về quỹ đạo, mình có muốn ở bên cạnh anh nữa hay không? Hoặc là anh có muốn cùng cô tiếp tục nữa hay không? Cô sợ mình chỉ là một đoạn tình cảm nhất thời đối với anh mà thôi.

Nếu Tạ Kính biết cái suy nghĩ này của cô thì chắc là anh sẽ cười cô hay suy nghĩ vớ vẩn, nhưng con người cô chính là như thế, dè dặt cẩn thận, lúc nào cũng không có cảm giác an toàn, cô phải xác định mình nắm bắt được thứ gì thì mới có thể có dũng khí cùng anh bước tiếp.

Thời gian từng giây từng giây chậm rãi trôi đi, cô cảm giác mình giống như trở lại thời kỳ đầu khi vừa lên núi, luôn đứng ngồi không yên, không cách nào chú tâm vào để làm một việc gì, cuối cùng cô quyết định đi dạo xung quanh một chút, chạy nhảy đùa giỡn với A Đại đến khi mệt lả mới ngồi xuống.

Đến chiều, cô tìm thím Mẫn để tán dóc, học thím Mẫn cách nấu ăn, cô còn chưa nói gì thì thím Mẫn đã nhiệt tình nói: “Để thím chỉ cháu cách làm món thịt hầm và thịt nướng mà A Kính thích nhất, người khác không được biết đâu. . . .”

Vương Tuệ Hân lập tức đỏ mặt, cãi chày cãi cối: “Cháu không có ý định làm cho anh ấy ăn.”

Thím Mẫn cười đến run người, hùa theo cô nói: “Thím biết, thím biết rồi, là thím nói sai.”

Da mặt của cô giáo Vương rất mỏng, bà không thể trêu chọc người ta như vậy nha.

Vương Tuệ Hân cảm thấy mất tự nhiên, không biết phải trả lời thế nào, cũng may mà thím Mẫn không trêu cô nữa, chỉ nghiêm túc dạy cô cách nấu.

Ở trên núi một năm, cô đi theo thím Mẫn đã học được không ít món, ngay cả cách muối dưa hay làm mứt hoa quả cũng đã học được, coi như đây là một cách để gϊếŧ thời gian.

Đến tối vẫn không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào của anh, lúc đầu Vương Tuệ Hân còn cảm thấy rầu rĩ, thất vọng, sau đó chuyển thành tức giận.

“Hừ, vốn còn muốn cho anh cơ hội, nếu như hôm nay anh không nhắn tin hay gọi điện tới thì em sẽ đến tìm anh, nhưng bây giờ muộn rồi, anh đã bỏ qua cơ hội được nhận giải thưởng lớn.”

Cô ném điện thoại sang một bên, tức giận vùi mình vào trong chăn, trên giường vẫn còn lưu lại hơi thở của anh, khiến cô nhớ tới khoảng thời gian hai người sống chung.

Cô bực bội lật người, nhìn lên trần nhà rồi bắt đầu đếm cừu.

———–

Chú thích:

(1) Giấc mộng Nam Kha: Điển tích này xuất phát từ sách “Nam Kha ký thuật” của Lý Công Tá đời Đường (Trung Quốc). Trong sách có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đi lạc vào một nước tên là Hòe An, được vua Hòe An cho vào bái yết rồi gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng rộng lớn, vinh hoa phú quý tột bậc. Khi tỉnh dậy, Thuần thấy mình nằm dưới gốc cây hòe có một chỉ về phía nam, bị một đàn kiến bu quanh.

Thuần nhớ lại giấc mộng của mình, so sánh với thực tế chung quanh, thấy rằng: Cây Hòe là nước Hòe An, cành cây phía nam là đất Nam Kha. Từ điển tích này, người ta rút ra các thành ngữ: Giấc Nam Kha, Mộng Nam Kha, Giấc Hòe, để chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý như giấc chiêm bao.

Ngày đầu tiên Tạ Kính trở về đơn vị, một đống công việc đang chờ anh xử lý, tan việc thì lại có đồng nghiệp hẹn anh đi ăn cơm, uống rượu, lúc về tới nhà thì đã là nửa đêm.

Trước khi ngủ, anh vốn định gọi cho Vương Tuệ Hân, hỏi cô về việc chuyển đến đây, nhưng lại nhớ đến cô từng nói là cô cần thời gian suy nghĩ, vậy nên anh cũng bỏ đi ý định trong đầu.

Mãi cho đến sáng hôm sau anh mới gọi cho cô, thế nhưng lại không có ai nghe máy, đoán chắc là cô đã đi chạy bộ rồi, vậy nên anh cũng đứng dậy vận động thân thể một chút.

Đã có thói quen ôm thân thể thơm tho mềm mại của cô, tối hôm qua phải ngủ một mình, anh có chút không quen. Kỳ thực nếu cô không muốn tới đây thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng.

Hai người yêu nhau, cho dù có ở chung một thành phố thì cũng không phải là mỗi ngày đều gặp mặt, chỉ là bây giờ bọn họ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, anh muốn ở bên cạnh cô cũng là lẽ thường tình.

Chưa kể đến lúc khai giảng, cô cũng không thể ở lại nơi này, bắt cô phải dậy sớm đi làm, anh cũng không nỡ, chi bằng để cho cô ở trên núi còn tiện hơn.

Lúc trưa, khi anh đến cửa hàng tiện lợi để mua đồ uống thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang hỏi thăm người bán hàng cục cảnh sát ở chỗ nào.

“Đến đèn xanh đèn đỏ thứ hai rồi quẹo phải ạ? Vâng, cám ơn.”

Tạ Kính ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, đối phương vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra, chỉ lo cất bản đồ vào trong túi rồi bước ra ngoài.

“Nắng chết mất.”

Tạ Kính đi theo phía sau, nghe thấy cô oán trách.

“Biết vậy đi sớm hơn một chút thì đỡ rồi, nắng muốn bỏng da.”

Anh vươn tay ra, từ phía sau kéo cô vào lòng, cô kinh hãi kêu lên một tiếng, cho đến khi anh vui sướиɠ mở miệng.

“Là anh.”

Vương Tuệ Hân khϊếp sợ xoay người lại, trong khoảnh khắc lại không nói nên lời, không hiểu vì sao anh lại xuất hiện sau lưng mình?

Tạ Kính cười đến nỗi sắp liệt cả mang tai, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của cô, là dấu vết khi bị phơi nắng, đầu tóc thì rối bời, thật sự không thể nói là đẹp, thế nhưng trong mắt anh, đây lại là khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu nhất.

“Có việc gì cần giúp sao? Nghe nói em đang tìm đường đến cục cảnh sát, vì nhân dân phục vụ là trách nhiệm của anh.” Anh đứng đắn nói.

Lần đầu tiên thấy anh mặc cảnh phục, dáng vẻ cao to và anh tuấn khiến tim cô không tự chủ được mà đập thình thịch, niềm vui sướиɠ ùa vào sâu trong l*иg ngực, thế nhưng cô vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khi nghe xong lời nói của anh thì lại không nhịn được mà bật cười.

Cô lùi về sau một bước, chân thành nói: “Em muốn đến cục cảnh sát để báo án.”

Anh nhướng mày: “Báo án?”